Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta sinh một đứa con, đừng khóc nữa, nhé?” 

Tô Lạc Ly thút thít hai tiếng. 

“Anh nói thật sao?” 

“Thật, không lừa em.” 

Khoảnh khắc đó, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. 

Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lạc Ly, với anh mà nói, ba ngày nay thực sự là rất giày vò. 

Anh khẽ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt 

của Tô Lạc Ly rồi hôn cô. 

Tô Lạc Ly không né tránh, để mặc anh hôn. 

Môi cô lạnh buốt. 

Môi anh cũng thế. 

Ôn Khanh Mộ rời khỏi đôi môi lạnh bằng của Tô Lạc Ly rồi bế cô lên, quay lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. 

Anh khẽ ôm lấy cô, gặm nhấm đôi môi cô, Tô Lạc Ly cũng rất phối hợp ôm lấy eo anh. 

Hai đôi môi lạnh lẽo dần ấm lên, trở lại độ ấm lúc trước. 

Độ ẩm từ đôi môi truyền đến trái tim. 

Đêm nay yên tĩnh và đẹp đẽ. 

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Tô Lạc Ly có cảm giác như không mở mắt được. 

Cô cố gắng vài lần, cuối cùng cũng mở 

được mắt. 

Đêm qua rất tốt đẹp. 

Cô ngước mắt thì thấy nụ cười rạng rỡ của Ôn Khanh Mộ. 

Thường thì Ôn Khanh Mộ dậy rất sớm, trước nay anh ngủ rất ít, mỗi lần Tô Lạc Ly tỉnh dậy thì Ôn Khanh Mộ đã không còn trên giường nữa rồi. 

“Sao anh...” 

Ôn Khanh Mộ sáp đến ôm Tô Lạc Ly vào lòng. 

“Tối qua có làm đau em không?” 

Tô Lạc Ly biết rất rõ, tối qua Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn. 

Có lẽ là lần anh dịu dàng nhất từ trước đến nay. 

“Không có 

Ổn Khanh Mộ hôn lên môi Tô Lạc Ly. 

Tô Lạc Ly nép vào lòng Ôn Khanh Mộ. 

“Sao anh chưa đi làm?” 

“Muốn ở nhà với em” 

“Đã ba ngày rồi anh không đi làm, không có vấn đề gì chứ? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không ra ngoài nữa đâu.” 

Tô Lạc Ly biết chắc chắn Ôn Khanh Mộ lo mình lại bỏ đi nên mới không ra ngoài. 

“Không sao, tôi muốn ở nhà với em” Giọng Ôn Khanh Mộ rất khẽ. 

Tô Lạc Ly ngồi dậy, chống cằm nhìn Ôn Khanh Mộ. 

“Tối qua anh nói thật sao? Thật sự đồng ý sinh con?” 

“Ừm, đồng ý" 

Tô Lạc Ly lập tức nở nụ cười rạng rỡ. 

Ôn Khanh Mộ nhìn cô, duỗi ngón út của mình ra. 

“Cần móc ngoéo không?” 

Tô Lạc Ly nắm lấy ngón út của Ôn Khanh Mộ, lắc đầu” 

“Tôi tin anh.” 

Ôn Khanh Mộ cười rồi lại ôm Tô Lạc Ly vào lòng. 

Tay anh bất giác xoa bụng Tô Lạc Ly. 

“Ly Ly, em biết không? Thực ra tôi đã hối hận từ sớm rồi.” 

“Hối hận cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK