Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 157 Đồ ngốc tôi cũng yêu cô

Tô Lạc Ly không hề chớp mát nhìn Ôn Khanh Mộ.

Người đàn ông trước mắt này, đôi mắt màu lam, phủ lên một lớp đỏ tươi.

Lớp màu đỏ tươi kia thể hiện rõ anh đang tức giận đến mức nào!

“Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, ai dám cướp đồ của Ôn Khanh Mộ tôi, nhất định tôi sẽ khiến hản ta chết không có chỗ chôn, nhưng rõ ràng tôi biết cô và người đàn ông.

kia năm lần bảy lượt liên hệ với nhau, nhưng lại không bóc trần cô! Toàn bộ là vì tôi yêu cô! Ðm tôi lại yêu một người phụ nữ như côi”

Sự nhẫn nại của Ôn Khanh Mộ đã đến cực hạn.

Khoảng thời gian này, anh và Tô Lạc Ly ở bên nhau rất hòa hợp, không nguyện ý bóc trần chuyện Tô Lạc Ly và Giản Ngọc lén lút qua lại với nhau, thứ nhất là vì thăm dò.

xem quan hệ của hai người thân mật đến mức nào, thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, anh không nguyện ý.

phá vỡ quan hệ hài hòa vừa được duy trì giữa anh và Tô Lạc Ly.

Anh hy vọng khi anh liên tục nhắc nhở Tô Lạc Ly “đừng phản bội”, cô có thể tự giác đoạn tuyệt quan hệ với Giản Ngọc.

Chỉ tiếc là…

Đối mặt với cách thổ lộ điên cuồng của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly hoàn toàn sững sờ.

Ôn Khanh Mộ thấy phản ứng của Tô Lạc Ly, lướt thẳng qua cô, đi ra ngoài.

Không lâu sau, dưới tầng truyền đến tiếng khởi động xe ầm ầm, Ôn Khanh Mộ lái chiếc xe thể thao của anh rời đi.

Tô Lạc Ly đờ ra hoàn toàn.

Mục Nhiễm Tranh nói đúng, Ôn Khanh Mộ thật sự đã yêu cô rồi.

Nhưng sao anh lại yêu cô chứ?

Sau khi Ôn Khanh Mộ rời đi, dì Phương và Lê Hoa lập tức bắt đầu thu dọn phòng khách, Triệu Ni Ni nói kháy một hồi, quay về phòng của mình ngủ.

Tô Lạc Ly đóng cửa phòng lại, năm trên giường, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.

“Hắc Thổ, anh ngủ chưa?” Tô Lạc Ly quả thật không ngủ được, liền gửi tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh.

“Ôi trời ơi, không phải là nhớ ông đây nên không ngủ được chứ? Được, trả 5 đồng tôi nói chuyện với cô” Rất nhanh Tô Lạc Ly liền nhận được tin trả lời.

“Anh đoán đúng rồi”

“Haha, Trên thế giới này có chuyện gì mà tôi không đoán được chứ? Không đúng, tôi đoán đúng cái gì?”

“Chuyện anh bảo chú anh yêu tôi.”

“Đm! Chú tôi thổ lộ rồi?”

“Coi như thế, mặc dù tình cảnh hơi kịch liệt, nhưng quả thật anh ấy nói như thế, anh nói xem,sao anh ấy lại yêu tôi chứ? Vậy mà anh ấy lại yêu tôi?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn dòng chữ trên màn hình, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Lạc Ly đang rối rắm thế nào.

Đồ ngốc, yêu cô thì sao chứ?

Lễ nào yêu cô không phải là chuyện bình thường sao?

Tôi cũng yêu cô màiI “Cái gì gọi là vậy mà chứ? Nói như kiểu cô rất kém cỏi vậ “Anh mới kém cỏi ý, tôi chỉ cảm thấy rất không hiểu nổi, người đàn ông như chú anh lẽ nào không nên thích loại phụ nữ đó sao?”

“Xin hỏi, cô nói loại phụ nữ đó là loại phụ nữ nào?”

“Chính là… Tôi không nói rõ được, dù sao không phải là loại phụ nữ như tôi, ít nhất phải là loại có dáng người cực đẹp, có vẻ bề ngoài.”

“Vì thế, chú ấy sẽ không yêu loại phụ cô ngực phẳng như cô sao?”

“Cút!”

“Lạc Ly, vậy cô nghĩ thế nào?”

“Tôi cũng không biết tôi nghĩ thế nào, hiện giờ rất rối rắm, không ngủ được”

Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng không đưa ra được cái nguyên cớ gì cả.

Thế nhưng, Mục Nhiễm Tranh hiểu rõ một sự thật, chú của anh đã thổ lộ, cho dù lựa chọn một cách cực kỳ khó hiểu như vậy.

Nói tóm lại, chú ấy đã thổ lộ rồi.

Quan hệ của hai người bọn họ lại tiến thêm một bước.

Tiếp đó thì phải xem thái độ của Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ không về hoa viên Crystal, mà anh lái xe hóng gió ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng dừng ở bên bờ: biển.

Ngắm mặt trời mọc.

Trước giờ anh chưa từng yêu ai.

Cũng chưa từng biết thì ra yêu một người lại là chuyện đau khổ thế này.

Tám phút trước, điện thoại nhắc nhở anh sáng nay có cuộc họp.

Anh chuẩn bị về công ty, trên đường, điện thoại lại reo lên.

Anh lập tức cầm lên, còn tưởng là Tô Lạc Ly, dù sao anh cũng ra ngoài suốt cả đêm.

Kết quả, không phải.

“Alo, mẹ..”

“Sao thế, con yêu, nghe giọng của con hình như có chút thất vọng”

“Không có, mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì thế?”

“Gần đây con bận lắm sao? Con quên rồi à, mấy tháng trước mẹ có tìm con, con nói mấy hôm nữa sẽ quay về, mãi đến tận giờ đến cuộc điện thoại con cũng không gọi: Mục Chỉ Huyên trách mắng, giống như đang làm nũng với con trai.

Lần trước vội vàng tạm biệt, mãi đến tận giờ mà đến một cuộc điện thoại cũng không có, quả thật bà cũng hơi giận con trai.

“Mẹ, xin lỗi, gần đây con…”

Tinh thần và sức lực đều kiệt quệ.

“Được rồi, lúc nào con có thể quay về?”

Dường như Mục Chỉ Huyên đang hạ thông điệp cuối cùng.

Ôn Khanh Mộ há miệng, không nói thành lời.

Có lẽ, quả thật anh và Tô Lạc Ly tách ra một đoạn thời gian, gần đây anh làm việc đều cực kỳ mất bình tĩnh, nên bình tĩnh lại một chút.

“Ngày mai con về”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Ngày mai muốn ăn gì, mẹ làm cho con ăn”

“Bỏ đi, mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ..”

Chắc là cũng chỉ có bố anh chịu được.

“Gần đây tay nghề nấu ăn của mẹ tiến bộ rất nhiều, bố con cũng khen mẹ mấy lần rồi!”

Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ rất bất đắc dĩ, bà nấu thành cái dạng gì, bố anh còn không khen sao?

“Mẹ tự liệu rồi làm nhé, chờ con nha, con trail”

Ngắt máy, Ôn Khanh Mộ thầm thở dài một hơi, quay về công ty.

Mãi đến khi trời sáng Tô Lạc Ly mới ngủ, đến khi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ.

Dì Phương thấy cô ngủ dậy, lập tức gọi cô ăn trưa.

Khi ăn trưa trong phòng khách, Tô Lạc Ly thấy dì Phương ôm một bộ vest màu đen đi, không lâu sau lại quay lại.

“Phu nhân, vest của ông chủ rách rồi, còn cần không?”

“Rách rồi?”

Tô Lạc Ly còn nhớ tối qua Ôn Khanh Mộ mặc chính là bộ vest này, lẽ nào lúc đánh nhau bị rách?

“Đúng vậy, tôi tưởng là còn lành, vừa định giặt, lại phát hiện rách một góc, cô nhìn xem”

Dì Phương đưa góc bị rách tới trước mặt cho Tô Lạc Ly xem.

Ở trên cánh tay, có một vết rách.

Vết rách kia rất gọn gàng, không giống như bị kéo rách, mà giống như bị lưỡi dao cắt rách.

“Vứt đi, chắc chắn anh ấy không cần nữa đâu”

“Vâng”

Tô Lạc Ly nghĩ kỹ, lẽ nào tối qua Giản Ngọc dùng dao?

Vì cô cách xa, căn bản không nhìn rõ ràng, nếu thật sự là như vậy, không khỏi là bỉ ổi quá rồi?

Không đúng, quần áo bị cắt rách một vết dài như này, vậy Ôn Khanh Mộ có bị thương không?

Cô quyết định tìm Ôn Khanh Mộ nói chuyện tử tế, qua một đêm, chắc là đã bình tĩnh rồi.

Nếu anh thật sự bị thương, là người vợ, ít nhất cô cũng nên quan tâm một chút.

Hơn nữa, cô cũng muốn giải thích, tối qua thật ra cô muốn bảo Giản Ngọc triệt để từ bỏ, chỉ là Ôn Khanh Mộ xuất hiện quá sớm, cô còn chưa kịp nói gì.

Ăn trưa xong, tiện thể Tô Lạc Ly làm một ít bánh quy, cầm tới cho Ôn Khanh Mộ.

Cô cũng không biết vì sao lại làm như thế.

Đến Dark Region, Tô Lạc Ly vẫn đi cửa sau, đi thẳng lên tầng.

‘Vừa khéo gặp Doãn Cẩn.

“Thư ký Doãn, anh ấy ở đây không?”

“Phu nhân, cô nói chủ tịch Ôn à, anh ấy đi công tác rồi, cô không biết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK