Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227 Yêu xa ( Tổng tài bá đạo thật trẻ con)

Quá trình quay “Chuyến đi lãng mạn” thật sự khiến Tô Lạc Ly cực kỳ vất vả, cũng diễn đủ vai xấu xí.

Thậm chí cô còn chui vào trong thùng rác, cũng nhảy vào trong cống, nói tóm lại là thật sự không có cái gì mà không làm.

Cô thấu hiểu sâu sắc, quay phim hài khổ như nào, khó như nào.

Trong quá trình quay phim căng thẳng, Tô Lạc Ly phát hiện, bản thân lại nhớ Ôn Khanh Mộ đến thế.

Điều này khiến bản thân cô cũng không ngờ được.

Trước kia khi yêu Mộ Dung Dịch, cô chưa từng có loại cảm giác này.

Vì Tô Lạc Ly quay phim cực kỳ vất vả, hai người bọn họ gửi tin nhắn wechat nhiều hơn, rất ít khi gọi điện thoại, video call lại càng hiếm khi mới có một lần.

Không ngờ sau khi mình tỏ tình, quan hệ của hai người lại gần thêm một bước, cô đối mặt, lại là yêu xa.

Tối đến, về khách sạn, cả người Tô Lạc Ly lại mệt mỏi rã rời.

Điều kiện quay phim lần này khá gian khổ, khách sạn mà bọn họ ở đã là khách sạn tốt nhất ở đây, nhưng môi trường của khách sạn này cũng quá kém.

Phòng cô ở đã là tốt nhất, giường chỉ có một mét rưỡi, phòng cũng nhỏ đến đáng thương.

May là yêu cầu lần này của cô cũng không cao.

Vì ở đây không có phòng Suite, vì thế cô và Lục Uy Nhiên tách nhau ra, Lục Ủy Nhiên đã chuẩn bị trước nước tắm cho cô, rồi chuẩn bị cả một cốc sữa nóng, rồi quay về phòng mình đi ngủ.

Tô Lạc Ly tắm rửa trước, bò lên giường uống sữa, không muốn làm cái gì, hôm nay quả thật là quá mệt, cứ chạy mãi.

Điện thoại bỗng reo lên.

“Lạc Ly, ngày mai chị đến đoàn phim các em làm diễn viên khách mời, tối nay là có thể gặp mặt rồi”

Người nhắn tin là Tiêu Mạch Nhiên.

Tô Lạc Ly đang định trả lời, Ôn Khanh Mộ liền gọi điện tới.

Vì cơ hội hai người gọi điện không nhiều, cô liền lập tức nghe máy.

“Alo… Giọng nói mang theo chút tủi thân và chua xót.

“Sao thế?”

“Không sao, chỉ là mệt quá.”

“Hôm nay quay gì thế?”

Mặc dù hai người luôn giữ liên lạc, nhưng chủ đề nói chuyện giữa bọn họ không nhiều, giống như vừa mới bắt đầu yêu đương vậy.

“Cứ luôn chạy chạy chạy chạy chạy, chân sắp gãy ra rồi.”

“Tôi biết ngay là em rất mệt.”

“Sao anh lại biết?”

“Tôi thấy wechat của em đã đi hơn ba mươi nghìn bước rồi.”

Tô Lạc Ly bĩu môi, trời ạ, hơn ba mươi nghìn bước, quá kinh khủng!

Sự mệt mỏi trên người, lại thêm nỗi nhớ Ôn Khanh Mộ khiến Tô Lạc Ly cảm thấy hơi tủi thân.

Cô cũng không ngờ lại nhớ anh đến thế.

“Có nhớ tôi không?” Ôn Khanh Mộ hỏi.

Khoảng thời gian này, Ôn Khanh Mộ luôn hỏi vấn đề này.

Vì thế rất nhiều lúc, Tô Lạc Ly nghi ngờ thân phận nam nữ giữa bọn họ đã bị tráo đổi.

*Ù* “Nhớ nhiều không?”

“Không biết, nhớ anh thì có tác dụng gì?

Cũng không gặp được, tôi còn không biết đến lúc nào mới quay xong nữa”

“Nhớ tôi sao lại không có tác dụng gì, nói không chừng em nhớ tôi nhiều quá, tôi có thể sẽ xuất hiện”

Tô Lạc Ly bật cười.

“Giờ anh ở nhà sao? Chúng ta video call đi!”

Đã rất lâu không video call rồi, gọi nhìn nhau, giải tỏa nỗi khổ tương tư cũng không Tôi.

“À… Không tiện lắm, sợ bị người khác nhìn thấy”

“Hiện giờ anh ở đâu? Lại ra ngoài vất vưởng!”

“Tôi ở… bên cạnh em”

“Hồn của anh ở bên cạnh tôi sao? Người.

đàn ông này mãi mãi không nói theo lẽ thường.

“Người cũng ở cạnh em”

“Cọc CỌc Cọc”

Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.

“Anh chờ một lát, tôi xem xem là ai.”

“Nửa đêm rồi mà còn có người gõ cửa?”

Ôn Khanh Mộ ở đối diện bỗng lửa giận đùng đùng.

“Trời ơi, anh cũng quá nhỏ mọn rồi đấy! Có lẽ là đạo diễn hoặc là biên kịch, có khả năng là đến bàn bạc tình tiết kịch bản các thứ thì sao?”

“Nửa đêm mà đạo diễn với biên kịch còn vào trong phòng em?” Ôn Khanh Mộ càng thêm tức giận.

Tô Lạc Ly vừa nói vừa đi ra cửa.

“Anh đừng nhỏ mọn như thế, bọn tôi là làm việc nghiêm chỉnh!”

Vừa nói, Tô Lạc Ly vừa mở cửa.

Khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, Tô Lạc Ly hết sức ngạc nhiên.

Người đàn ông lập tức lách vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Hiện giờ em lập tức giải thích cho tôi, vì sao đạo diễn hay biên kịch lại đến phòng em lúc nửa đêm, hử? Đến mấy lần?”

Tô Lạc Ly nhìn người đàn ông đang xù lông trước mặt, trước tiên là ngây người một lúc, sau đó liền nhào vào lòng anh.

Ôn Khanh Mộ liền mềm lòng.

“Tô Lạc Ly, em đừng có dùng mỹ nhân kế  với tôi, mau nói cho tôi, đạo diễn Và biên kịch đến đây mấy lần?”

“Tổng cộng đến hai lần, đạo diễn và biên kịch cùng nhau tới, biên kịch của bọn tôi là nữ”

Tô Lạc Ly vội vàng giải thích, cô còn không giải thích, chắc là người đàn ông này sẽ dỡ mái nhà mất.

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới hết giận, ôm chặt Tô Lạc Ly trong lòng.

“Thế còn được, sau này không được cho bọn họ vào phòng, nửa đêm canh ba, vốn dĩ ban ngày đã rất mệt rồi!”

“Sao anh lại đến đây?”

“Đến giải tỏa nỗi khổ tương tư của em, sợ em nhớ tôi quái”

Từ sau khi Tô Lạc Ly tỏ tỉnh, lời Ôn Khanh -Mộ nói ra đều là, em yêu tôi thế nào, e nhớ tối ra sao các thứ.. … )Ị Tô Lạc Ly lườm anh.

“Vậy anh không nhớ tôi sao?”

Ôn Khanh Mộ ghé sát tai Tô Lạc Ly: “Nhớ, †ôi nhớ em hơn”

Nói rồi, anh lập tức ngậm lấy vành tai Tô Lạc Ly.

Một trận tê ngứa từ tai truyền tới khắp người Tô Lạc Ly.

Dường như Ôn Khanh Mộ hơi không nhịn nổi nữa, anh hôn lên vành tai mẫn cảm nhất của Tô Lạc Ly, rồi từ từ hôn xuống cổ cô, sau đó nâng cả người cô lên, ôm lên trên giường.

Khi Tô Lạc Ly nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ thuận thế đè lên, Tô Lạc Ly lập tức chống tay lên ngực anh.

-‘Không được! Sáng mai tôi phải quay phim, “ngây mại có cảnh quay sớm, phải quay.

mặt trời mọc, năm giờ phải dậy rồi.”

Hô hấp của Tô Lạc Ly hơi gấp gáp, nhưng cô vẫn còn lý trí.

“Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa làm, hử?”

Quả thật là quá lâu rồi.

Lần trước khi ở nhà, vì Tô Lạc Ly bị thương ở mông, Ôn Khanh Mộ luôn nhịn, không chạm vào cô, khi vẫn còn chưa khỏi hẳn, cô lại vào đoàn phim.

Anh đã nhịn rất lâu rồi.

Tô Lạc Ly rón rén duỗi một ngón tay ra.

“Vậy chỉ một lần thôi.”

Ôn Khanh Mộ mặc cả, duỗi hai ngón tay ra.

“Hai lần!”

_Tô Lạc Ly nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ.

Cô ra sức gập một ngón tay của Ôn Khanh Mộ xuống.

“Hai lần thì muộn quá, mỗi lần anh đều lâu như thế, tôi còn ngủ nữa hay không?”

Nếu làm hai lần, chắc là phải chiến đấu đến sáng sớm.

“Hiểu rõ thời gian của tôi đến thế sao?” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, cười đểu.

Tô Lạc Ly đấm một cái vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Chỉ một lần! Thích làm thì làm không thì thôi!”

“Một lần thì một lần!” Nói rồi Ôn Khanh Mộ liền hôn lên môi Tô Lạc Ly, từ từ cắn mút.

Không biết có phải là vì chỉ có một cơ hội hay không, Ôn Khanh Mộ cực kỳ trân trọng, .. luôn không nhanh không vội, từ từ cọ xát.

Khiến cả người Tô Lạc Ly run rẩy từng cơn, ướt đẫm mồ hôi.

Dưới tầng Tiêu Mạch Nhiên vội vàng đi tới, phía sau là Hạ Liên.

Cô ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, một căn phòng duy nhất còn sáng đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK