Quả nhiên phía Tây ngự hoa viên là góc chết, không có cung nữ hai thái giám canh gác ở đây, mận đỏ trồng hai bên được rất chói mắt, ánh trăng mờ ảo từ trên trời chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Tiểu Hoa, ta làm bệ đỡ cho muội, muội trèo lên trước đi.” Minh Khê khoanh hai tay trước ngực, hơi khom người lại, ra hiệu cho Tiết Tịnh Kỳ đứng lên tay mình rồi trèo lên.
“Huynh cẩn thận chút.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn Minh Khê phía dưới, hai tay chống trên bức tường cung điện, cẩn thận giẫm lên tay Minh Khê.
Mượn lực của Minh Khê, Tiết Tịnh Kỳ từ từ leo lên bức tường cung điện, cô bám lấy bức tường đá, cả người cô đang treo leo trên bức tường. Sau khi điều chỉnh tư thế, cô đưa tay xuống dưới, chuẩn bị kéo Minh Khê, thế nhưng còn chưa chạm vào hắn thì hắn đã dùng khinh công để bay lên.
“Nhắm mắt lại.” Minh Khê thản nhiên liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói từ tính trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn.
Trước khi Tiết Tịnh Kỳ kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay to đã luồn qua, ôm chặt lấy eo cô. Bầu trời lúc sáng lúc tối, nhưng lại lướt qua trước mắt hai người, lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ trải nghiệm cảm giác được bay lượn, thì ra thật sự giống như chim con được bay tự do, thoải mái.
Cô còn chưa kịp thưởng thức thì Minh Khê đã đưa cô đáp đất một cách nhẹ nhàng, vững vàng.
“Chúng ta đã ra khỏi ngự hoa viên, bây giờ sẽ đi ra từ cổng phía Đông, không những phải qua được cổng trong, cổng Nam mà còn cả cổng cung điện.” Minh Khê nhìn bản đồ trong tay rồi nói.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Chỉ cần đi theo vị trí đã vẽ ở đây sẽ không có vấn đề gì."
“Vị trí của chúng ta là ở đây.” Minh Khê chỉ vào vị trí trên bản đồ, nhìn quanh bốn phía rồi chỉ vào con hẻm nhỏ bên trái: “Đi từ đây là sẽ tới cửa tiếp theo.”
“Mau đi thôi.” Tiết Tịnh Kỳ siết chặt khăn che mặt, không chút do dự đi về phía trước, bất kỳ hướng nào ở trong đây cũng là lối tắt để ra ngoài cung điện, chỉ cần ra khỏi mấy cánh cửa này là cô sẽ được thấy người muốn gặp.
Minh Khê gật đầu, trên mặt không có biểu cảm nào, trong đầu hắn chỉ có con đường phía trước, giống với mong muốn của người bên cạnh, hắn có thể vì tiểu Hoa mà làm bất cứ việc gì.
Ngoại trừ cổng ngoài cung điện có nhiều binh lính canh gác thì những cổng khác cũng không có mấy người, dễ dàng qua cửa. Mà Minh Khê lại biết khinh công, chỉ cần ôm cô rồi nhún nhẹ một cái là đến được cổng cung điện mà không cần đi bộ.
Suốt chặng đường không có thị vệ nào tới ngăn cản, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy có chút khó tin, bình thường chỉ một việc vặt vãnh không đáng kể thôi cũng có thể ảnh hưởng tới toàn Kinh thành.
“Minh Khê, chúng ta đã ra khỏi cung điện rồi.” Tiết Tịnh Kỳ ra ngoài, đứng trên vùng đất cô không thể thân thuộc hơn, đột nhiên cảm giác lâu ngày gặp lại dâng lên trong lòng.
“Bây giờ phải đi hướng nào?” Minh Khê không nhìn vẻ phấn khích và vui mừng trên mặt cô, đôi mặt linh động ấy không ngừng kích thích trái tim Minh Khê, cảnh tượng mà hắn không muốn thấy nhất cuối cùng cũng vẫn phải thấy.
Vì người đàn ông khác mà trên mặt Tiết Tịnh Kỳ mới có một nụ cười tự nhiên.
“Đi về phía Đông.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào phía con phố tương đối rộng, Minh Khê im lặng theo sau cô.
Những vì sao trên trời lấp lánh, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trên phố lớn ngõ nhỏ trước mặt, chỉ có nơi này mới thấy được cảnh vật trước mắt thế nào. Một bông tuyết trắng cô đơn lẻ bóng rơi xuống người cô, trông thật chói mắt mà lại hoàn toàn tự nhiên.
“Muội tới chỉ để gặp hắn một lần chứ không định nhận lại hắn sao?” Minh Khê không biết vì sao giọng mình lại có chút căng thẳng, là căng thẳng vì mình hỏi câu này hay là vì câu trả lời của Tiết Tịnh Kỳ sau đó.
Giọng hắn từ xa vọng vào tai Tiết Tịnh Kỳ, muốn không nghe cũng khó. Thật ra Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, nhưng cô biết chắc chắn mình sẽ không qua loa, nếu có cơ hội nhận lại hắn, sao cô chịu bỏ qua?
“Ta cũng không biết, ta chỉ muốn tới thăm chàng. Minh Khê, dù là lúc nào, huynh cũng sẽ ủng hộ ta đúng không?” Giọng Tiết Tịnh Kỳ hơi trầm, cô vừa đi vừa xoắn ngón tay mình, chiếc váy không ngừng tung bay trong gió.
Nhiều lúc cô không muốn nghĩ đến chuyện này, thậm chí rất chủ quan mà loại bỏ chúng, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, lòng cô lại nặng trĩu, tất cả đều in đậm dấu ấn của Thích Mặc Thanh.
Cô thừa nhận không lúc nào mình không nghĩ về Thích Mặc Thanh, mặc dù đã rất nóng lòng nhưng mắt cô vẫn luôn sáng ngời, có thần nhìn về phía trước, thậm chí chân cũng chưa từng dừng lại, bước thẳng về phía trước.
Minh Khê mím môi, vẫn không nói gì.
Hai người một trước một sau đi qua phố lớn ngõ nhỏ bên ngoài, cuối cùng đi qua một con hẻm nhỏ, và nhanh chóng tới cửa sau của Thích Mặc Thanh. Một cánh cửa nhỏ để hai người có thể đi qua đã bị đóng chặt, đây chính là cửa sau của Minh Vương phủ.
Trước đây, khi Tiết Tịnh Kỳ và Nhục Nghê lén chạy đi chơi đều đi bằng cửa sau này của Minh Vương phủ, ở đây không có ai trông chừng, ngay cả người gác cửa cũng không có.
“Ở đây à?” Minh Khê hơi ngạc nhiên, không ngờ lại đến nơi nhanh như vậy.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhìn toà nhà mình quen thuộc, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc. Hoá ra thứ mà mình luôn nghĩ tới khi ở ngay trước mắt lại là cảm xúc này.
“Đúng thế, chỉ cần đi vào từ cánh cửa này là sẽ tới sân Tây Nam của Minh Vương phủ, đã lâu ta không tới đây, không biết bên trong có gì thay đổi không.” Khi Tiết Tịnh Kỳ nói câu này, trong lòng cũng hơi run rẩy.
“Muội đi đi, ta ở đây đợi muội.” Minh Khê gật đầu với cô, một lần nữa khoanh tay, ý bảo Tiết Tịnh Kỳ lên đó.
Dù Tiết Tịnh Kỳ muốn đi đâu, hắn cũng sẽ đi cùng cô, nhưng nơi này thì không được.
Hắn khom người ngồi xổm trên đất, quần áo dạ hành màu đen kéo lê trên nền tuyết trắng làm nổi bật hai màu sắc đối lập nhau, trêu chọc lòng người, có một loại cảm giác cô đơn mà yên tĩnh thanh bình.
Tiết Tịnh Kỳ kiên định gật đầu, khi xoay người nhảy lên tường, cô quay lại nói với Minh Khê: “Nửa canh giờ nữa ta nhất định sẽ ra.”
Nói xong không đợi Minh Khê trả lời, Tiết Tịnh Kỳ đã lật người nhảy vào trong, cô nặng nề ngã xuống nền tuyết dày đặc, may mà có tấm áo choàng sau lưng làm đệm lót, giảm bớt lực tác động nên cô cũng không thấy đau lắm.
Nền tuyết quan thuốc ngay lập tức gợi lại ký ức của Tiết Tịnh Kỳ, thì ra Minh Vương phủ vẫn không hề thay đổi trong một năm cô rời đi.
Tuyết trắng vẫn chất đống trên đất mà không người quét dọn, sân trước vẫn là cây mận đỏ do chính tay cô trồng, giờ đây đã lớn hơn rất nhiều, trông như những ngôi sao rời rạc, mận đỏ và tuyết trắng hoà vào nhau. Cách bài trí trong phủ vẫn không có gì thay đổi từ sau khi cô đi, đứng trên cây cầu nhỏ cô vẫn có thể trông thấy bóng dáng bận rộn của Thích Mặc Thanh trong thư phòng.
Tiết Tịnh Kỳ vừa bước đi vừa hồi tưởng lại quá khứ của hai người, điều tốt đẹp đến mấy rồi cũng có ngày thay đổi, nhưng Thích Mặc Thanh chưa bao giờ muốn tiếp xúc với những điều mới lạ.
“Aiya, mau kéo ta lên với.” Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng đáng thương vang lên, nàng ta giơ tay muốn người đi trước kéo mình.
Tiết Tịnh Kỳ thấy thế thì lập tức trốn sau cây cột bên cạnh.
“Sao ngươi bất cẩn thế? Hôm nay đã ngã bao nhiêu lần rồi?” Một giọng nói khác cũng nhẹ nhàng không kém vang lên, hơi bất đắc dĩ đưa tay kéo nàng ta.
Người kia được nàng kéo lên, xoa phần lưng vừa bị ngã đau nhức, lại phủi những bông tuyết trên người mình, cảm giác mát lạnh sau lưng nhanh chóng biến mất.
“Còn gì nữa? Trong phủ không bao giờ cho người quét tuyết, mỗi lần đi lại đều phải cẩn thận, chẳng biết Vương gia làm sao nữa?” Giọng điệu của nha hoàn mang theo ý phàn nàn, bất mãn thấp giọng phản đối.
Nha hoàn còn lại lo lắng, sợ hãi che miệng nàng ta, nhìn quanh bốn phía, không thấy ai mới dám nói: “Ngươi đừng có nói linh tinh trước mặt người khác, nghe nói Vương gia vì Vương phi trước mới làm vậy, vì Vương phi trước thích ngắm tuyết nên mới để lại.”
“Vương phi trước? Chẳng phải nàng ấy đã…”
“Suỵt, đừng nói nữa, nhanh đi đi, ở đây tối như bưng, nói chuyện này thật đáng sợ!” Nha hoàn ấy kéo nha hoàn bên cạnh đi về phía sân giữa, tiếng bước chân hai người dần xa, ngay cả giọng nói cũng nhỏ dần.
Tiết Tịnh Kỳ ở sau cột đã nắm chặt áo mình đến mức không còn hình dạng, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, càng ngày càng chặt, cho đến khi không thở nổi.
Cô không thể kiểm soát được cảm xúc trong lòng mình, nếu không phải như vậy thì sao cô biết được mọi chuyện đều vì mình.
“Mặc Thanh…” Cô không khỏi thấp giọng thốt lên hai chữ này, siết chặt áo trước ngực.
Đột nhiên cô cất bước, bước nhanh trên con đường không thể quen thuộc hơn nữa, cô đã không còn kiểm soát được trái tim mình, cô chỉ muốn được thấy Thích Mặc Thanh thật nhanh.
Ngã rẽ bên trái trước mặt là thư phòng của Thích Mặc Thanh, đèn bên trong sáng rực, dường như vẫn có thể chiếu ra bóng dáng chàng bận rộn giải quyết công vụ dưới ánh đèn. Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đã sắp đến giờ, nếu là trước kia, hai người đã ngủ từ lâu.
Nhìn qua cửa sổ từ bên ngoài, bên trong mờ ảo, Tiết Tịnh Kỳ dùng tay tạo một lỗ hổng trên cửa sổ bằng giấy, liếc mắt nhìn vào thấy Thích Mặc Thanh ở bên trong.
“Vương gia, đã đến giờ Tý rồi, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai rồi xử lý những chuyện này sau.” Giả Sơn đã im lặng đứng bên cạnh chàng gần hai nén nhang, cuối cùng không chịu nổi nữa bèn lên tiếng nhắc nhở.
Thích Mặc Thanh xua tay, vẫn nhìn thẳng vào giấy Tuyên Thành trước mặt.
“Sắp xong rồi, Thái thú Ung Châu vẫn chưa chịu thoả hiệp à?” Thích Mặc Thanh đặt bút xuống xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Mấy ngày gần đây họ đã đả thông được Thái thú của năm châu hai thành, muốn chuyển thế lực xuống phía Nam thì phải đi qua Ung Châu. Tiếc là Thái thú Ung Châu mãi không chịu thoả hiệp, nhất quyết không chịu giao quyền cho Thích Mặc Thanh.
“Vâng, gần đây Nhục Phàm vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa Ung Châu và Kinh thành, chỉ tiếc lão già cứng đầu cứng cổ đó vẫn không chịu giao quyền.” Giả Sơn lắc đầu bất đắc dĩ, lông mày càng nhíu sâu.
Giả Sơn thật sự hết cách với Thái thú Ung Châu không biết nên dùng cách gì để thuyết phục ông ta, nếu tiếp tục kéo dài thì kế hoạch của họ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Mà Gia Thành Đế lại ghét nhất việc các Hoàng tử kết bè kết phái, nếu bị phát hiện thì Thích Mặc Thanh không những không thể làm Vương gia mà còn có thể sẽ…
Ai ngờ, Thích Mặc Thanh lại cười lạnh, ngả người ra sau.