Thích Mặc Thanh hừ lạnh một tiếng, hét về phía ngoài cửa: “Giả Sơn.” Dứt lời, một nam nhân cả người mặc quần áo thị vệ của vương phủ đi vào.
Giả Sơn hướng về phía Thích Mặc Thanh hành lễ, Thích Mặc Thanh nói: “Đưa Lâm Vương về vương phủ, cho người đi mời thái y, sau đó thông báo cho người trong hoàng cung, cứ nói Lâm Vương tự thiến.”
Giả Sơn có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi vào Thích Vũ Mạch đang nằm trên sạp giường, hắn mặc đồ cưới màu đỏ thân dưới bị máu tươi nhuộm càng thêm đỏ.
“Vâng.” Giả Sơn đi tới, nhìn thấy con dao găm trên sạp giường nhỏ và bảo bối bị cắt đứt, vẫn hơi kinh ngạc, sau đó móc ra một chiếc khăn tay bọc đồ lại, sau đó ôm Thích Vũ Mạch đã bất tỉnh đi ra ngoài.
Giả Sơn rời đi, Tiết Tịnh Kỳ thoải mái vươn người, nhìn sạp giường nhuốm máu, sau đó vén chăn lên ném xuống đất, quay đầu nói với Thích Mặc Thanh: “Đêm đã khuya, ngươi không ngủ sao?”
Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt không có tia ấm áp nào: “Hy vọng hôm nay không phải ngày cuối cùng của ngươi.”
Tiết Tịnh Kỳ nhàm chán nhún vai, đi về phía Thích Mặc Thanh, sau đó ngồi xổm người xuống sờ chân hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Thích Mặc Thanh nhìn động tác của Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt như muốn phun ra lửa, người đàn bà này hết lần này đến lần khác chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.
Tiết Tịnh Kỳ kiểm tra chân của Thích Mặc Thanh, lại phát hiện là bị người ta làm đứt gân chân, cũng phải hơn mười năm rồi, chắc là giống vết bỏng trên mặt.
Rốt cuộc là người nào, ác như vậy, làm đứt gân chân của hắn còn muốn thiêu đốt mặt hắn thành bộ dáng này?
Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy ngước mắt nhìn Thích Mặc Thanh hỏi: “Những người phụ nữ gả cho ngươi sau khi bị Lâm Vương ô nhục, là tự sát hay là ngươi giết?”
Thích Mặc Thanh ngẩng đầu tầm mắt giao nhau với cô, giọng nói rét lạnh: “Đều có.”
Tiết Tịnh Kỳ biết tâm tình lúc đó của Thích Mặc Thanh, thấy đệ đệ mình làm nhục người phụ nữ của mình mà không có sức lực phản kích, cả người tàn tật sống thoi thóp, một người đàn ông có thể làm đến bước này, không phải hèn yếu, mà là nội tâm hắn có đủ kiên nghị, hoặc là có thù oán chống đỡ hắn bước tiếp!
“Thích Mặc Thanh, ngươi có thể thử tin tưởng ta!” Tiết Tịnh Kỳ không ngừng gọi tên hắn. Bản thân vừa mới đến đã gặp phải chuyện như vậy, cô cần phải tìm được đồng minh, cái người trước mắt này có lẽ thích hợp nhất.
Thích Mặc Thanh ngẩn ra, từ mười năm trước xảy ra chuyện kia tới nay cũng không có ai gọi tên hắn nữa, sau khi trở lại từ quỷ môn quan, tất cả mọi người đều gọi hắn là Minh Vương, ngay cả phụ hoàng mình cũng không ngoại lệ.
Thấy Thích Mặc Thanh không nói lời nào, Tiết Tịnh Kỳ lại nói: “Ta không có ý gì khác, làm một thầy thuốc, ta chỉ có lòng muốn chữa bệnh. Vết thương ở chân ngươi và vết bỏng trên mặt ngươi ta cũng có thể giúp ngươi chữa khỏi, nếu như ngươi tin tưởng ta.”
“Ta không biết ngươi có mục đích gì, vết thương của ta vô số người xem qua đều không có cách nào chữa trị, ngươi dựa vào cái gì nói ngươi có bản lĩnh? Ngươi ngay cả việc có thể sống đến ngày mai hay không còn không biết, lại còn nói khoác mà không biết ngượng muốn chữa bệnh cho Bổn vương, thật là chuyện nực cười.” Thích Mặc Thanh lạnh giọng cười nhạo nói, vết thương của hắn ngay cả Triều Mị Băng người được gọi là tiên y cũng không cách nào chữa trị, huống chi là đàn bà con gái như cô.
Nghe được giọng điệu phủ nhận của Thích Mặc Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Tịnh Kỳ ngẩng lên nói: “Không tin ta đúng không, ta phải để ngươi tin mới được. Đến lúc đó ngươi cũng đừng cầu xin ta chữa trị cho ngươi, không biết phải trái, hừ.” Tiết Tịnh Kỳ xoay người nằm trên sạp giường, không để ý tới người đàn ông kia.
Tựa vào sạp giường không lâu, Tiết Tịnh Kỳ mơ mơ màng màng ngủ mất, trong lúc mơ hồ Tiết Tịnh Kỳ dường như nghe thấy bên trong phòng có tiếng gì đó, chỉ là mí mắt cô quá nặng không muốn mở ra.
Thích Mặc Thanh lập tức cho gọi Nhục Phàm đang ẩn núp, dẫn hắn tới phòng mình. Đồng thời ra lệnh ngay trong đêm, điều tra lai lịch của Tiết Tịnh Kỳ.
Một đêm này, Tiết Tịnh Kỳ ngủ vô cùng ngon, mà Thích Mặc Thanh lại một đêm không ngủ.
Lúc trời sáng, công công trong cung tới truyền chỉ cho Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ vào cung gặp mặt. Thích Mặc Thanh biết là chuyện của Thích Vũ Mạch bị Hoàng thượng và Hoàng hậu biết được, đợi lên công đường thẩm vấn.
Chuyện Thích Vũ Mạch nhiều lần ở trong phòng làm với Vương phi của hắn, hai nữ nhân kia sao lại không biết? Nhất định là đã nghĩ xong cách báo thù cho Lâm Vương, nếu kế hoạch của Tiết Tịnh Kỳ thất bại, họ nhất định sẽ giết Tiết Tịnh Kỳ, người vốn đáng chết. Nghĩ tới đây, hai con mắt của hắn âm u vô cùng.
“Nhục Nghê.” Thích Mặc Thanh gọi một tiếng, lại thấy một cô gái cả người quần áo đen lẳng lặng nhảy ra.
“Chủ tử.” Nhục Nghê quỳ một chân trên đất, chắp hai tay.
Thích Mặc Thanh quét mắt về phía nàng ta nói: “Từ nay về sau ngươi chính là tỳ nữ của Vương phi, ta muốn ngươi giám sát bảo vệ tốt Vương phi, có động tĩnh gì bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho ta.”
Nhục Nghê gật đầu đáp ứng: “Vâng.” Nói xong một bóng đen nhanh chóng biến mất ở trong phòng.
Lúc sắc trời đã hơi sáng, Tiết Tịnh Kỳ bị một âm thanh huyên náo đánh thức, bên trong căn phòng đã không còn Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết hắn đi ra thế nào.
Cửa phòng đẩy ra, một cô gái mặc quần áo của tỳ nữ vương phủ đi vào, Tiết Tịnh Kỳ quan sát nàng ta một phen, thấy dung mạo nàng ta khá đẹp, chỉ là trên mặt lạnh lùng không có cảm xúc.
“Nô tỳ Nhục Nghê, là tỳ nữ Vương gia sai đến hầu hạ Vương phi. Vương phi đứng lên rửa mặt chải đầu đi, chờ lát nữa còn phải vào cung gặp vua.” Nhục Nghê mới vừa đặt quần áo xuống, thấy hai tỳ nữ đi vào, sau khi hành lễ với Tiết Tịnh Kỳ, hai tỳ nữ kia bắt đầu hầu hạ Tiết Tịnh Kỳ mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu.
Tiết Tịnh Kỳ ngồi trước gương trang điểm nhìn mình trong gương, dung mạo này thật sự không tệ, nói quốc sắc thiên hương cũng không khác mấy.
Hai người tỷ tỷ kia có lẽ chính là ghen tị cô xinh đẹp, sợ cô được Minh Vương coi trọng, từ đó trở nên cao cao tại thượng, cho nên mới hù dọa để cơ thể ban đầu của cô tự vẫn mà chết chăng?
Cũng trách cơ thể ban đầu là người chủ nhu nhược hèn yếu, không chịu nỗi hù dọa.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ cô không giống thế, từ trước đến giờ chuyện cô thích nhất chính là mạo hiểm, ví dụ như con đường hoàng cung sau này, không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì? Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười tinh nghịch, những tia sáng rực rỡ lóe lên trong đôi mắt.