Hắn đi đi lại lại trong phòng, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Mẫu hậu, người rốt cuộc là vì ta hay là vì chính người? Cái vị trí thái từ này ta vốn không cần, nếu người bảo là vì ta, vậy thì ta không cần.”
Doãn hoàng hậu nghe hắn trách cứ, trong lòng như bị một viên đá chặn lại, liên tiếp lùi về phía sau.
“Ngươi, thái tử, nhưng lời này của ngươi cũng quá vô tâm, ta rốt cuộc vì ai mới biến thành bộ dạng như bây giờ? Ngươi không chỉ không có một chút cảm kích, mà còn tới trách cứ ta? Ngươi rốt cuộc có phải là con trai ta nữa không?” Doãn hoàng hậu đau khổ, tê tâm liệt phế gào lên.
Nghe được lời của bà ta, thái tử không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn cáu kỉnh đá vào chiếc ghế bên cạnh, cái ghế nhanh chóng nát tan tành.
“Mẫu hậu, con không nên nói như vậy, con biết người là vì con, nhưng là...” Thái tử dùng hai tay ôm đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Doãn hoàng hậu không trông cậy vào thái tử có thể giúp mình chuyện này, nhưng thù này nhất định phải báo.
“Thái tử, lần này ta bị hãm hại phải vào lãnh cung, cũng không định ra ngoài, mặc dù ta đang ở chỗ này, nhưng ta nhất định phải khiến cho kẻ hại ta phải trả giá thật đắt. Dung Tần và Luân Vương, ta sẽ không để họ được yên ổn.”
Doãn hoàng hậu đập tay mạnh xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đất, tay từ từ nắm chặt thành quyền.
Hoàn toàn không còn phong thái của hoàng hậu nữa, chỉ còn dư lại hình bóng của một kẻ muốn báo thù rửa hận.
Thái tử đứng sau nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, nhất thời môi tái nhợt, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Mẫu hậu, người nói, phải làm sao?” Thái tử từ từ buông thõng hai tay, thoả hiệp nhìn bóng lưng của hoàng hậu.
Đây là tất cả những gì hắn có thể làm cho bà ta, vì bà ta mà trả thù, để bà ta có thể an tâm.
Doãn hoàng hậu xoay người lại, trong mắt loé lên một tia tán thưởng.
Bên ngoài gió thổi mạnh, khiến cho người ta thấy lạnh lẽo.
Khinh công của Giả Sơn rất lợi hại, nắm tay cô đưa cô bay lên nóc nhà.
Tiết Tịnh Kỳ từ từ mở mắt ra, từ nóc nhà nhìn xuống, không thể tin nổi là mình đang bay.
Chưa kịp nhìn rõ thì đã đặt chân xuống mặt đất.
“Công chúa, vương gia đang ở trong phòng.” Giả Sơn chỉ vào bên trong.
Tiết Tịnh Kỳ đứng vững, nhìn xung quanh, nơi này không phải Minh Vương Phủ sao?
Nơi này cách khá xa Ôn Vương Phủ, nếu ở đây quá lâu cô làm sao trở về được đây?
Vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt Tiết Tịnh Kỳ đã bị một thân ảnh màu đen ôm chặt vào lòng, mùi vị thuộc về riêng chàng xộc thẳng vào mũi, mùi hương này khiến cô hết sức an tâm.
Tiết Tịnh Kỳ từ từ vòng tay qua hông chàng, ôm lấy cái ôm đã lâu không thấy, dường như mọi khó khăn cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần chàng ở bên cạnh cô, là đủ rồi.
“Tối nay đừng về có được không?” Thích Mặc Thanh từ từ buông cô ra, cúi đầu dò hỏi.
“Dù sao thuốc mê đã hạ, dù có trở về hay không cũng không sao.” Tiết Tịnh Kỳ nhướn mày mỉm cười, bất đắc dĩ buông tay ra.
Chân mày của Thích Mặc Thanh nhảy dựng lên, định trao cô một cái hôn sâu, nhưng còn chưa chạm được vào môi cô, thì đã bị một bàn tay lạnh giá chặn lại.
“Chờ một chút, chàng để Giả Sơn mai phục ở xà ngang, không phải là vì muốn để hắn mang ta đến đây chứ?” Tiết Tịnh Kỳ hơi ngả người về phía sau.
Bị cô chặn môi, sắc mặt của Thích Mặc Thanh có hơi khó coi, gỡ tay cô ra, nói: “Dĩ nhiên không phải, có Giả Sơn trông chừng ta tương đối yên tâm, vì không thể tự mình bảo vệ nàng, nên muốn tìm người giám sát nhất cử nhất động của hắn, không thể để hắn chiếm tiện nghi của nàng được.”
Thích Mặc Thanh kéo cô đến bên mép giường, thuận lợi cho hai người nói chuyện.
“Nhưng cũng không thể ngày nào cũng hạ thuốc mê được, sớm muộn cũng có ngày hắn phát hiện ra, hơn nữa cũng không thể để Giả Sơn ở mãi trên xà ngang, quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị phát hiện.”
Hơn nữa Ôn Vương cũng không phải người dễ đối phó, sớm muộn cũng có ngày hắn phát hiện.
“Yên tâm đi, khinh công của Giả Sơn rất giỏi, hắn sẽ không dễ bị phát hiện. Nhưng nàng nói đúng, không thể ngày nào cũng làm thế, vẫn nên tốc chiến tốc thắng, càng giải quyết nhanh càng tốt.” Thích Mặc Thanh nhíu mày kiếm trầm tư, nghĩ biện pháp gì có thể làm chuyện này nhanh hơn chút.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Ngày mai ta sẽ bắt đầu điều tra, chuyện quan trọng nhất là khiến cho Doãn Tiêu La chính miệng thừa nhận đã hại chết ta, hơn nữa là Ôn Vương phải nghe thấy.
Thứ hai chính là quý phi, Doãn hoàng hậu đã bị tống vào lãnh cung, trong cung chỉ còn mình bà ta đơn độc, bây giờ muốn nắm đằng chuôi của bà ta, dễ như trở bàn tay.”
Chỉ cần tìm được chứng cớ, tiêu diệt toàn bộ Ôn Vương Phủ và Doãn gia sẽ không phải chuyện khó.
Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ hiện ra một nụ cười hiếm có, phải mau giải quyết việc này, mới có thể yên tâm ở bên cạnh Thích Mặc Thanh.
“Ta sẽ hỗ trợ nàng chuyện này, tuyệt đối không để nàng phải mạo hiểm. Chẳng qua là tối nay, rốt cuộc Lâm Vương có làm gì nàng không?” Thích Mặc Thanh chỉ cần nghĩ tới Lâm Vương, trên mặt lại hiện lên mười phần hận ý.
Ban đầu quyền lực của hoàng hậu quá lớn, Doãn gia là gia tộc thống trị, trong cung chỉ có bà ta và quý phi mới có thể phân chia phe phái.
Nay thời thế đã thay đổi, thế sự vô thường, Doãn hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung, Doãn gia dần dần suy sụp, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để thu phục Doãn gia.
“Không có, chắc là Lâm Vương theo thói cũ, chỉ muốn tới xem một chút, lại bị Hàn Nguyệt phát hiện, chưa nhìn thấy cái gì đã bị Hàn Nguyệt bắt được, nhưng tại sao chàng lại phát hiện ra hắn?” Tiết Tịnh Kỳ nghĩ đến Lâm Vương, liền không nhịn được muốn ói.
Xem ra ban đầu một dao kia của cô còn chưa đủ tàn nhẫn, còn không cắt được sắc tâm của hắn.
“Hắn lén lén lút lút núp ở hòn giả phía sau Lục Nguyên Cư, lúc ta đi ra ngoài thì phát hiện ra hắn, cho nên, một mực đi theo xem hắn có giở trò gì không.” Trên mặt Thích Mặc Thanh lộ ta nụ cười khinh thường, hồi tưởng lại cảnh kia lại muốn chém chết hắn.
Xét về mặt thời gian khá phù hợp, không nghĩ tới tên Lâm Vương này cũng thật to gan, ngay cả vương phi của huynh trưởng mình cũng dám tới xem trộm.
Tuy nhiên Ôn Vương ngược lại cũng là tốt tính, bỏ qua cho hắn, không nói một lời.
Tiết Tịnh Kỳ nghĩ lại chuyện vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Truyện Kiếm Hiệp
“Sau khi chàng rời đi không lâu, mấy ma ma trong phủ liền tới gõ cửa, chỉ hỏi bên trong xảy ra chuyện gì, muốn kiếm cớ vào bên trong nhìn một cái. May khi đó bắt được Lâm Vương, mới không phát hiện ra chàng, chẳng qua các nàng tới cũng thật trùng hợp, cơ hồ còn chuẩn thời gian.”
Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn xuống đất buồn bực không vui, nhắc tới mới thấy Doãn Tiêu La thật thần cơ diệu toán, coi như bên ngoài có những nha hoàn giám sát cô, nhưng cũng không thể biết chính xác chuyện xảy ra bên trong như vậy được.
Rốt cuộc Ôn Vương Phủ cũng là hổ huyệt long đàm, một khi đã đi vào, thì phải vạn phần đề phòng.
“Bên người nàng chỉ có một tỳ nữ, không an toàn, mai nàng len lén vẽ lại hình dáng của những nha hoàn bên cạnh lại, để Minh Khê làm mấy cái mặt nạ da người, đem các nàng ta đổi thành người của chúng ta, như vậy mới an tâm.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh trầm xuống.
Khoé miệng Tiết Tịnh Kỳ cong lên một nụ cười, ánh mắt quyến rũ nhìn về phía chàng.
“Không chỉ người bên cạnh ta, còn có người bên cạnh Doãn Tiêu La, nhất là những nha hoàn nàng ta cực kỳ tin cậy.”
Chỉ có đem những nha hoàn bên người Doãn Tiêu La biến thành người mình, mới có thể biết nàng ta định làm gì và đã làm gì.
Mới có thể nhanh chóng vạch trần những chuyện kia của nàng ta, để nhiều người biết, ai muốn báo thù đều báo được.
Thích Mặc Thanh đưa tay ôm bả vai cô, đặt đầu cô lên vai mình, cảm thấy khoảnh khắc này thật ngọt ngào ấm áp.
“Chờ xử lý xong chuyện này, ta liền mang nàng rời khỏi nơi này, đến một nơi chỉ có hai ta, được không?” Thích Mặc Thanh xoa bả vai cô, cảm nhận được cô đang ở trong vòng tay mình.
Chỉ có chân thật chạm vào cô, chàng mới có thể có được cảm giác an tâm.
Nghe chàng nói vậy, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi nghi ngờ nhìn chàng, chẳng lẽ chàng không muốn cái vị trí kia?
“Sao thế?” Thích Mặc Thanh nhìn cô, nụ cười tràn đầy khoé mi.
Tiết Tịnh Kỳ lại thu mình vào trong vòng tay chàng, chỉ cần như bây giờ là tốt rồi.
Bất kể chàng có muốn vị trí kia hay không, cô đều ủng hộ chàng, nhưng tốt nhất là hai người được sống bên nhau, dù cho thế gian xảy ra chuyện gì đi nữa.
“Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ về chuyện sau này.” Tiết Tịnh Kỳ ôm lấy người chàng, khoé miệng nở một nụ cười.
Chuyện sau này ai mà biết trước được, nhưng gần đây cô thường ảo tưởng về nó, quan hệ của họ mai này có còn tốt đẹp nữa không.
“Sau này?” Thích Mặc Thanh tự lẩm bẩm, ngay sau đó nở một nụ cười đầy kiên định.
“Sau này chúng ta sẽ có một trai một gái, rồi nhìn chúng lớn lên, cuộc sống như vậy quá thần tiên. Không ưu sầu, không phiền não, không cãi vã, tuỳ tâm sở dục, nhàn nhã tự tại.” Thích Mặc Thanh vừa nói vừa ôm chặt cô hơn.
Đây là điều chàng mong muốn, cũng là điều chàng yêu thích nhất, chỉ cần cùng một người nắm tay nhau cả đời là đủ.
“Ý tưởng không tồi, nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, chàng tham lam như vậy, muốn có tất cả sao?” Tiết Tịnh Kỳ khẽ ngẩng đầu nhìn chàng một cái, trêu đùa nói.
Thích Mặc Thanh bất đắc dĩ đáp lại: “Không còn cách nào khác, trước khi gặp nàng, ta không biết mình muốn cái gì, nhưng sau khi gặp nàng, ta liền muốn tất cả. Cho nên, đây là ông trời thiếu nợ ta.”
Dứt lời, chàng cúi xuống hôn thật sâu vào đôi môi cô, Tiết Tịnh Kỳ định tránh né nhưng không thàng, bị chàng ôm thật chặt.
“Ầm” một tiếng, thế nhưng cánh cửa lúc này chợt bị người đẩy ra.
Hai người dường như tách nhau ra ngay lập tức.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, đôi mắt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh khoá chặt vào tên đầu sỏ, vẻ mặt đầy bất mãn.
Rốt cuộc là người nào dám liều mạng xông vào lúc này?
A Lạc Lan trợn tròn mắt nhìn hai người, sau đó chớp chớp mắt, rồi đưa hai tay che kín hai mắt: “Ta cái gì cũng không nhìn thấy, không thấy gì cả.”
Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ buông tay, nhìn Thích Mặc Thanh, tối nay đã định trước là hai người không thể thân mật bên nhau.
A Lạc Lan đỏ bừng mặt chạy vọt về hướng cửa, hô hấp dồn dập, nhớ lại một màn vừa rồi, trái tim nàng ta không khỏi đập gia tốc.
Nàng ta biết tối nay Tiểu Hoa sẽ đến Minh Vương Phủ, cho nên muốn nhân cơ hội này đến để trò chuyện, ai ngờ... lại thấy được cảnh tượng mắc cỡ như vậy, thiệt tình...
“Hết lần này đến lần khác, đem Minh Vương Phủ thành cái gì...” Thích Mặc Thanh nghiến răng nghiến lợi muốn ra ngoài giáo huấn một trận, nhưng tay lại bị Tiết Tịnh Kỳ kéo lại.
“A Lạc Lan chắc là có lời muốn nói với ta, chàng gọi nàng ấy vào đây.”