Khi A Lạc Lan đưa thư hồi âm cho Hàn Nguyệt, trong lòng hơi chột dạ.
Quả thật nàng ta làm theo nội dung Tiểu Hoa viết trong thư, kết quả tra được Thích Mặc Thanh đã biết mình không phải là Minh vương phi thật từ lâu, không biết những ngày tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Rất thuận lợi trở về Đông Hoa Viên, lúc này sắc trời đã không còn sớm, Lãnh Tước mặc trang phục thái giám đi vào.
Hắn cho rằng Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy hắn sẽ kinh ngạc, nhưng mà, trong mắt cô chỉ có lạnh nhạt như nước, căn bản không kinh ngạc chút nào.
“Công chúa, sức khỏe người thế nào? Hôm nay Minh vương phi xem thư người viết, trong thư nói người không khỏe, rốt cuộc là như thế nào? Mong người đừng gạt nô tỳ.” Hàn Nguyệt lập tức bước lên đỡ cô, vô cùng cẩn thận nói.
Tiết Tịnh Kỳ vội vàng đứng dậy, khuôn mặt thản nhiên, mỉm cười với nàng ta: “Sức khỏe của ta không sao, không cần lo lắng.”
Hàn Nguyệt vẫn không tin, chỉ vào Lãnh Tước giới thiệu: “Đây là đại phu của Minh vương phủ, y thật cao siêu tài giỏi, là Minh vương đặc biệt mời đến bắt mạch cho Công chúa.”
Nghe thấy nàng ta nói, lúc này ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ mới chuyển lên trên người Lãnh Tước, thản nhiên mỉm cười với hắn: “Lần trước chúng ta đã từng gặp rồi.”
Không nhớ rõ là bao lâu, Thích Mặc Thanh cũng đã từng vội vã cuống cuồng sai Lãnh Tước vào cung bắt mạch cho cô.
Mà Lãnh Tước cũng nhớ rõ ràng, nếu như không phải vì cái người tên là Công chúa Hòa Sắt này, hắn sẽ không phải từ nơi xa xôi ngàn dặm vội vàng gấp rút quay về kinh.
“Vâng, không lâu trước đây ta đến bắt mạch cho Công chúa, khi đó hơi thở Công chúa ổn định, mạch tượng bình thường, không biết mấy ngày gần đây Công chúa cảm thấy trong người thế nào?” Lãnh Tước đặt hòm thuốc của mình xuống.
Trang phục thái giám cũng không thể ngăn cản khí chất trên người hắn, cuộn ống tay áo rồi đặt ngón tay lên cổ tay Tiết Tịnh Kỳ.
Nếu Thích Mặc Thanh nghe thấy trong người cô có bệnh, nổi cơn giận dữ, đồng thời phái Lãnh Tước vào cung bắt mạch cho cô, vậy có lẽ Thích Mặc Thanh đã đoán ra thân phận của cô, mà chuyện A Lạc Lan dịch dung cũng bị lộ tẩy.
Nhưng sắc mặt Lãnh Tước thật sự rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như một người đã biết thân phận của cô.
Mà trái lại, nét mặt Hàn Nguyệt lại có mấy phần bối rối đáng ngờ, chẳng mấy chốc chuyện này sẽ kết thúc, chắc hẳn Thích Mặc Thanh cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
“Ta hiểu rất rõ sức khỏe của mình, rất tốt, không có bệnh gì.”
Tiết Tịnh Kỳ chìa tay cho hắn bắt mạch, cô vẫn rất tin tưởng y thuật của Lãnh Tước, chỉ một lát, hắn thu tay lại.
“Quả thật đúng như lời Công chúa nói, sức khỏe của người rất tốt, chỉ là gần đây hơi vất vả, ngủ không đủ giấc, lát nữa ta kê đơn an tâm dưỡng thần cho người, có thể xoa dịu mệt mỏi trong người Công chúa.” Lãnh Tước thu tay lại, khẽ cười nói.
“Được, vậy làm phiền đại phu rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ cũng thu tay lại, đứng dậy tiễn người.
“Công chúa xin dừng bước.” Ở ngay cửa ra vào, Lãnh Tước nói lời tạm biệt với Tiết Tịnh Kỳ, một mình đi ra ngoài cửa chính.
Trên mặt bàn vẫn còn đơn thuốc hắn viết, Tiết Tịnh Kỳ nhìn một lát, lập tức vo lại, ném ra ngoài.
Hàn Nguyệt bước vào, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này, bối rối muốn đi tìm cục giấy bị vứt bỏ.
“Công chúa, người sao vậy? Đó là đơn thuốc đại phu viết cho người, sao người lại vứt đi?” Hàn Nguyệt căng thẳng nói.
“Tự ta hiểu rõ sức khỏe của mình như thế nào, ta không cần dùng đơn thuốc này.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhấp một ngụm trà: “Minh vương phi có hồi âm không?”
Nghe cô nói như vậy, Hàn Nguyệt gật đầu: “Có.”
Lấy thư A Lạc Lan viết từ bên hông ra, lá thư hoàn hảo, không có dấu vết bị hư hại.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, không có việc gì thì đừng vào.” Tiết Tịnh Kỳ khua tay áo.
Chờ sau khi Hàn Nguyệt ra ngoài, lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới lấy thư ra xem, sắc mặt khẽ thay đổi, mãi đến cuối cùng, toàn bộ nụ cười nơi khóe miệng cô đều biến mất không thấy bóng dáng.
Hóa ra chàng đã biết thân phận của A Lạc Lan.
Cũng thật khó cho chàng, còn phải sai Lãnh Tước vào cung chữa trị cho cô, chẳng lẽ chàng đã quên cô từng ăn Hộ Tâm Đan, bình thường sẽ không bị nhiễm mấy bệnh vặt vãnh, chàng đúng là quên rồi.
Dùng thủ đoạn nho nhỏ này đã có thể phát hiện chân tướng Thích Mặc Thanh che giấu, Tiết Tịnh Kỳ thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Sự việc từng bước từng bước đi đến cục diện ngày hôm nay, có thể nói không có bao nhiêu người biết chuyện mà cô lén lút đi làm.
Ngay cả chuyện giao A Lạc Lan cho Thích Mặc Thanh đều là tự tay cô làm ra.
Mà cô lại không thể cứ như vậy nhận nhau với Thích Mặc Thanh, bởi vì cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô không thể để cố gắng của mình trôi theo dòng nước, khó khăn lắm mới tra được đến mức này, Doãn Hoàng hậu cũng đã bị đày vào lãnh cung, rất nhanh sẽ có thể điều tra rõ ràng Doãn gia.
Chuyện năm đó, cô nhất định phải tự tay báo thù cho chính mình.
Ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn nên đến chỗ kia một chuyến, chỉ có tự mình hỏi bà ta mới có thể biết rõ ngọn nguồn.
Chỉ là không biết, rốt cuộc bà ta đã làm chuyện gì mà khiến cho trái tim Gia Thành Đế nguội lạnh đến mức muốn phế hậu, chắc chắn phải là chuyện khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.
Gọi Hàn Nguyệt tiến vào, Tiết Tịnh Kỳ hỏi: “Chuyện lần trước sai ngươi đi điều tra đã tra ra chưa? Rốt cuộc trong cuốn sách kia của Lâm Tùng cất giấu bí mật gì?”
Hôm qua xuất cung cũng là cho Hàn Nguyệt một cơ hội điều tra, nếu như không xuất cung, Hàn Nguyệt nào có thể xuất hiện ở Minh vương phủ? Nào có thể hỏi ra chân tướng?
Hàn Nguyệt suy nghĩ, gật đầu trả lời chi tiết: “Nô tỳ đã điều tra ra được một chút manh mối.”
“Nói.” Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn mặt đất.
Hàn Nguyệt nhấp môi: “Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng, thật ra quan hệ của Lâm Tùng và Doãn Hoàng hậu rất phức tạp, trước khi Doãn Hoàng hậu còn chưa tiến cung thì đã quen biết Lâm Tùng.”
“Bọn họ là thanh mai trúc mã?” Trong đầu Tiết Tịnh Kỳ hiện ra từ này.
Hàn Nguyệt lắc đầu: “Công chúa, bọn họ không phải là thanh mai trúc mã, Lâm Tùng từng là người trong giang hồ, khi Doãn Hoàng hậu còn nhỏ, Doãn quốc công trước đã từng đưa bà ta lên Ngũ Hành Sơn bái sư học nghệ, mà Lâm Tùng chính là sư phụ của Doãn Hoàng hậu.”
Hóa ra là quan hệ sư phụ và đồ đệ ngoan.
Qua nhiều năm như vậy Lâm Tùng vẫn luôn dốc hết sức làm việc cho Doãn Hoàng hậu, xưa nay chưa từng hơi sơ sót và lòng phản bội, chẳng lẽ giữa bọn họ…
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hồi hộp, ở thời đại này, giữa sư phụ và đồ đệ, mãi mãi không thể nảy sinh tình cảm, chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Hàn Nguyệt tiếp tục nói: “Sau khi bái Lâm Tùng làm sư phụ, hai người vẫn luôn ở trên Ngũ Hành Sơn, mà những đồ đệ khác của Lâm Tùng cũng lần lượt học thành xuống núi, chỉ có Doãn Hoàng hậu ở lại trên Ngũ Hành Sơn.
Không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở trên núi, mãi đến bốn năm sau, Doãn Hoàng hậu mười sáu tuổi, Doãn quốc công trước mới lên núi đón Doãn Hoàng hậu xuống núi, nghe nói khi đó chính là thời điểm tuyển tú.
Lúc mới bắt đầu, Doãn Hoàng hậu cũng không bằng lòng xuống núi, sau đó Doãn quốc công trước đồng ý với bà ta là đưa Lâm Tùng vào cung, lúc này Doãn Hoàng hậu mới miễn cưỡng đồng ý.
Nữ nhi của Doãn gia đã được định là Đương kim Hoàng hậu, Doãn quốc công trước rất dễ dàng đưa bà ta lên vị trí Hoàng hậu, Lâm Tùng vẫn luôn lặng lẽ ở trong cung giúp đỡ Doãn Hoàng hậu, lần giúp đỡ này, vậy mà kéo dài đến hai mươi năm.”
Lời nói của Hàn Nguyệt quả thật khiến Tiết Tịnh Kỳ chấn động, cô không ngờ tình yêu của một người với một người, lại có thể khiến cho người ta bằng lòng hi sinh hạnh phúc nửa đời sau của mình như vậy.
Lâm Tùng vì Doãn Hoàng hậu mà từ bỏ cuộc sống tự do tự tại ẩn cư nơi núi rừng của mình, bằng lòng vào cung sống những tháng ngày ngươi lừa ta gạt cùng bà ta, còn vì bà ta mà giết nhiều người như vậy.
Thật không biết nên hâm mộ tình cảm bền chắc giữa bọn họ, hay là hận bọn họ lấy danh nghĩa tình yêu che đậy lương tâm.
Mỗi người đều có chuyện cũ, chỉ tiếc chuyện cũ này của Doãn Hoàng hậu quá ngắn, ngắn đến mức không kịp hiểu ra thì đã tan thành mây khói.
“Thái tử có biết chuyện này không?” Hai tay Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt chén trà, khẽ nhấp một ngụm.
Hàn Nguyệt lắc đầu: “Cũng không có bao nhiêu người biết chuyện này, Doãn Hoàng hậu nào dám nói những chuyện này cho Thái tử chứ?”
Nói cũng đúng, chuyện này liên lụy đến quá nhiều người, không cẩn thận bị người ta phát hiện, vậy chính là tội khi quân, phải tru di cửu tộc.
“Ừ, để ta yên tĩnh một lát.” Tiết Tịnh Kỳ đỡ trán mình, khẽ khép mắt lại.
May mà có chuyện này chắn ngang, chắc hẳn gần đây Ôn vương bận rộn sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, không có lòng dạ nào để ý đến mình.
Trước không nói đến quan hệ của hắn với Doãn gia, chỉ riêng Doãn Tiêu La đã đủ phiền rồi.
Chỉ là, đối với chuyện này, người được lợi nhất là Thích Mặc Thanh thật sao?
Chèn ép Thái tử và Ôn vương, không đúng, còn có Luân vương.
Nghe nói Luân vương cũng tham gia chuyện vạch trần Doãn Hoàng hậu này?
Bóng đêm sâu dần, rất nhiều người trong cung đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có Ủng Hương Lâu vẫn đang sáng đèn, tựa như hừng đông.
Thái tử giơ chân đạp cửa phòng Cẩm Sắt, trong tay cầm hai bình rượu, say khướt đi vào.
Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, không giây phút nào Cẩm Sắt không chờ đợi Thái tử đến.
Đêm nay, cuối cùng cũng chờ được hắn rồi.
“Thái tử, sao chàng uống say rồi? Cẩn thận chút, thiếp đỡ chàng lên giường ngủ.” Cẩm Sắt vội vàng đặt đồ trong tay xuống, đến cạnh cửa đỡ Thái tử.
Nhưng mà, hai tay nàng ta vừa chạm vào người Thái tử, ngay lập tức đã bị hắn ôm chặt lấy.
Cẩm Sắt bị hắn ôm chặt vào trong lòng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như sắp bị hắn ép ra.
“Thái tử, thiếp biết tâm trạng của chàng không tốt, có lời gì chàng cứ nói với thiếp, chỉ cần thiếp có thể giúp được, nhất định sẽ giúp chàng.” Cẩm Sắt khó khăn đỡ lấy thân thể của hắn, đi vào bên trong.
Thái tử nghe xong lời này, đột nhiên bật cười lạnh lẽo, hất cánh tay nàng ta ra.
“Không, nàng không giúp ta được, chuyện này không ai có thể giúp ta. Nào, nàng uống rượu cùng ta, tối nay chúng ta không say không về…” Thái tử lắc lắc bình rượu trong tay, khi rót rượu vào trong miệng, mới phát hiện trong bình đã không còn giọt rượu nào.
Hai tay hắn buông lỏng, bình rượu bị ném xuống nơi cách đó không xa, nương theo đó là tiếng vang lanh lảnh, bình rượu bị vỡ tan tành.
“Mang rượu đến cho ta.” Thái tử chợt quát lớn, lập tức có một nha hoàn ở ngoài cửa tiến vào hỏi thăm có chuyện gì.
Cẩm Sắt nhìn thấy nha hoàn này, sắc mặt có phần khó coi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi đi ra ngoài trước, không có việc gì thì đừng vào.”
Đợi sau khi nha hoàn này rời đi, Cẩm Sắt mới duỗi một cánh tay ra ôm Thái tử, hắn nằm sấp trên mặt bàn, trong tay vẫn cầm một bình rượu rỗng.
Cẩm Sắt rút bình rượu trong tay hắn ra, không đành lòng nhìn hắn nói: “Thiếp biết Thái tử đang đau buồn khổ sở vì không có cách nào giải quyết chuyện Hoàng hậu nương nương.”
“Nàng biết là được rồi.” Thái tử vươn tay nắm chặt tay nàng ta: “Đừng nhúc nhích, cứ để ta nắm chặt nàng như vậy, ta cảm thấy rất yên lòng.”
Bàn tay hắn bao lấy hai tay của Cẩm Sắt, dịu dàng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta, dường như đang không ngừng hấp thu ấm áp của nàng ta.
Nhìn thấy dáng vẻ suy sụp này của hắn, bỗng nhiên Cẩm Sắt rút tay mình về, đặt một tay lên lông mày hắn, nói: “Thái tử, để thiếp giúp chàng chuyện này, được không?”
Thái tử biến sắc, chậm rãi ngồi thẳng lên, bất chợt cười lạnh: “Để nàng giúp ta? Nàng lấy cái gì để giúp ta?”
Cẩm Sắt biết hắn không tin mình, với thân phận hiện giờ của mình, mặc kệ mình nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin.
Nhưng mà, nàng ta vẫn lặp lại lần nữa: “Tin thiếp, thiếp có thể giúp chàng.”