Đã suy đoán được Doãn Tiêu La sẽ nói như vậy từ sớm, Tiết Tịnh Kỳ mặt không đổi sắc nhìn nàng ta, dường như là muốn nhìn thấu nàng ta.
“Đúng là như Ôn Vương phi đã nói, ta không yếu ớt cũng không có bệnh, nhưng mà ta chính là muốn Thiên Sơn Tuyết Liên. Ôn Vương phi có thể nói ra lời như vậy, chắc chắn là đã quên đi thời gian lúc ở trận săn bắn, ngươi đã nói lời gì ở trước mặt của hoàng thượng?” Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ bởi vì sự chống chế của Doãn Tiêu La nên xuất hiện một tia bất mãn, giọng điệu cũng lạnh lùng cứng nhắc.
Lời này vừa mới nói ra, Doãn Tiêu La liền biến sắc. Nàng ta vậy mà đã quên mất lúc đó ở trận săn bắn Gia Thành Đế cũng biết vụ cá cược của hai người.
Nếu như Tiết Tịnh Kỳ nói chuyện này cho Gia Thành Đế nghe, chẳng phải là nàng ta sẽ trở thành người không giữ chữ tín à?
Vốn dĩ chuyện của Luân vương bọn họ đã không chiếm được thế thượng phong, nếu như chuyện này còn không đồng ý nữa, chỉ sợ là ở trước mặt của Gia Thành Đế bọn họ không có chỗ sống yên ổn.
“Hòa Sắt công chúa, đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho ngươi cũng không phải là không thể, chỉ là dù sao ngươi cũng nên cho ta một lý do chính đáng đi chứ, nếu không thì đồ vật trong quý giá như là Thiên Sơn Tuyết Liên ta cũng không thể không giải thích được mà lấy ra?” Doãn Tiêu La khó xử cắn cắn môi, trong hai mắt lộ ra một tia vô tội.
Nàng ta tỏ ra mình vô tội, rõ ràng chính là đang làm khó Tiết Tịnh Kỳ, bây giờ xem ra ngược lại trở thành Tiết Tịnh Kỳ làm khó nàng ta.
Nhưng mà chuyện này không thể bị thất bại trong gang tấc như vậy được, cho dù có làm không tốt thì cũng phải lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên từ trong tay của Doãn Tiêu La.
“Nếu như Ôn Vương phi thật sự muốn một lý do, vậy thì ta cũng chỉ có thể nói cho Ôn Vương phi biết đó là bởi vì lời hứa giữa chúng ta, Ôn Vương phi thua thì đồng ý với một điều kiện của ta, mà Thiên Sơn Tuyết Liên chính là thỉnh cầu của ta, chỉ có thế thôi.” Tiết Tịnh Kỳ nói qua loa cho qua chuyện.
Chuyện Minh Khê trúng độc cũng không là cái gì, nếu như mình bởi vì một tướng sĩ mà trăm phương nghìn kế muốn lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên, vậy thì sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Doãn Tiêu La cũng tránh không được một suy đoán mối quan hệ của mình với Minh Khê, từ đó sẽ không quá an toàn.
Nói tới nói lui, Tiết Tịnh Kỳ chính là không muốn nói lý do ra, mặc dù tiếp tục hỏi nữa thì cũng không có tin tức gì có thể thu hoạch được, nhưng mà Doãn Tiêu La chính là không muốn để Tiết Tịnh Kỳ thành công một cách dễ dàng như vậy.
Còn muốn nói cái gì nữa đó, ở sau lưng vang lên một âm thanh lạnh lùng trầm thấp: “Thiên Sơn Tuyết Liên đối với chúng tôi cũng không phải là việc gì khó, huống hồ gì là do Tiêu La thua ngươi, đạo lý có chơi có chịu này chúng tôi cũng biết, không biết là lúc nào thì Hòa Sắt công chúa cần nó?”
Ôn Vương đánh gãy lời nói sắp nói ra của Doãn Tiêu La, thân sĩ nho nhã lễ độ.
Lúc trước Tiết Tịnh Kỳ không nhìn ra Ôn Vương có tâm tư này, vậy mà lại đồng ý với yêu cầu của cô.
Theo lý thuyết thì không phải hắn là châu chấu cùng thuyền với Doãn Tiêu La, hai người thông đồng làm bậy với nhau mới đúng à.
“Vương, vương gia, tại sao người lại muốn tùy tiện giao Thiên Sơn Tuyết Liên cho nàng ta, người có biết Thiên Sơn Tuyết Liên là một vật rất quý giá...” Trong nháy mắt, sắc mặt của Doãn Tiêu La thay đổi khó lường, nhích lại gần Ôn Vương nhỏ giọng nói.
“Còn không phải đều là do nàng gây ra chuyện à, nếu như nàng không so tài với công chúa thì chuyện này có thể xảy ra không, cũng đã nói là có chơi có chịu rồi, vậy thì thoải mái một chút đi.” Ôn Vương nhíu mày đánh gãy lời Doãn Tiêu La, thấp giọng trách cứ.
Âm lượng của hắn vừa vặn, không lớn không nhỏ, truyền vào trong lỗ tai của Tiết Tịnh Kỳ không biết là do cố ý hay vô tình.
Xưa giờ Doãn Tiêu La đều nghe lời Ôn Vương, lần này cũng không dám nói cái gì hết, chỉ là hơi nhếch miệng lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ mà thôi.
“Nếu đã như vậy, vậy thì ta xin đa tạ Ôn Vương, nếu như thuận tiện thì ngày mai có thể mang Thiên Sơn Tuyết Liên vào trong cung được không?” Tiết Tịnh Kỳ không biết là trong lòng của bọn họ đang có tính toán gì, chỉ là vì Minh Khê, tất cả cũng không thể mập mờ được.
Trước tiên cứ lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên cứu Minh Khê đi rồi nói tiếp.
Ôn Vương thì lại sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, vậy thì cứ ngày mai đi."
Nhưng mà sắc mặt của Doãn Tiêu La cũng không phải là rất tốt, chịu thua Tiết Tịnh Kỳ một lần, ném đi mặt mũi thì cũng không nói, còn chắp tay dâng Thiên Sơn Tuyết Liên lên. Vậy mà Ôn Vương cũng không đứng ở bên phía của nàng ta, trong lòng nghẹn một hơi, đương nhiên là sắc mặt của nàng ta cũng không thể tốt hơn.
“Vậy ta xin đa tạ.” Tiết Tịnh Kỳ cười nhạt một tiếng, chắp tay lại nhìn Ôn Vương.
Khóe mắt của Ôn Vương mang theo nụ cười nhàn nhạt, cặp mắt kia làm cho lòng người chấn động, tuy là ý cười rất sâu nhưng mà từ đầu đến cuối đều là vẻ sắc bén lạnh lùng.
Ra khỏi cửa cung quý phi, Tiết Tịnh Kỳ đi thẳng về hướng thái y viện, có sự đồng ý của Ôn Vương, Thiên Sơn Tuyết Liên cũng không là vấn đề nữa.
Cho dù Doãn Tiêu La có không đồng ý thế nào thì cũng không có khả năng không nghe lời của Ôn Vương.
Hiện tại điều mà cô lo lắng nhất vẫn là bệnh tình của Minh Khê, mấy ngày nay sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, người cũng càng ngày càng gầy yếu hơn, không chỉ có hiện tại cần dược liệu mà sau này cũng phải cần.
Rốt cuộc là người của thái y viện a dua nịnh hót như thế nào, cô cũng muốn thử.
“Công chúa, con đường này đâu phải đi về hướng Đông Hoa Viên đâu, công chúa muốn đi đâu vậy?” Hàn Nguyệt đối với kiến thức ở trong cung vẫn còn nửa vời, lại không đoán ra tâm tư của Tiết Tịnh Kỳ.
Đây quả thật không phải là đường về Đông Hoa Viên, nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ đến đây cũng không có gì sai, thái y viện mới là nơi tiếp theo mà cô muốn đến.
“Đúng vậy, nơi mà chúng ta muốn đi là thái y viện.”
“Thái y viện? Sao vương phi lại muốn đến thái y viện, chẳng lẽ là người ngã bệnh?” Trong lòng của Hàn Nguyệt có chút khẩn trương.
“Không có, ta chẳng qua là đến thái y viện lấy một chút thuốc mà thôi.” Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy cảm xúc lo lắng trong lời nói của Hàn Nguyệt, cô trấn an nở nụ cười.
Hai người trò chuyện với nhau, tuyết rơi ở bên ngoài cũng không lớn, không đi được mấy bước thì đã đến thái y viện trong cung.
Trong thái y viện có các cung nữ đến nhận dược liệu, gió tuyết phiêu phiêu, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài thái y viện trò chuyện với nhau, chờ bên trong hô đến lượt của mình.
Đại khái là trong ngày mùa đông, nương nương bị bệnh hơi bị nhiều, cho nên mới có nhiều cung nữ đến đây như vậy.
“Công chúa, ở chỗ này có nhiều người chờ như thế, chúng ta có nên đi trước không, chờ lần sau lại đến?” Hàn Nguyệt hỏi thăm ý kiến của Tiết Tịnh Kỳ.
Lần này đến đây là để lấy thuốc cho Minh Khê, bệnh tình Minh Khê kéo dài không được bao lâu, có thuốc để khống chế lại một khoảng thời gian cũng để cho cô tương đối yên tâm hơn.
“Không cần đâu, cứ ở chỗ này đi.” Tiết Tịnh Kỳ xếp hàng chờ đợi cùng với cung nữ ở phía trước.
Trên người của cô mặc y phục màu trắng, đứng giữa đám cung nữ càng trông duyên dáng yêu kiều hơn, diện mạo xuất chúng, chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn liền bị người khác nhận ra.
Một cung nữ đứng cạnh đó đẩy đẩy cung nữ trước mặt của mình, dùng ánh mắt lén lút nhìn thoáng qua, ngược lại cảm thấy Tiết Tịnh Kỳ rất là quen mắt.
Mới hỏi một tiếng liền có người tiếp lời: “Đây là Hòa Sắt công chúa ở Đông Hoa Viên đó, không biết sao lại tự hạ mình đến thái y viện lấy dược liệu, chẳng lẽ là không sai khiến được cung nữ ở trong cung?”
Một cung nữ khác lại lắc đầu: “Ta thấy đâu có giống như vậy đâu, ngươi nhìn thử xem ở bên cạnh của người ta không phải còn có một cung nữ đi theo đó à? Thái y viện này cũng không phải là tùy tiện có thể vào được, nếu như không có chỉ thị của phía trên sao thái y có thể tùy tiện lấy thuốc lung tung cho người ta được?”
Bọn họ cũng không xa lạ gì đối với Tiết Tịnh Kỳ, ngươi một lời ta một lời nối tiếp nhau.
Tiết Tịnh Kỳ đứng thẳng người, cao ráo bất động, tùy ý để bọn họ nhiều chuyện.
Ngược lại là Hàn Nguyệt đứng bên cạnh cô lại đứng không yên, trong lòng căm phẫn nói: “Công chúa, người nhìn sắc mặt của lũ tiểu nhân này đi, nếu như không dạy dỗ bọn họ một phen, vậy thì bọn họ cũng không yên tĩnh được đâu!”
Hàn Nguyệt là người đến từ trong phủ của Minh Vương, từ xưa đến nay chưa từng có ai nhai qua nhai lại trước mặt của nàng ta, bây giờ lại bị người khác không phân tốt xấu châm chọc một câu như thế.
Hơn nữa còn đang bàn tán về Tiết Tịnh Kỳ, cục tức này sao nàng ta có thể nuốt trôi được.
“Hàn Nguyệt, đừng hành động lỗ mãng, chúng ta đến đây để nhận dược liệu, không phải đến đây để tranh chấp với người khác.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh như nước.
Thời thời khắc các cô đều không quên đi thân phận của mình, chỉ cần cô còn bị thân phận Hòa Sắt công chúa hạn chế một ngày, ngày nào mà cô còn chưa được gả đi thì cô là một bộ phận trong cung này.
Mặc dù đến bất cứ thời điểm nào, cô cũng không thể đắc tội với bất luận kẻ nào, để tránh Gia Thành Đế có ý kiến với mình, đang trong khoảng thời gian chọn thân cho cô, bởi vì một chuyện ảnh hưởng đến phán đoán của ông ta.
“Vâng, công chúa.” Hàn Nguyệt gật đầu một cái, cúi người xuống, nhưng mà ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn những cung nữ kia.
Âm thanh trò chuyện thao thao bất tuyệt của hai cung nữ càng lúc càng lớn, dường như mục đích của bọn họ chính là vì để Tiết Tịnh Kỳ đối nghịch với bọn họ.
“Cung nữ Vận Hân cung.” Bên trong truyền đến tiếng hô to của thái giám, cung nữ đứng xếp hàng ở vị trí đầu tiên lập tức bước vào.
Người cung nữ đó thở dài một hơi, đợi cả nửa ngày rốt cuộc cũng đã đến phiên nàng ta rồi, đang muốn bước về phía trước thì đột nhiên cổ áo lại bị người ta kéo một phát, thân thể theo cổ áo đang bị người ta dùng lực kéo lui về đằng sau.
“Ai kéo ta vậy?” Người cung nữ kia bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, nhìn lại, chỉ nhìn thấy Nhược Châu một mặt mỉm cười đứng sau lưng của nàng ta.
“Là Nhược Châu cô cô, tha thứ nô tỳ không có mắt, mời Nhược Châu cô cô vào.” Người cung nữ kia chân chó dâng vị trí phía trước lên, mời Nhược Châu đi vào trong.
“Xem như ngươi hiểu chuyện, nếu như không phải thân thể của hoàng hậu nương nương có vấn đề, ta cũng sẽ không đích thân đến đây. Các ngươi đều là người hiểu chuyện, ta cũng không muốn nói nhiều.” Nhược Châu nở một nụ cười, trong âm thanh lộ ra một cảm giác không giận tự uy.
Quả nhiên là người đi theo lâu dài bên cạnh của Doãn Hoàng Hậu, ngay cả nói chuyện cũng gần giống với Doãn Hoàng Hậu.
Nhược Châu đối với Tiết Tịnh Kỳ mà nói vô cùng quen mắt, nàng ta là cung nữ gần gũi bên cạnh Doãn Hoàng Hậu, chuyên môn bày mưu tính kế cho Doãn Hoàng Hậu, tác dụng rất lớn.
Đối với Doãn Hoàng Hậu mà nói, Nhược Châu cũng được xem như là phụ tá đắc lực của bà ta, thời gian càng ngày càng lâu, bà ta càng ngày càng không thể rời khỏi nàng ta.
“Vâng ạ, đương nhiên là mọi người đều hiểu, Nhược Châu cô cô vào đi ạ.” Người cung nữ kia thức thời lui sang một bên, ăn nói khép nép.
Nhìn Nhược Châu chậm rãi bước vào trong, trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ không ngừng nhớ đến lời nói lúc nãy của bà ta, thân thể của Doãn Hoàng Hậu có vấn đề gì ư?
“Công chúa, người sao vậy?” Hàn Nguyệt nhìn sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ thay đổi đi thay đổi lại, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
“Hàn Nguyệt, lúc nãy bà ta nói Doãn Hoàng Hậu có chuyện, ngươi đi thăm dò xem xem thân thể Doãn Hoàng Hậu có việc gì đi, sau đó đến bẩm báo cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng dặn dò, Hàn Nguyệt gật gật đầu không nói hai lời lập tức đi làm ngay.
Nhược Châu bước ra từ bên trong, không thể thiếu thái giám trong thái y viện nói chuyện với bà ta.
Cái này là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, cung nữ thiếp thân Doãn Hoàng Hậu dù sao cũng là cung nữ của bà ta, ở trong cung to như thế này, người có thể được người khác đối xử như vậy cũng không có nhiều.
Đợi sau khi Nhược Châu đi ra rồi, hàng người trước mặt giống như con rắn nhỏ uốn lượn, nhìn hàng thật dài mới vừa được xê dịch mấy phần, Tiết Tịnh Kỳ đành phải đi theo xê dịch mấy phần.
Trong tay của hai cung nữ ở sau lưng Nhược Châu đều có cầm theo túi nhỏ màu vàng, lúc đi ngang qua người Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt bỗng nhiên quét nhìn trên mặt của cô.
“Hóa ra là Hòa Sắt công chúa ở Đông Hoa Viên, sao người lại xếp hàng ở đây vậy, có phải là không tiện đi vào không thế?” Trong lời nói của Nhược Châu có mấy phần khiêu khích.
“Vị cô cô này là ai vậy? Hình như là ta chưa từng gặp, là người bên cạnh tần phi nào thế?” Tiết Tịnh Kỳ giả vờ như vô tình hỏi thăm, bộ dạng vô cùng mờ mịt.