Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mong đợi đồng thời lại vẫn thấp thỏm với tương lai, chút tâm tư nhỏ này của A Lạc Lan, Tiết Tịnh Kỳ không cần nghĩ cũng có thể hiểu được rõ ràng.

Cô biết nữ nhân xấu xa trong miệng A Lạc Lan là ai, từ đầu nói chuyện với Triết Tông, cô đã hiểu được rõ ràng căn nguyên mọi chuyện rồi, cô rất đồng tình với vận mệnh của A Lạc Lan, nhưng đây âu cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

“Tự tại nhàn nhã sống qua ngày, đây mới là khao khát lớn nhất của con người.” A Lạc Lan, hy vọng thật sự có một ngày cô có thể tự tại nhàn nhã mà sống, không còn bị trói buộc bởi thế gian nữa.

Tiết Tịnh kỳ khẽ chau mày, thở ra một hơi.

Ngày mùa đông thường tối sớm, vừa mới bước vào trong phòng nói được mấy câu, bên ngoài đã dần dần chuyển tối, màn mây đen che phủ bầu trời, khiến mảnh trời vốn sáng sủa nhuộm một màu u ám.

Đây chính là buổi tối mùa đông nơi kinh thành.

Là tiết trời Tiết Tịnh Kỳ quen đến không thể quen hơn được nữa, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại ngồi trên bậc tam cấp trước nhà, vừa ngắm tuyết vừa đợi Thích Mặc Thanh xử lý xong công chuyện trở về.

Mà Thích Mặc Thanh mỗi lần thấy cô như thế, đều sẽ vừa đau lòng vừa tức giận kéo tay cô nhét vào trong y phục mình sưởi ấm, mắng cô ngốc nghếch.

Chỉ là, chút ấm áp ít ỏi ngày ấy, đã không chút lưu tình tan biến hết rồi, chỉ còn hồi ức ở lại thôi.

“Công chúa, chúng ta được Thái tử phái đến hầu hạ ngài.” Một giọng nói trong trẻo như tiếng chim vàng anh hót truyền từ ngoài cửa vào.

Không ngờ động tác của Thái tử lại nhanh như vậy, Tiết Tịnh Kỳ thanh thanh cổ họng, nói: “Vào đi.”


Mười mấy cung nữ ăn vận giống nhau nâng những món đồ đủ màu đủ dạng tiến vào, nổi bật nhất là trang sức vàng bạc ngay trước nhất, bởi vì nắp hộp đã mở ra, nên không ngừng phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Công chúa, những tặng phẩm này đều là hoàng thượng sai người đưa đến, nói công chúa từ xa tới đây, đã phải chịu nhiều mệt nhọc rồi.”

Các cung nữ đặt khay trong tay ngay ngắn, chỉnh tề lên cái bàn bên cạnh, đến khi bàn không còn chỗ để xếp nữa, lại xếp mấy cái khay còn lại lên mạn giường.

Nhìn nhìn đống tặng phẩm, Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng trong lòng, không biết Gia Thành Đế đây là muốn thể hiện ân sủng của hoàng đế, hay là muốn cho công chúa nước láng giếng tới hòa thân thấy được nước Thích Diệp rốt cuộc giàu có phồn thịnh tới mức nào.

“Thay ta tạ ơn hoàng thượng.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nói.

“Công chúa, vãn yến sắp sửa bắt đầu rồi, để nô tỳ chải tóc cho ngài, còn kịp tham gia vãn yến.” Cung nữ dẫn đầu này tuổi tác không nhỏ, xem ra cũng là người kỳ cựu trong cung, vừa nói xong đã tiến lên trước muốn giúp Tiết Tịnh Kỳ thay đồ trang điểm.

Nhưng còn chưa đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta đã bị cô một câu ngăn lại.

“Vất vả cho các ngươi rồi, mau lui xuống nghỉ ngơi đi, bên người ta có hai thị nữ hầu hạ là đủ rồi.” Thanh âm Tiết Tịnh Kỳ gần như không mang theo chút gợn sóng nào.

Thanh âm không cứng không mềm khiến cho cung nữ không thể phản bác, lại càng không sờ thấu được tính tình vị công chúa nước Thành Châu này, như vậy khiến nàng ta có chút không biết lúc trở về phải báo cáo lại thế nào.

Có điều, trông bộ dạng vị công chúa này, không giống như quả hồng mềm, có thể tùy tiện nắn bóp. Cung nữ cân nhắc trong lòng, tương lai vẫn còn dài.

“Vâng, vậy công chúa thay đồ trang điểm đi ạ, chúng nô tỳ xin phép cáo lui.” Cung nữ dẫn đầu liếc mắt một cái, đám cung nữ liền theo bước chân nàng ta lui xuống.

Cửa lại một lần nữa nhẹ nhàng đóng lại.

“Giúp ta thay y phục, chải lại đầu tóc nào.” Thanh âm Tiết Tịnh Kỳ nhuốm mấy phần mỏi mệt.



Minh Khê nghe được trong lòng vừa gấp vừa hận, vào những lúc thế này, hắn ta thật chẳng khác gì một món đồ trang trí, chẳng giúp được việc gì, chỉ có thể lo lắng suông thôi.

Hai thị nữ Triết Tông sắp xếp không nói hai lời tiến lên giúp Tiết Tịnh Kỳ chải tóc, vừa chải vừa hỏi: “Công chúa, ngài muốn chải kiểu tóc nào?”

Hôm nay là ngày đầu tiên công chúa Hòa Sắt vào cung, chỉ sợ sẽ có rất nhiều hoàng tử đại thần xuất hiện, cho dù cô chỉ là kẻ mạo danh, nhưng cũng không thể làm mất mặt nước Thành Châu được, ít nhất cũng không thể để đám hoàng tử đại thần ấy cho rằng công chúa Hòa Sắt làm mất mặt nước Thành Châu.

“Chải tóc như bình thường chải cho công chúa Hòa Sắt là được, y phục không cần quá hoa lệ, đơn giản nhưng không được làm mất phong thái công chúa.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên tấm gương đầu, chân mày khẽ nhếch như thể trang điểm thành thế nào cũng không liên quan tới mình vậy.

Hai thị nữ đáp một tiếng, liền bắt đầu chải tóc cho Tiết Tịnh Kỳ.

Đầu tiên thoa một lớp tinh dầu hoa hồng lên tóc cô, để mái tóc luôn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, sau đó bắt đầu định hình mái tóc, đôi bàn tay khéo léo của họ không ngừng len lỏi trong tóc Tiết Tịnh Kỳ, linh hoạt như rắn vuốt đến vuốt đi trên tóc cô.

Kẹp tóc vàng không ngừng được cài lên tóc cô, dần dần làm lộ ra khí chất ưu nhãn, đơn giản.

Cuối cùng, hai chiếc trâm màu lục nhạt được cài lên tóc cô, một dải lụa màu trắng buộc sau đầu, nhất thời cả người Tiết Tịnh Kỳ tản ra khí vị thuần khiết như đóa sen chớm nở, như bầu trời trong xanh không một áng mây.

“Công chúa, người thật xinh đẹp.” Một trong hai thị nữ cười cười tán dương vẻ đẹp của Tiết Tịnh Kỳ.

Sau khi khoác lên lớp trang điểm của công chúa Hòa Sắt, cô càng toát ra vẻ thu hút kì lạ, nếu không nhìn kỹ, thật sự rất khó tưởng tượng cô lại là người nước Thích Diệp.

Nhìn trong gương đồng chẳng thấy được gì, Tiết Tịnh Kỳ đứng lên, váy dài trên người khiến cô có chút không quen, cô hơi nhấc tà váy lên một chút, bên trên mặc một chiếc áo màu xanh ngọc, bên dưới là váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một kiện áo lông chồn màu trắng ngà, cả người thoạt nhìn tao nhã lại tươi tắn.

Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ hài lòng với tạo hình này, chỉ là lúc đi đường chân rất dễ giẫm phải váy, thế nên cứ phải luôn xách hai tà váy hai bên.

“Công chúa, hoàng thượng phái người tới chuyển lời, mời ngài và tướng quân Triết Tông tới Trì Đình Thai dùng thiện.” Cửa bị người lễ phép gõ hai tiếng, theo sau đó là một giọng nữ rõ ràng, thanh thoát.

“Ta biết rồi.” Tiết Tịnh Kỳ giương giọng đáp, rồi lại hạ giọng, dùng thanh âm chỉ ba người bọn họ nghe được nói với Minh Khê và A Lạc Lan: “Hai người không cần đi đâu, ở lại đợi tin tức của ta.”

“Muội tự mình cẩn thận đấy, đừng để lộ bất kỳ sơ hở nào.” Minh Khê cũng hạ thấp giọng đáp.

Hai thị nữ bên cạnh rất thức thời tránh đến trước cửa, thấy Tiết Tịnh Kỳ nói chuyện xong, mới đẩy cửa ra, đỡ Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi Đông Hoa Viên.

Trong Trì Đình Thai ở Ngự Hoa Viên đã một mảnh ca múa tưng bừng, tiếng ca không dứt, có tiếng hát của nữ tử hòa cùng tiếng nhạc truyền tới, nghĩ cũng biết không khí náo nhiệt cỡ nào.

Mấy người đi xuyên qua Ngự Hoa Viên lạnh lẽo, u tĩnh, ngẩng đầu lên là có thể thấy trên Trì Đình Thai ngụ ở nơi cao nhất của Ngự Hoa Viên, lúc này đang trình diễn vở kịch Gia Thành Đế yêu thích nhất – ‘Na Tra náo hải’.

Tim Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu thình thịch nhảy trong lồng ngực, nhưng không phải là vì tràng cảnh vĩ đại này, mà vì chỉ một lát nữa thôi là có thể gặp được Thích Mặc Thanh rồi.

Hai người họ xa cách đã lâu, vốn còn tưởng khó lòng gặp lại nay lại được trùng phùng, cơ hội này phải chăng đến quá đột ngột.

“Công chúa, đến bậc thang rồi, cẩn thận bước chân.” Thị nữ bên người dùng giọng ôn hòa nhắc nhở.

Chỉ là mấy bậc thang thôi mà khó như lên trời vậy, Tiết Tịnh Kỳ nín thở, từ phía bên kia, một bóng đen đột nhiên áp sát người cô, chặn đi chút ánh sáng hiếm hoi trước mắt cô.

Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn, Triết Tông không biết từ lúc nào đã đi đến bên người cô, trong mắt hàm chứa nghi vấn cùng trấn an, nhưng e ngại tai mắt Thái tử sắp đặt bên người họ, nên cuối cùng cũng không nói gì.



Bước qua bậc thang cuối cùng, Tiết Tịnh Kỳ không lập tức tìm kiếm thân ảnh Thích Mặc Thanh, mà trước tiên thỉnh an Gia Thành Đế.

“A Lạc Lan (Triết Tông) của nước Thành Châu bái kiến hoàng đế của Thích Diệp, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

A Lạc Lan cùng Triết Tông đồng thanh thỉnh an Gia Thành Đế ngồi ở thượng vị, nam âm khí khái vang dại hoàn cùng nữ âm điềm đạm nhu mì, khiến Gia Thành Đế kinh ngạc không thôi.

“Mau mau đứng lên, người đâu, mau sắp xếp chỗ ngồi cho công chúa Hòa Sắt cùng tướng quân Triết Tông, trẫm rất vui.” Giọng Gia Thành Đế đã không còn uy nghiêm trước kia nữa, không ngờ chỉ mới qua một năm, khí sắc của ông ta đã giảm sút đi không ít.

Có người đến dẫn bọn họ tới chỗ ngồi, Tiết Tịnh Kỳ ngồi xuống rồi mới ngẩng đầu, lẳng lặng đánh giá Gia Thành Đế.

So với một năm trước, Gia Thành Đế quả thực đã thay đổi rất nhiều, nghi ngờ trong lòng Tiết Tịnh Kỳ càng sâu, hơn một năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao thân thể Gia Thành Đế lại tệ thành như vậy.

“Sớm đã nghe nói hoàng đế Thích Diệp uy vũ bất phàm, một thân phong phạm vương giả, nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” Triết Tông chắp tay thi lễ, mặt không đổi sắc tán dương Gia Thành Đế.

Nhưng dựa vào hiểu biết trước đây của Tiết Tịnh Kỳ về Gia Thành Đế, thì ông ta không phải là người thích nghe mấy lời xu nịnh kiểu vậy, có điều trước giờ ông ta cũng không tỏ ra phản đối gì với những lời nói đó.

“Nào có, trẫm có tuổi rồi, nào được như mấy người trẻ các ngươi tiền đồ vô lượng chứ, sớm đã nghe đến uy danh của tướng quân Triết Tông đây, bây giờ được gặp, quả đúng là thế.”

Gia Thành Đế cười cười, vươn tay vuốt chòm râu ngắn ngủn dưới cằm, bất kể làm động tác gì, kết hợp với một thân long bào vàng chói, cũng đầy đủ thể hiện khí khái, uy nghiêm của ông ta.

‘Na Tra náo hải’ bên kia đã diễn đến phần cao trào, tầm mắt mọi người đều bị nó hấp dẫn, Triết Tông rõ ràng thở phào một cái, cũng nhìn về phía cái đình đối diện Trì Đình Thai.

Cái đình thấp hơn một chút kia bị bao vây bởi những cây mai trong Ngự Hoa Viên, mai đỏ mai trắng đua nhau khoe sắc trong Ngự Hoa Viên, che phủ từng mảnh tường trắng, nở rộ hai bên đình.

Tiết Tịnh Kỳ nhân cơ hội ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Thích Mặc Thanh trong biển người, thế nhưng ở chỗ các vị hoàng tử đang ngồi, lại duy độc không thấy hình bóng chàng, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

“Công chúa Hòa Sắt, thân thể phụ hoàng ngươi vẫn tốt chứ?” Lúc này, Giang Thành Đế lại xoay người hỏi Tiết Tịnh Kỳ.

Rõ ràng là hai nước đối địch với nhau, lại cứ phải khoác lên điệu bộ hữu hảo, Tiết Tịnh Kỳ nhìn Gia Thành Đế ngồi ở thượng vị, không thể không trả lời: “Phụ hoàng mọi chuyện đều ổn, làm phiền hoàng thượng quan tâm.”

Lần này công chúa Hòa Sắt tới là để hòa thân, mọi người đều biết đối tượng thành hôn của cô là Thích Mặc Thanh, thế nhưng một dịp quan trọng như tối nay Thích Mặc Thanh lại không xuất hiện, khó tránh khỏi bị người chê trách.

Bên tai Tiết Tịnh Kỳ đã bắt đầu truyền tới những lời đàm tiếu.

Nói đều là chuyện của cô và Thích Mặc Thanh, cái gì mà Thích Mặc Thanh vẫn còn rất yêu Minh Vương phi, không thể nào lấy cô được, rồi còn nói cô không thể nào so được với Tiết Tịnh Kỳ trước kia, nghe đến Tiết Tịnh Kỳ rối rắm trong lòng.

Cô đang ở đây, vẫn nguyên vẹn ngồi đây mà.

“Tối nay tứ hoàng tử bị nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, không thể vào hoàng cung được, có điều trẫm bây giờ còn chưa quyết định gả công chúa cho ai, nhưng trẫm có nhiều nhi tử như vậy, nhất định có thể cho công chúa một câu trả lời vừa lòng.”


Tiết Tịnh Kỳ nhất thời hoảng hốt không thôi, miệng vì kinh ngạc mà mở to đến có thể nhét vừa cả quả trứng, thế mà còn chưa quyết định để cô thành hôn với ai ấy hả?


Không lẽ bản cáo thị kia là giả?


“Hoàng thượng, thần gả cho ai cũng được, thần chỉ hy vọng hai nước Thích Diệp, Thành Châu có thể chung sống hòa bình với nhau, không tiếp tục gây chiến khiến bách tính lầm than nữa thôi.” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, móng tay lại đâm sâu vào da thịt đến sắp rỉ máu.


Không ngờ làm một công chúa, không chỉ mất đi quyền lựa chọn được ở bên ai, mà ngay đến cả chỉ hôn cũng có thể dễ dàng thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK