Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ sĩ của Ôn Khanh Mộ chẳng phải nên đi theo anh sao? 

“Sếp Ôn vừa lên máy bay đến thành phố S, chứng minh thư của tôi hết hạn nên không đi theo được” 

“Anh ấy đến thành phố S làm gì?” Tô Lạc Ly hoảng sợ nhìn vệ sĩ. 

“Đi tìm mợ chủ đó! Chúng tôi đã tìm mọi mấy ngày rồi! Sếp Ôn vừa tra ra mợ ở nhà họ Hoắc thành phố S nên lập tức đưa người tới đó.” 

“Cái gì? Anh ấy tra ra rồi?” 

Tô Lạc Ly đấm vào lòng bàn tay. 

“Lần này căng rồi!” 

Ôn Khanh Mộ tra ra nhà họ Hoắc, biết người của nhà họ Hoắc bắt cóc cô, với tính của anh chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Hoắc! 

Tuy Tô Lạc Ly không thích cách làm của cậu, nhưng cô biết cậu cũng vì cô, nếu hai bên xung đột thì hậu quả không thể lường được! 

“Anh mang tiền theo không?” 

"Có." 

“Lập tức đặt vé máy bay cho tôi!” Tô Lạc Ly ra lệnh. 

Vệ sĩ không dám thất lễ, đưa Tô Lạc Ly đi mua vé máy bay ngay. 

May mắn thay, vẫn còn chuyến bay cuối cùng đến thành phố S. 

Tô Lạc Ly cầm toàn bộ số tiền vệ sĩ có trên người, lập tức lên máy bay! 

“Đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì!" 

Tô Lạc Ly thầm cầu nguyện trong lòng. 

Tại nhà họ Hoắc lúc này. 

"A... A..." 

Từng đợt gào khóc thảm thiết vọng ra từ trong phòng, nửa đêm nghe thấy rất đáng sợ. 

Hoắc Tư Kiệt quỳ trên đất, Hoắc Vũ Long vung cây roi trong tay, liên tục quất vào lưng cậu. 

Hoắc Tư Nhã trốn trong lòng Sở Nhuận Chi, không dám nhìn. 

Sở Nhuận Chi biết tính chồng mình nên cũng không dám khuyên ông. 

Giản Ngọc cũng sợ hết hồn hết vía, anh ta đột nhiên hối hận vì đã đưa Hoắc Tư Kiệt Vê. 

“Bố nuôi, bố đừng đánh nữa.” 

Sở Nhuận Chi nghe thấy Giản Ngọc bắt đầu khuyên Hoắc Vũ Long thì cũng nói ngay: “Đúng thế, đừng đánh nữa! Ông sẽ đánh. chết thằng bé mất! Ông chỉ có một đứa con trai này thôi!” 

“Hôm nay tôi phải đánh chết nó, thằng trời đánh này dám coi lời tôi nói là gió thổi bên tai!" 

Hoắc Vũ Long lại đánh ác hơn. 

“Tiểu Kiệt, còn không mau xin lỗi, nhận sai với bố đi!” Giản Ngọc nói. 

“Đúng vậy, Tiểu Kiệt, mau nhận sai đi con, nói là sau này không bao giờ tái phạm nữa!” 

Sở Nhuận Chi đau lòng sắp khóc đến nơi. 

“Bố, con sai rồi.” 

“Con còn biết sai? Ban đầu bố đã nói với con thế nào? Thằng nhóc này! Hôm nay đánh chết con, bố cũng không hết giận!” 

Hoắc Vũ Long vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục vung roi. 

Cơn đau dữ dội bỏng rát từ sau lưng truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK