Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời ngày càng về khuya, không có một ngôi sao nào, bóng tối xuyên qua làn mây mù mờ ảo, nhàn nhạt tràn vào ánh nến của Lục Nguyên Cư.

Bên ngoài tiệc rượu đã kết thúc, vương phủ trở lại an tĩnh trong nháy mắt, màn đêm thanh bình chỉ có làn gió thổi qua lạnh buốt, không nghe thấy bất kỳ tiếng nói chuyện nào.

Ôn Vương uống khá nhiều rượu, đi có chút loạng choạng về Lục Nguyên Cư, nhưng trong mắt là một mảng trong veo, bước chân vững vàng như chưa hề say.

“Vương gia, người đi nhầm rồi, bên này mới là Lục Nguyên Cư, vương phi đã chờ người lâu rồi.” Một nha hoàn bên cạnh Ôn Vương chỉ hướng ngược lại với Lục Nguyên Cư, định kéo Ôn Vương về bên kia.

Ôn Vương dừng bước, cau mày nhìn lại, cuối cùng hỏi: “Bản vương đi nhầm sao?”

Nha hoàn kia đổ mồ hôi đầy trán, trầm mặc một hồi liền cúi đầu nói: “Vương gia, người quả thật đi nhầm, Lục Nguyên Cư ở bên này.”

Ôn Vương hất tay nàng ta ra, không nói gì, híp đôi mắt nhìn nàng ta, hồi lâu mới nguy hiểm lên tiếng: “Là ai sai khiến ngươi? Nhất định là nàng ta đúng không? Ngươi đi nói cho nàng ta biết, bổn vương còn rất thanh tỉnh, sẽ không ngu xuẩn đến mức đi nhầm phòng.”

Nha hoàn kia trong nháy máy ngẩn người, mồ hôi lạnh không ngừng rơi trên trán, đầu càng cúi thấp, một câu cũng không dám nói.

Đã sớm biết Ôn Vương có ánh mắt rất sắc bén, khẳng định không thể lừa được hắn, may hôm nay tâm tình hắn tốt, không có trách phạt, nếu không hình phạt trong Ôn Vuong Phủ nàng ta sao chịu nổi.

Bước đi loạng choạng vào phòng, Ôn Vương đột ngột đẩy cửa ra, ánh mắt liền quét lên người Hàn Nguyệt.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Ôn Vương vịn tay lên bàn, từ từ đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.

Hàn Nguyệt sửng sốt một hồi, rất nhanh liền cười trả lời: “Hôm nay là ngày vui của vương gia và vương phi, Hàn Nguyệt ở chỗ này cung chúc vương gia và công chúa trăm năm hoà hợp, đầu bạc...”


“Đủ rồi đủ rồi, tự mình đi xuống lãnh thưởng đi, nơi này không cần tới ngươi nữa.” Ôn Vương nhanh chóng ngắt ngang lời chúc phúc của Hàn Nguyệt, tựa như đã biết nàng ta muốn nói cái gì.

Nghe hắn nói vậy, Hàn Nguyệt cũng không lưu lại trong phòng nữa, đột nhiên ngẩng lên nhìn quanh phòng, trong mắt loé lên một tia sáng quái dị, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Vương nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trên giường, đưa tay cầm lấy gậy hỉ, rồi khều khăn đội đầu xuống.

Khoảng khắc nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, trái tim hắn đột nhiên đập liên hồi, trong mắt xuất hiện ảo giác, một cảm giác quá mức rõ ràng giờ phút này đang dâng lên trong lòng.

“Tịnh...” Thiếu chút nữa thì nói ra danh xưng này, may thay vào thời khắc mấu chốt Ôn Vương kịp dừng lại, không nói ra.

“Công chúa, có sốt ruột lắm không?” Ôn Vương thâm tình nhìn thẳng cô.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, lộ ra nụ cười trong trẻo, đôi môi đỏ chiếm trọn trái tim của Ôn Vương, khiến hắn muốn ngừng cũng không được.

“Ôn Vương hẳn cũng mệt rồi? Mau nghỉ ngơi đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhường cho hắn một khoảng, chính mình thì ngồi ra mép giường.

Ôn Vương khẽ cười, nắm lấy tay cô vuốt ve: “Không mệt, chuyện chính còn chưa làm xong sao có thể nghỉ ngơi được chứ?”

Khoé miệng hắn hiện lên nụ cười xấu xa, nụ cười kỳ lạ này khiến cho Tiết Tịnh Kỳ run lên, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, tỉnh bơ thu tay về.

Ôn Vương chỉ nghĩ là cô e thẹn, cũng không để trong lòng, liền tiến đến cầm hai ly rượu được chạm trổ hình long phượng hết sức tinh xảo, cao nhã.

Hắn đưa ly khắc hình phượng cho Tiết Tịnh Kỳ, còn mình thì cầm ly khắc hình long, lắc nhẹ rượu trong ly, rồi khẽ cười.

“Công chúa nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ muốn nói là uống rượu giao bôi, giờ lành đã điểm, chậm trễ sẽ không tốt.” Ôn Vương dùng tông giọng trầm ấm nói.

Trong phòng bầu không khí có chút trầm mặc, Tiết Tịnh Kỳ vẫn hờ hững, bỗng đưa hai tay ôm vai, vô thức hắt hơi một cái.

“Sao lại thấy hơi lạnh nhỉ?” Cô cau mày nhìn về phía cửa sổ, vì chuyện vừa xảy ra, nên cửa sổ chưa được đóng chặt.



Ôn Vương đảo mắt nhìn lướt qua khung cửa sổ, sắc mặt hơi khó coi: “Lại quên đóng cửa sổ, đám người trong phủ càng ngày càng không để ý đến chức trách của mình.”

Dứt lời, hắn xoay người đi đóng cửa sổ.

Đột nhiên có một bóng đen lướt qua xà ngang, một người đàn ông mặc y phục dạ hành treo ngược trên xà nhà, lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy trắng, rất nhanh mở ra, đem thứ thuốc bột trắng đổ vào trong ly của Ôn Vương.

Động tác vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với người kia một cái, cầm ly của Ôn Vương lắc đều, lúc này, Ôn Vương vừa vặn quay người lại.

Tiết Tịnh Kỳ hơi khựng lại, ngay sau đó cầm ly rượu, đưa tới trước mặt hắn: “Vương gia, mời.”

Cô cố gắng làm cho mặt mình khôi phục lại bình tĩnh, nhưng thực ra tim vẫn đang nhảy loạn.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Vương, sợ rằng khi bắt gặp ánh mắt cô, hắn sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn.

“Cửa sổ trong phòng đã đóng chặt, bây giờ không lạnh nữa chứ?” Ôn Vương không chút nghi ngờ, nhận lấy ly rượu trên tay cô.

“Không lạnh nữa.” Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn không phát hiện.

Hai người uống rượu giao bôi xong, ánh mắt của Ôn Vương từ từ trở nên nóng bỏng, cặp mắt bình tĩnh bỗng trở nên đỏ bừng, nhìn Tiết Tịnh Kỳ như muốn nuốt cô vào bụng.

Tiết Tịnh Kỳ vội tránh đi ánh mắt đó, đi tới mép giường.

“Ôn Vương, ngài uống say rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn cười yếu ớt, hướng hắn đi tới giường.

Thân thể Ôn Vương nóng ran khó chịu, chỉ cảm thấy cả người như có lửa thiêu đốt, hắn cởi áo ngoài, hình ảnh Tiết Tịnh Kỳ không ngừng đung đưa trước mắt, thân thể vô thức nhào về phía cô.

Nhìn dáng vẻ ngã trên giường của hắn, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn một lát, gọi mấy tiếng, chắc chắn hắn không động đậy nữa mới chỉnh lại tư thế cho hắn nằm thẳng.

Người nãy giờ vẫn núp trên xà nhà nhân cơ hội này nhảy xuống, kéo tấm mạng che mặt màu đen: “Công chúa, vương gia đang ở cửa sau đợi người, mời đi theo ta.”

“Không được, dù Ôn Vương đã bị bỏ thuốc mê, nhưng lát sau Doãn Tiêu La nhất định sẽ phái người tới mời hắn, nếu như phát hiện không có ta ở đây thì sẽ phiền toái.” Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc cự tuyệt.

Giả Sơn lại an tâm cười với cô một cái: “Xin công chúa yên tâm, vương gia đã an bài ổn thoả, đêm nay mọi người trong Ôn Vương Phủ đều sẽ có một giấc mộng đẹp.”

Đều có giấc mộng đẹp? Không phải người nào cũng bị hạ thuốc mê chứ?

Cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nếu mình còn không đi, chàng sẽ đuổi đến tận đây mất.

Giả Sơn nghiêm mặt nhìn cô, chờ cô gật đầu rồi thổi tắt cây nến, mang cô từ cửa sổ đi ra ngoài.

Thế nhưng ban đêm ở hoàng cung cũng không hề yên tĩnh.

Trên đoạn đường dài dẫn vào lãnh cung, có một thân ảnh màu đen nhanh chóng bay lên nóc nhà, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã đến sân của lãnh cung.

Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, chưa kịp nhìn rõ đã người kia đã đi vào bên trong.

“Ai?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Doãn hoàng hậu kinh hãi hét lên.

Vừa quay người, bóng đen sau lưng đã biến mất không thấy đâu, nàng ta hoài nghi liệu có phải mình nhìn nhầm không.

Nhưng lúc quay đầu lại nàng ta bắt gặp bóng đen vừa rồi, khay trong tay lập tức rơi xuống đất.



“A...”

Nàng ta vừa kêu lên, miệng liền bị một bàn tay bịt kín, người kia thấp giọng nói: “Chớ lên tiếng, hoàng hậu nương nương đâu?”

Người cung nữ lập tức sững sờ, đưa tay chỉ vào phòng, theo hướng tay nàng ta chỉ có một bóng người đứng trước cửa phòng.

“Xảy ra chuyện gì?” Doãn hoàng hậu hơi nheo mắt nhìn hai bóng người đang dây dưa với nhau bên ngoài, dò hỏi.

Người kia lập tức đẩy cung nữ trong tay ra, sải bước đi tới nắm lấy cổ tay của Doãn hoàng hậu, dẫn bà ta vào trong phòng.

Căn phòng tối có chút lạnh lẽo vì thiếu lửa than, Doãn hoàng hậu nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh, bộ dáng quen thuộc nhưng bà ta lại không thốt lên lời.

“Mẫu hậu.” Người mặc y phục dạ hành kéo khăn xuống, để lộ mặt ra ngoài.

Mắt Doãn hoàng hậu trợn to, đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, cho đến khi xác nhận không có ai, mới kéo hắn đến mép giường nói chuyện.

“Thái tử, sao lúc này con lại ở đây? Không có ai phát hiện chứ?” Doãn hoàng hậu thận trọng hỏi.

Thái tử lắc đầu, trấn tĩnh nói: “Hôm nay là ngày vui của Ôn Vương, mọi người đều đến Ôn Vương Phủ, sẽ không ai chú ý đến nơi này. Mẫu hậu, rốt cuộc người đã xảy ra chuyện gì, tại sao người lại bị phụ hoàng đầy vào lãnh cung?”

Nhắc tới chuyện này, Doãn hoàng hậu thở dài một tiếng: “Còn không phải vì Dung Tần kia sao, vẫn luôn đối nghịch với bổn cung, ta đã sớm biết bà ta không phải người tốt, không nghĩ tới vào lúc này lại đâm một đao vào bản cung.”

Dung Tần? Trong ấn tượng của thái tử, người này cũng không phải quá được sủng ái, chẳng qua gần đây tạo ra ít sóng gió, chỉ bằng địa vị của bà ta, làm sao có thể rung chuyển vị trí của hoàng hậu?

“Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà ta chỉ là một phi tần nho nhỏ, làm sao có thể khiến phụ hoàng đẩy người vào lãnh cung?” Thái tử lo lắng hỏi.

Chuyện này không đơn giản như vậy, bằng địa vị của phi tần kia căn bản không thể làm hại bà ta.

Chẳng qua là bà ta đã làm nhiều chuyện sai trái, lỗi lầm chồng chất lỗi lầm, đủ để Gia Thành Đế tống bà ta vào lãnh cung.

“Chuyện này kể ra rất dài dòng, cứ từ từ nghe ta kể.” Doãn hoàng hậu thành thật thở dài một cái.

Doãn hoàng hậu không kể hết cho thái tử, bà ta không muốn để cho thái tử biết mình gây ra nhiều tội như vậy, cũng không muốn vì mình mà khiến thái tử lầm đường lạc lối.

Nhưng đại thù này bà ta nhất định phải báo, bà ta không thể để Dung Tần tiêu dao tự tại được.

Không đúng, người sau cùng lấy cuốn sách ra là Luân Vương!

Luân Vương mới là đầu sỏ!

“Không chỉ có Dung Tần, còn có Luân Vương, hai kẻ đó cùng một phe, nếu không có bằng chứng cuối cùng do Luân Vương đưa ra, hoàng thượng cũng sẽ không cương quyết như vậy mà đẩy ta vào lãnh cung, cho nên tên đầu sỏ là Luân Vương.” Doãn hoàng hậu đã nắm chắc Luân Vương trong tay, giọng nói dường như hơi kích động.

Thái tử cau mày, không nghĩ đến lại có chuyện này xảy ra, hắn có chút hận không rèn sắt thành thép, thở dài một cái.

“Mẫu hậu, sao người lại làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy? Những người đó đều là sinh mạng còn sống sờ sờ, khó trách phụ hoàng sẽ, sẽ...” Thái tử rốt cuộc cũng không nói ra lời cuối cùng.


Nhưng sau khi thấy giọng điệu của hắn, Doãn hoàng hậu đã thấy mấy phần tuyệt vọng.


“Con không biết tại sao ư? Nếu không phải vì con, ta đâu làm nhiều chuyện như vậy? Nếu không phải nhờ ta, con làm sao có thể an an ổn ổn mà ngồi ở vị trí thái tử nhiều năm như vậy?” Doãn hoàng hậu đột nhiên hất tay hắn ra, đứng lên.


Chuyện đau buồn nhất không phải là bà ta bị tống vào lãnh cung, mà là bà ta bỏ ra bao nhiêu tâm sức như vậy, nhưng lại không có ai cảm thông cho mình.


Hôm nay luân lạc tới mức này, bà ta cam tình nguyện, chỉ mong công sức mình bỏ ra có thể được hồi báo mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK