Khinh công của người đó vô cùng cao cường, chỉ khẽ nhảy lên đã bay vọt qua bức tường cao, đáp xuống dưới vườn rồi cơ thể của người đó hòa vào trong màn đêm đen.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn nến, ngọn nến lập lòe khiến cả căn phòng trông có chút kì quái.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra “ầm” một tiếng, một bóng người cao lớn xông vào trong phòng, nhìn ngọn nến lập lòe này không khỏi thở dài một hơi.
“Đêm hôm khuya khoắt rồi mà không có đèn, trông kì quái thật đấy.” Một giọng nói trầm thấp, bí ẩn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Doãn Vân Quảng nghiêng người tựa lên chiếc cửa bên cạnh, rũ mắt xuống.
Người ngồi phía đối diện khẽ động đậy, rồi lập tức đứng dậy bước xuống, giọng nói khàn khàn đầy cảm kích.
“Phiền nhị công tử Doãn đã muộn như vậy rồi còn đến phủ, đưa đồ cho ta đi.” Thái tử giơ tay ra với hắn.
Nhìn đôi bàn tay thon dài trước mắt, Doãn Vân Quảng cười nhạt, siết nhẹ phong thư trong lòng, ma sát một lúc nhưng lại không đưa cho hắn.
“Ta rất muốn biết, rốt cuộc bức thư này viết cái gì mà không thể quang minh chính đại đưa tới?” Diệp Vân Quảng nhíu mày, không hiểu hỏi.
Thái tử thấy hắn nghi hoặc, cũng không chịu dễ dàng đưa đồ cho mình, trong lòng cũng không sốt ruột, đang tính thầm toán xem nên làm thế nào.
“Nhị công tử Doãn nghĩ như vậy, không bằng trở về hỏi Doãn quốc công, chắc hẳn ông ấy sẽ còn biết rõ hơn.” Thái tử lạnh nhạt nói.
Doãn Vân Quảng nhíu mày càng chặt hơn, có chút bất mãn với câu trả lời này của hắn, không dễ gì thì cũng đã chạy đến đây một chuyến, sao mà đến chuyện mình làm cũng không biết cho được?
“Ngươi nói lời này chẳng khác gì không nói cả. Nếu cha ta có thể nói với ta, ta còn cần tới hỏi ngươi sao, rốt cuộc mấy người đnag làm trò gì vậy?” Doãn Vân Quảng lẩm bẩm, làm chuyện gì cũng giấu hắn.
Thái tử không muốn nói nhiều: “Đã khuya rồi, nhị công tử Doãn đưa đồ cho ta thì có thể trở về rồi, nếu không sẽ không an toàn.”
Không an toàn? Doãn Vân Quảng có chút khinh thường cười nhạo, rốt cuộc là không an toàn gì chứ, chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm hắn chạy tới phủ Thái tử thì rất an toàn sao?
“Ta nói này…” Doãn Vân Quảng có chút mất kiên nhẫn nói.
“Nhị công tử Doãn, nếu ngươi còn không trở về, Doãn quốc công sẽ sốt ruột đó.” Thái tử ngắt lời của hắn, sắc mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn rồi.
Thấy tâm trạng của Thái tử không ổn, Doãn Vân Quảng không nói gì nữa, cầm bức thư trong lòng mình đặt vào tay hắn, kéo thấp mũ xuống rồi đi ra ngoài.
Mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh, Thái tử cầm bức thư trong tay, chậm rãi đi đến phía dưới ánh nến.
Dưới ánh nến lập lòe, hắn chậm rãi đọc nội dung bức thư, ánh mắt dần dần trở nên u ám, có một tia sáng khó hiểu hiện lên trong ánh mắt.
Hắn mím môi, nhưng không nói gì cả, rất nhanh đã đưa bức thư vào trong ngọn nến, đốt sạch sẽ.
Xem ra, mùa đông năm nay đã được định sẵn là sẽ không yên bình rồi.
Ánh mắt Thái tử dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ngày thành thân hôm đó, người đến chúc phúc trước vô cùng nhiều.
Bóng dáng cao lớn của Thích Mặc Thanh ở ngay giữa sân, hoa tuyết đầy trời rơi trên người chàng, chàng không mặc áo choàng nhưng cũng không thấy lạnh chút nào.
Giả Sơn khoác một chiếc áo choàng lên người Thích Mặc Thanh, nhắc nhở: “Vương gia, đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Thích Mặc Thanh phớt lờ ngoài tai, hoàn toàn không muốn xuất phát.
Mấy người đi theo phía sau chàng không nói một lời nào, chỉ đợi chàng cất bước, nhưng chàng lại cứ đứng nguyên tại chỗ.
“Vương gia…” Giả Sơn nhìn sắc trời, lại nhắc nhở một lần nữa.
Mi mắt Thích Mặc Thanh khẽ động đậy, chàng thắt lại áo choàng, chậm rãi bước ra phía cổng.
Bước chân của mấy người kia vô cùng nặng nề, bọn họ đi theo phía sau chàng không nói một lời, ngoại trừ tiếng bước chân thì không còn tiếng gì khác nữa.
Con phố bên ngoài người tới người lui, sắc mặt mỗi người đều rất vui vẻ, họ đứng ở hai bên đường, đợi chiếc xe ngựa chuẩn bị đi qua trước mặt bọn họ, cố gắng nhặt một ít bạc vụn và hoa quả.
Thích Mặc Thanh chỉ nhàn nhạt nhìn qua, rất nhanh đã thu lại tầm mắt rồi lên xe ngựa.
Lúc này đã không còn sớm nữa, xe ngựa chậm rãi đi về phía phủ Ôn Vương, đường đi có hơi ùn tắc, có điều mọi người đều biết chủ của chiếc xe ngựa này là ai nên đều lần lượt nhường đường.
Thích Mặc Thanh ngồi trong chiếc xe ngựa lắc lư, cảm thấy giống như có một tảng đá lớn đang đè nén trong lòng khiến chàng không thể thở được.
Như thể đang kìm nén sự tức giận sâu trong lòng mình, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại, Giả Sơn vén rèm ra, Thích Mặc Thanh nhảy xuống, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một sắc đỏ đầy vui tươi trước cửa phủ Ôn Vương.
Sắc hồng này quá kinh người, khiến tim chàng rỉ máu.
Còn chưa bước vào cổng thì đã có những tiếng cười nói nhộn nhịp của vài vị Hoàng tử đang bước về phía cổng phủ Ôn Vương.
“Xem ra vẫn là Lục ca có phúc phần, mấy người đã gặp qua công chúa Hòa Sắt chưa? Đó quả đúng là môt mỹ nhân!” Người nói là Thập tam Hoàng tử, chỉ là một câu nói đùa nhưng mọi người xung quanh lại bắt đầu ồn ào bàn luận.
“Thập tam đệ, đệ từng gặp công chúa Hòa Sắt sao? Người ta còn chưa từng bước ra khỏi Đông Hoa Viên đâu, đệ cũng không phải người được phụ hoàng lựa chọn, sao có thể gặp được nàng chứ” Một Hoàng tử khác cười nói.
Thập tam Hoàng tử gãi đầu, nhíu mày nói: “Đệ cũng chỉ nghe người ta nói thôi, tuy chưa từng gặp, nhưng ai nấy đều nói như vậy, đương nhiên không phải là giả rồi!”
Mấy vị Hoàng tử khác đều không tin mà lắc đầu, phát ra mấy tiếng “xùy xùy”.
Bọn họ cười đùa vui vẻ, thấy bóng dáng Thích Mặc Thanh, nụ cười lập tức biến mất, cung kính hành lễ với Thích Mặc Thanh.
Mọi người thấy sắc mặt Thích Mặc Thanh không quá tốt cũng không dừng bước quá lâu, rất nhanh đã đi vào bên trong, phía sau đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thập tam đệ, vừa nãy đệ nói ai là mỹ nhân? Bây giờ đang ở đâu? Đưa ta đi xem xem đi.” Giọng nói thúc giục có chút thiếu nghiêm túc.
Thích Mặc Thanh nghe thấy vậy bèn nhìn qua đó, Lâm Vương đang bước lên bậc thềm, đi theo phía sau vài vị Hoàng tử, nóng lòng muốn hỏi về chuyện mỹ nhân.
Không nghe thấy lời gì khác lại chỉ nghe thấy hai chữ “mỹ nhân” này, có thể nói những từ ngữ có thể lọt vào tai Lâm Vương cũng chỉ có hai chữ “mỹ nhân” này mà thôi.
Mọi người quay đầu lại, cười lớn, Thập tam Hoàng tử nhìn hắn cười, nói: “Đệ nói này Lục ca, tai của huynh thính thật đấy, ban nãy bọn đệ nhắc đến công chúa Hòa Sắt, nghe nói là một đại mỹ nhân, bọn đệ cũng không biết là thật hay giả, nóng lòng muốn nhìn thấy nhan sắc đó lắm rồi!”
Công chúa Hòa Sắt! Hai mắt Lâm Vương lập tức sáng lên, hắn chưa từng gặp, nhưng nghe người ta nói, quả thực là một đại mỹ nhân.
Tuy hắn không phải là người được kế vị, nhưng chơi đùa nàng một chút thì vẫn có thể.
Thích Mặc Thanh nhìn về phía Lâm Vương, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt còn để lộ ra sự lạnh lẽo và tức giận khó mà che giấu.
Ánh mắt chàng trầm xuống nhưng chàng không nói gì, sau khi mấy người kia rời đi, chàng thấp giọng nói với Giả Sơn vài câu rồi đi vào trong cổng.
Sáng sớm Thích Mặc Thanh đã bị vô số bàn tay lôi dậy khỏi giường, bắt đầu liên tục tô tô vẽ vẽ, mặc y phục rồi lại thay ra, một lúc sau, cô đã mệt đến mức tay cũng không nhấc lên nổi nữa.
“Công chúa, nếu cảm thấy mệt, người có thể dựa ghế nghỉ ngơi một lúc, đội ngũ nghênh thân có thể không đến nhanh như vậy đâu.” Hàn Nguyệt ghé vào tai cô, chu đáo nói.
Tiết Tịnh Kỳ có chút mệt mỏi gật đầu, rồi lập tức mở mắt ra, hình ảnh cô trong gương như một miếng ngọc bích được điêu khắc tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.
Cô nhìn vào cũng có chút ngơ ra, không ngờ đến thời đại này, lại có thể dùng phấn son trang điểm được đẹp đến thế.
Hàn Nguyệt thấy sắc mặt kinh ngạc của cô, dường như biết cô đang nghĩ gì, bèn khen ngợi: “Công chúa, hôm nay người thật sự rất xinh đẹp, nhất là bộ trang phục này, thật sự rất thích hợp với người.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Tiết Tịnh Kỳ lại cúi đầu xuống nhìn bộ trang phục của mình, tuy không phải lần đầu tiên mặc giá y, nhưng…
“Hàn Nguyệt, bây giờ là lúc nào rồi?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
“Sắp tới lúc rồi, một khi tới lúc, Ôn Vương sẽ tiến cung nghênh thân.”
Hôm nay Hàn Nguyệt cũng mặc một bộ đồ màu đỏ may mắn, ai nấy đều trông vô cùng có sức sống, dưới dải lụa đỏ được trang trí đẹp đẽ là một khung cảnh mùa đông tuyệt đẹp.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, hỉ nương hôm nay vội vàng tiến vào, đưa quả táo trong tay cho Tiết Tịnh Kỳ.
“Công chúa, cứ nắm quả táo này trong tay cho đến khi tới phủ Ôn Vương, để có thể bình an cả đời.” Hỉ nương cười làm lộ vết nhăn trên mặt, nói ra lời cát tường.
“Hàn Nguyệt, thưởng.” Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười, nói với Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt nhận lấy quả táo trong tay hỉ nương, rồi lấy ra vài đồng bạc lẻ trong tay áo đưa cho hỉ nương.
Hỉ nương vui mừng nhận lấy, nói thêm vài câu cát tường rồi rời đi.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên một hồi tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng kèn, rồi ngay sau đó là một hồi pháo nổ.
Đợi pháo nổ xong, bên ngoài lại vang lên tiếng cười nói.
Ngước tai lên nghe là có thể dễ dàng nghe thấy được tiếng của người tới người lui ở bên ngoài, còn có tiếng mọi người nói chuyện, giọng nói của Ôn Vương truyền rõ đến tai của Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng có chút căng thẳng.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Nguyệt, nàng ta kéo khe hở của cửa ra nhìn, sau đó quay lại kéo khăn trùm đầu màu đỏ của Tiết Tịnh Kỳ xuống.
“Công chúa, chúng ta nên xuất phát rồi.” Hàn Nguyệt thấp giọng nhắc nhở bên tai cô.
Hỉ nương và Ôn Vương nói chuyện với nhau, rất nhanh đã tiến vào cửa, cười nhìn Tiết Tịnh Kỳ nói: “Công chúa, Ôn Vương đã tới rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt quả táo trong tay, khẽ gật đầu, rồi Hàn Nguyệt và hỉ nương dìu cô ra ngoài.
Đội khăn trùm đầu vào cô chỉ có thể nhìn thấy bông tuyết lạnh lẽo dưới chân, mặc người ta dắt cô đi trên đoạn đường phía trước, Tiết Tịnh Kỳ không thoải mái lắm.
Mới đi được chưa bao lâu, cô đã nhìn thấy một đôi hài của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, bên cạnh chính là bánh xe của xe ngựa.
“Công chúa, mời lên xe ngựa.” Giọng nói khàn khàn đầy từ tính của Ôn Vương lờ mờ kèm chút vui mừng.
Ôn Vương đón lấy tay của Tiết Tịnh Kỳ từ tay hỉ nương, rồi dìu cô lên xe ngựa.
Bàn tay của hắn có hơi chai, bàn tay mảnh khảnh của Tiết Tịnh Kỳ bị hắn nắm chặt lấy, cô có cảm giác muốn giãy ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
Cô không thể thể hiện ra bất cứ vẻ mặt khó chịu nào trước mặt người đàn ông này, chỉ có thể thuận theo con đường mà tiến về phía trước.
Lên xe ngựa, đợi Ôn Vương hạ rèm xuống, Tiết Tịnh Kỳ lập tức vén khăn trùm đầu lên.
Cảm giác bị che mờ đôi mắt thật sự rất không dễ chịu, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ trước mắt, đến cả con đường phía trước cũng không nhìn thấy, chỉ có thể mặc người khác dẫn cô đi.
Cô không thích loại cảm giác này, cảm giác bị người ta nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Vương phi đã lên kiệu, khởi.”
Giọng nói của thái giám kéo dài trước cổng Đông Hoa Viên, báo hiệu đội ngũ nghênh thân đang tiến về phía trước.