Tiêu Mạch Nhiên vẫn rất cẩn thận.
“Cô ta có nói cô ta là ai không?” Tiêu Mạch Nhiên vẫn cảnh giác.
Lúc này người giúp việc mới nhớ ra, cô ta chỉ vội đi bảo mà quên mất hỏi người đó là ai.
“Không có nói”
“Vậy cô đi nói với cô ta, cô ta tìm nhầm chỗ rồi, tôi hoàn toàn không quen cô ta”
“Vâng!”
Người giúp việc đi xuống lầu.
Tiêu Mạch Nhiên lại tiếp tục tập yoga.
Người giúp việc này vừa xuống thì thấy mấy người giúp việc khác đều đang vây quanh Tô Lạc Ly hỏi này hỏi nọ, bưng trà rót nước mang trái cây cho cô.
Cô ta vô cùng tức giận!
“Được rồi được rồi, tránh ra hết đi, lấy lòng cô ta có ích gì? Cô Tiêu hoàn toàn không quen biết cô ta!”
“Hả?” Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau.
“Mau giải tán đi, cô Tiêu bảo tôi nói với cô, cô đi nhầm chỗ rồi, cô ấy hoàn toàn không quen cô!”
Mấy người giúp việc ai cũng há hốc mồm.
“Không ngờ cô là thứ lừa đảo đấy, uống công tôi còn mang trái cây ra cho cô!”.
“Đúng, vừa rồi còn bưng trà rót nước cho cô, đồ lừa đảo”
“Còn không mau cút đi, cổng lớn ở đây là nơi cô có thể vào sao?
“Từ chỗ nào tới đây, tới chỗ chúng tôi làm gì?"
Vừa rồi còn nịnh nọt, giờ lại biến thành hung dữ rồi.
Lật mặt cũng nhanh quá đấy.
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn rất bình thản.
“Cô có nói với cô ấy tôi là ai không?”
“Ai thèm quan tâm cô là ai? Dù sao thì cô Tiêu đã nói không quen thì có nghĩa là không quen! Cô còn không đi thì chúng tôi gọi người đến đấy nhé”
Mấy người giúp việc ai cũng nhe nanh múa vuốt, như muốn nuốt sống Tô Lạc Ly.
“Này này này, các cô làm gì thế?” Lê Hoa đi vừa vào cửa thì thấy mấy người giúp việc vây quanh Tô Lạc Ly, còn không chút kiêng dè gì mà mắng nhiếc cô.
Mấy cô gái đi cùng với Lệ Hoa chắc cũng là người giúp việc ở đây, quần áo đều giống nhau.
“Chẳng làm gì cả, người phụ nữ này chạy vào đây, chúng tôi đang định đuổi cô ta đi thôi. Bảo vệ bây giờ đúng là không đáng tin gì cả, ai cũng để cho vào. Lê Hoa, cô về lúc nào thế?”
Lúc trước Lê Hoa cũng là giúp việc ở đây, cho nên phần lớn người giúp việc ở đây đều quen với Lê Hoa.
“Đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Còn đuổi
mợ ấy ra ngoài, đây là mợ chủ của chúng ta đấy!” Lê Hoa lập tức đi tới trước Tô Lạc Ly.
Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười.
Tiếng cười khiến Lệ Hoa có hơi không hiểu mô tê gì.