Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui của việc Thích Mặc Thanh có thể khôi phục dung mạo và vết thương trên chân, hoàn toàn quên đi Doãn Tiêu La đang hùng hổ đứng cạnh Tiết Tịnh Kỳ, càng quên luôn việc người khơi ra mấy chuyện này là nàng ta.
“Con còn không mau quay về đây! Đứng đó để mất mặt thêm à?” Trong lúc Doãn Tiêu La đang cầm ly rượu đứng đó bối rối, thì phía sau bỗng vang lên tiếng quát của Doãn quốc công.
“Cha, sao cha có thể quát con như thế chứ?” Doãn Tiêu La cố gắng ra vẻ bình tĩnh, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Ba ca ca ngồi cạnh nàng cũng tới khuyên nhủ nàng, nói gì mà hôm nay nàng không nên nói ra những lời đó, cũng may Hoàng thượng không trách phạt, bằng không nhà họ Doãn chúng ta sẽ không sống yên ổn...
Một loạt lời trách móc đổ lên đầu Doãn Tiêu La, nàng càng cảm thấy oan ức, bất luận nàng làm chuyện gì cũng sai, nàng có làm gì đi nữa cũng không thể tổn hại đến mặt mũi hoàng gia, chỉ người trong hoàng gia mới có thể bắt nạt bọn họ, đồng thời sẽ không bị trách phạt, còn bọn họ thì nói cái gì cũng sai hết.
Hóa ra mọi chuyện đã trở nên như vậy, Doãn Tiêu La bịt tai, chạy ra ngoài với dáng vẻ vô cùng tổn thương.
“Này, La Nhi, La Nhi...” Doãn quốc công thấy Doãn Tiêu La chạy ra ngoài thì gọi mấy tiếng.
Nhưng Doãn Tiêu La nghe thấy tiếng ông thì càng chạy xa hơn, nàng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Sắc trời đang dần tối xuống, bầu trời đã xuất hiện đầy sao, ca múa trên sân khấu cũng đã kết thúc, tiếng nhạc vui vẻ cũng theo đó mà ngừng lại.
Thưởng thức nhiều tiết mục ca múa như vậy, Giang Thành Đế ngồi trên cao đã hơi mệt mỏi, ông khẽ nhíu mày, xoa mi tâm của mình, Trân phi ngồi bên cạnh nhận ra sự mệt mỏi của ông, nên lập tức vươn tay xoa bóp giúp ông.
“Hoàng thượng, người mệt rồi đúng không, hay là chúng ta quay về nghỉ ngơi đi.” Trân phi nói nhỏ vào tai ông, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái dương giúp ông.
Thích Hàm Gia gật đầu rồi đứng dậy, Ân Dạ Chu đứng bên cạnh cao giọng hô: “Hồi cung!”
Mọi người đều đồng loạt đứng dậy, cung tiễn Thích Hàm Gia đi xuống.
Doãn Tiêu La chạy một mạch vào hậu hoa viên tối tăm, trên mặt chảy dài hai hàng nước mắt, nàng đứng dựa vào lan can bên hồ nước, nhìn mặt nước phẳng lặng bên dưới, cảm thấy chúng quá yên ả nên chướng mắt, vì thế tiện tay nhặt lên một tảng đá rồi ném xuống nước.
“Các người đều bắt nạt ta! Các người đều bắt nạt ta! Nàng vừa ném tảng đá vừa lẩm bẩm.
Tảng đá rớt xuống nước phát ra một tiếng “tủm”, bọt nước bắn tung tóe, trong màn đêm yên tĩnh, mặt hồ phản chiếu hình mặt trăng tròn trên bầu trời xa xăm.
“Doãn tam tiểu thư, hồ nước này bắt nạt ngươi à?” Phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, rồi tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi đi lên từ dưới cầu.
Nghe thấy giọng nói hơi quen tai này, Doãn Tiêu La hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thích Vũ Hạo, khóe miệng hắn đang khẽ cong lên, chậm rãi bước tới.
Doãn Tiêu La nghe thấy hàm ý trêu chọc trong câu nói của hắn thì biết, hôm nay mình đã bị bêu xấu trong cung Tân Hợp, nên lạnh lùng hỏi: “Ôn Vương là tới cười nhạo ta à?”
Thích Vũ Hạo khẽ cười, người đã đi tới bên lan can rồi, hắn đứng song song với nàng, giờ nhìn nàng khá giống một chú nhím, còn là chú nhím hơi giống với Tiết Tịnh Kỳ.
“Sao ta phải cười nhạo ngươi chứ? Ta cảm thấy hôm nay ngươi làm rất đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm thế.” Giọng nói khàn khàn của Thích Vũ Hạo truyền vào tai Doãn Tiêu La, nàng hơi ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh này, hắn có suy nghĩ khác với mọi người ư.
Doãn Tiêu La khẽ híp mắt lại: “Tại sao thế?”
Thích Vũ Hạo xoay người, hắn cao hơn nàng một cái đầu, lúc cúi đầu xuống có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, nàng hơi sốt ruột lườm hắn.
“Vì con người đều ích kỷ, không thể chịu thiệt được, càng không thể để số phận của mình vào tay người khác, chắc hẳn Doãn tam tiểu thư hiểu rất rõ điều này đúng không?” Giọng nói Thích Vũ Hạo ngày càng trầm thấp, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nàng.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, khuôn mặt góc cạnh hiện rõ vẻ cương nghị khắc sâu vào mắt Doãn Tiêu La khiến nàng hoảng hốt trong lòng, người đàn ông này thế mà có thể làm tim nàng hơi thắt lại.
Từ ngày gặp hắn ở Nhạn Môn, hình như giữa hai người ngầm có một sự liên kết chặt chẽ nào đó, nhưng mỗi lần hai người gặp mặt, đều đúng lúc nhìn thấy hình ảnh chật vật nhất của nhau.
Doãn Tiêu La ôm ngực, cảm giác trời sinh tài trí hơn người đã làm sắc mặt nàng trở nên khó coi: “Sao ta phải hiểu chứ?”
Nàng bĩu môi, xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm mặt trăng trên hồ nước, lúc nãy trong ngự hoa viên, người này còn vì Tiết Tịnh Kỳ mà đẩy mình, hà cớ gì nàng phải nói chuyện với hắn chứ?
“Vì ta là đối tượng thổ lộ tốt nhất của ngươi, ngoài ta ra, không ai có thể lắng nghe lời oán giận của ngươi đâu.” Thích Vũ Hạo tự tin cười nói.
Sao người này lại mặt dày như vậy chứ? Nàng bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười xấu xa: “Nếu đã vậy thì ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thành thật đó.” Nhận được sự đồng ý của Thích Vũ Hạo, nàng mới hắng giọng nói: “Ngươi có quan hệ gì với Minh Vương phi?”
Nàng vừa dứt lời, Thích Vũ Hạo bỗng ngẩn người, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên cứng nhắc, sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng ngày càng nghiêm nghị, một lúc sau, hắn mới thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, rồi liếc nhìn Doãn Tiêu La ở bên cạnh.
“Ta và Minh Vương phi là người quen cũ, trước đây chúng ta từng có chút hiềm khích.” Thích Vũ Hạo thật sự ăn ngay nói thật, nhưng tâm lý yêu hận không rõ mà hắn dành cho Tiết Tịnh Kỳ đã đổi thành hiềm khích, như vậy vừa làm cho Doãn Tiêu La tin tưởng hắn, vừa tránh khỏi việc nói dối.
Nhưng Doãn Tiêu La lại khẳng định: “Ngươi thích nàng ta!”
Những lời ngay thẳng của nàng đã làm tim Thích Vũ Hạo chấn động, con ngươi nhanh chóng co rút lại, trước giờ hắn không dám thừa nhận thái độ khác lạ của hắn dành cho Tiết Tịnh Kỳ là thích cô, hắn chỉ thấy mối quan hệ này đặc biệt là vì Thích Mặc Thanh, nhưng giờ khi nghe Doãn Tiêu La nói ra sự thật, trong lòng hắn vẫn không giữ được bình tĩnh.
Một lúc sau, hắn mới bừng tỉnh lại, lạnh lùng liếc nhìn Doãn Tiêu La, rồi nghiêm túc nói: “Ta không thích nàng ấy.”
Nói xong, hắn cũng nhấc chân rời đi luôn, chỉ để lại bóng lưng màu đỏ thẫm lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng.
Doãn Tiêu La cũng hơi hốt hoảng, nàng không dám tin rằng, chỉ vì một câu nói thuận miệng dựa vào trực giác của nàng, lại làm Thích Vũ Hạo phản ứng mạnh như thế.
Sự nghi ngờ khó hiểu xuất hiện trong ánh mắt nàng và nàng ta cũng xoay người rời đi luôn.
Vì hôm nay trong cung có thiết yến, nên cổng cung vẫn chưa khóa lại, đợi mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau ra khỏi cung rồi mới đóng cửa khóa lại.
“Lúc nãy trong yến tiệc, nàng hát bài gì thế? Sao trước giờ ta chưa từng nghe qua vậy?” Trong mắt Thích Mặc Thanh hơi nghi ngờ, đôi mắt đen như mực thoáng qua tia khó hiểu.
Xe ngựa chạy rất vững vàng, dây tua rua treo trên xe ngựa cũng không ngừng lắc lư theo nhịp xe chạy trên đường, Tiết Tịnh Kỳ thu hồi tầm mắt, rồi nhướng mày nhìn Thích Mặc Thanh, trong đôi mắt to sáng ngời lộ ra vẻ linh lợi.
“Bài hát này tên là Thành nhỏ chuyện xưa, do một tiền bối sáng tác, hôm nay ta không muốn cướp đi hào quang của ai hết, cũng không muốn công khai khuôn mặt của chàng nhanh như thế, nhưng mọi chuyện đều không nằm trong dự liệu của ta.” Giọng điệu Tiết Tịnh Kỳ hơi mệt mỏi, như thể ngày tháng lừa gạt lẫn nhau này còn chưa bắt đầu, cô đã mất hứng rồi.
Xe ngựa bỗng xóc nảy, vì chèn qua tảng đá nên hơi lắc lư, Tiết Tịnh Kỳ cũng thuận thế ngã vào bả vai Thích Mặc Thanh, áp má lên vai chàng, cảm nhận sự dịu dàng hiếm có của chàng vào lúc này, có lẽ vì quá mệt hoặc lưu luyến cảm giác này, nên cô cứ thế dựa vào vai chàng đến khi về phủ.
Thích Mặc Thanh ôm vai nàng, ánh mắt thâm trầm như nước, rồi trở nên sắc bén khi nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Quả thật mọi chuyện quá bất ngờ.”
Điều bất ngờ mà chàng nói không chỉ là một loạt hành động của Doãn Tiêu La, mà tối nay cũng có rất nhiều người thay đổi, chàng không chỉ phải ứng phó với mấy người trong cung.
Tiết Tịnh Kỳ càng tới gần chàng hơn, ngửi được mùi thơm trên người chàng, tim cô mới dần bình ổn lại.
“Không ngờ người nhà họ Doãn lại càn rỡ đến thế, nhưng đáng sợ nhất là Hoàng thượng lại không có bất kỳ hành động gì đối với hành vi của họ.” Tiết Tịnh Kỳ nhớ lại giây phút, tối nay, Doãn Tiêu La đứng trước mặt mọi người nói Thích Mặc Thanh như thế, trong lòng cô bỗng có một cảm giác không nói nên lời.
Hình như Thích Mặc Thanh rất hưởng thụ việc cô tới gần mình, giọng nói trầm tĩnh như thể đã thoát khỏi xô bồ trên thế gian: “Trước giờ bọn họ luôn như vậy, nên ta không thấy ngạc nhiên gì, mà phụ hoàng cũng không bao giờ chỉ trích họ, vì bọn họ được hưởng quyền lợi cao nhất trong quốc gia này.”
Quyền lợi cao nhất, bốn chữ này như tảng đá nặng nề đang đè nặng trong lòng Tiết Tịnh Kỳ, có bốn chữ này rồi, gia tộc bọn họ càng có thể trắng trợn muốn làm gì thì làm, trong cái nhìn của cô, bốn chữ này chính là vinh quang cả đời người.
Không ai biết nhà họ Doãn được hưởng địa vị cao như thế, càng không ai biết địa vị này đại biểu cho điều gì nhưng Tiết Tịnh Kỳ đã cực kỳ chấn động.
Vẻ mặt hơi kinh ngạc của cô đã lọt vào mắt Thích Mặc Thanh, ánh mắt chàng thâm trầm như hồ nước trong đêm tối, rất tĩnh lặng và sâu thẳm.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Thấy cô im lặng một hồi lâu, nên Thích Mặc Thanh mở miệng hỏi.
Năm ngón tay thon dài khẽ vén sợi tóc rơi trên trán cô ra sau tai, lộ ra vầng trán đầy đặn và mịn màng.
“Ta đang nghĩ liệu một người có trở nên thay đổi sau khi có được những quyền lợi này không?” Tiết Tịnh Kỳ lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ, như đang tự nói với mình.
Ngoài cửa sổ có làn gió nhẹ thổi vào, Thích Mặc Thanh không biết trả lời câu hỏi này của cô như thế nào, sự biến hóa của lòng người, không ai giống ai.
Bầu không khí trong xe ngựa rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở nhè nhẹ của hai người và tiếng vó ngựa chạy bên dưới.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai: “Cứu tôi với...”
Giọng nói này đã làm hai người ngồi trong xe ngựa chấn động.