“Này! Bọn tôi nói chuyện của bọn tôi, liên quan quái gì đến cậu!”
Không hiểu sao chàng trai cảm thấy lạ
lùng.
“Tôi không cho phép các cậu nói chị ấy như
thé!"
Tô Kiêm Mặc chưa từng nghe thấy mấy lời tục tĩu dơ bẩn như vậy, những lời đó lại nói về chị gái của mình, tất nhiên cậu không thể chấp nhận được.
Cậu tức giận đứng dậy.
Mọi người trong phòng học đều nhìn về phía này, giáo viên cũng sững người.
“Bên đó có chuyện gì thế? Vẫn đang trong giờ học đấy, chú ý chút đi.”
Hai chàng trai cũng không chịu yếu thế.
“Cậu không cho phép, cậu nghĩ mình là ai? Bọn tôi cứ nói đấy, sao? Chả hiểu kiểu gì!”
“Đúng đấy, bọn tôi nói chuyện của bọn tôi, liên quan gì đến cậu chứ? Tô Lạc Ly ngủ với người ta đến hỏng cả hàng rồi! Tôi cứ nói đấy, sao nào?”
“Cậu...”
Tô Kiềm Mặc tức điên lên.
“Không cho phép nói chị tôi như vậy! Chị ấy không phải người như thế, tôi muốn cậu xin lỗi!”
“Xin lỗi? Cậu có cần làm trò hề như vậy không, cả nước đều đang nói cô ta đấy, cậu muốn cả nước xin lỗi cô ta à? Nực cười!”
“Ồ, thì ra cô ta là chị cậu à, không ngờ cậu có một người chị ghê gớm vậy, chẳng trách điện thoại với máy tính cậu dùng đắt thế, hóa ra là chị cậu bản thân đổi lấy!”
Hai chàng trai phá lên cười.
“Các cậu ăn nói quá đáng thật!” Mục Nhất Hân cũng tức giận.
Tô Kiềm Mặc tức đến đỏ cả mắt lên.
Cậu nhảy mạnh lên, định tóm lấy cổ áo của chàng trai phía sau.
Cậu ở hàng trước, hàng trước của giảng đường nhiều hơn hàng sau nên muốn tóm lấy cổ áo của người phía sau thì phải nhảy lên!