Chỉ có điều hắn luôn không quan tâm tới những chuyện này, hắn cho rằng mình có đủ khả năng để bảo vệ người mà mình thích.
Hắn hơi cau mày nhưng rồi lại nói: “Phía của mẫu hậu ta sẽ chống đỡ cho nàng, nàng yên tâm đi.”
Tiết Tịnh Kỳ lại lắc đầu: “Ngài cũng hiểu tính tình của mẫu phi, cũng biết mấy hôm nay vương phi đối xử với ta thế nào. Nếu vì chuyện này mà ngài bị mẫu phi trách mắng thì đó lại là lỗi của ta. Nếu đêm nay ngài không qua đó thì ta cũng không tiện ở chung một phòng với ngài.”
Không ngờ Hòa Sắt vì những gì Đoạn Quý phi nói mà lại đẩy hắn ra.
Hay là nàng thật sự không hiểu sự sủng ái của hắn dành cho nàng quan trọng như thế nào sao?
“Chuyện của bọn họ là việc của bọn họ, nàng không cần phải chịu trách nhiệm. Nàng cứ ngủ đi, tối nay ta tới ngủ ở thư phòng.” Ôn Vương tức giận đứng dậy rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Chỉ để lại tiếng cánh cửa lớn bị đẩy ra rồi lại đóng sập vào, một trận gió thổi vút qua, căn phòng tự nhiên im ắng trở lại.
Tiết Tịnh Kỳ thở phào một hơi rồi mới từ từ ngồi xuống ghế uống trà. Người ngồi trên thanh xà ngang trên phòng thấy hắn không nhìn thấy mình nên bây giờ mới đi xuống tới trước mặt nàng.
Mặc dù người này trông có vẻ buông thả, ngỗ nghịch nhưng đó không phải là khí chất mà ai cũng có thể có được. Từng hành động cử chỉ đều toát lên vẻ quý tộc, chỉ có điều ở trước mặt Tiết Tịnh Kỳ thỉnh thoảng hắn cũng vũ phu.
“Không ngờ nàng lại có thiên phú trong việc dỗ dành người khác như vậy. Ta thật sự nên nghĩ lại xem lúc đầu có phải nàng cũng dỗ dành để lừa gạt ta cái gì không.” Thích Mặc Thanh ngồi xuống đối diện nàng, nhìn nàng chăm chú.
Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày đáp lại ánh mắt của chàng: “Nếu không phải để hắn rời đi thì ta làm gì phải dỗ dành như vậy? Ta mới là người nên nghĩ lại lúc đầu, có phải chàng nhân lúc ra không chú ý cũng thường xuyên trèo lên xà nhà trong phòng của những cô nương khác hay không?”
Câu nói này của nàng có mấy phần ghen tuông, có mấy phần hờn dỗi và cả mấy phần khó chịu. Nhưng Thích Mặc Thanh cảm thấy rõ ràng là nàng đang ghen, ghen vì chàng.
Hai mắt chàng bỗng nhiên sáng rực, ánh mắt thâm tình dịu dàng nhìn Thích Mặc Thanh, sự bá đạo và chiếm hữu thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ta chưa từng tới phòng của một nữ nhân nào như hôm nay, trước giờ cũng chưa từng vui vẻ như hôm nay. Bởi vì nàng để ý đến ta.” Ánh mắt của chàng vô cùng đắc ý, giống như có được một thứ báu vật đã mong chờ từ lâu.
Tiết Tịnh Kỳ không biết bắt đầu từ khi nào Thích Mặc Thanh lại thích nói những câu ngọt ngào sến sẩm như vậy. Đây là Thích Mặc Thanh trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không nở được một nụ cười nào sao?
“Ta không biết chàng đã từng đi hay chưa mà ta cũng không muốn biết.” Khuôn mặt của Tiết Tịnh Kỳ hơi đỏ lên rồi lại nhanh chóng biến mất sau phút chốc.
Chuyện tối nay vẫn chưa được giải quyết nên nàng cũng không có tâm trạng quan tâm tới những chuyện nữ nhi thường tình.
Nàng đưa tay bắt lấy tay của Thích Mặc Thanh rồi dẫn chàng đi về phía cửa sổ. Vừa đi nàng vừa nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Nàng đã quen thuộc với đường đi lối lại trong phủ, cửa sổ này không cao lắm, nàng có thể an toàn nhảy xuống được. Nhưng một luồng sức mạnh đã giữ lấy váy của nàng, đến khi nàng quay lại thì eo nàng đã bị ôm lấy.
Một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt lấy nàng, trong bóng đêm Tiết Tịnh Kỳ từ từ mở to mắt. Mây mù và tuyết trắng thoáng qua trong mắt, một khoảng trời mênh mông trắng xóa rơi vào mắt nàng và xuyên qua cơ thể nàng.
Cảm giác tốt hơn nhiều so với cảm giác lần trước Giả Sơn mang lại cho nàng, có lẽ đây chính là sự ỷ lại.
Vượt qua mái nhà, ngón chân nàng khẽ chạm xuống một vùng tuyết trắng xóa. Ngay sau đó nàng đã xuống tới một nơi khác.
Tự nhiên một bàn tay lớn che hai mắt nàng lại, ngăn nàng nhìn thấy phong cảnh huyền diệu phía trước.
“Đừng nhìn, sắp tới rồi.” Nàng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một nam nhân, sự phấn khích nàng đều bị lòng bàn tay màu đen trước mặt che đi.
Tiết Tịnh Kỳ hơi khó chịu định đẩy tay của chàng ra, tại sao nàng lại không được nhìn cảm giác lúc bay lượn chứ?
Đến lúc nàng đẩy được tay của Thích Mặc Thanh ra, chàng quay người lại thì nàng đã đáp xuống một vùng đất bằng phẳng bên ngoài kinh thành.
“Chàng đưa ta tới đây làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn dãy núi được bao phủ bởi vô số những cây khô và tuyết trắng, đúng là phong cảnh đẹp tuyệt.
“Nàng lại đây.” Thích Mặc Thanh vẫy tay với nàng, mặt đất bên cạnh đã có một đống lửa đang cháy.
Những cây gỗ đang bập bùng cháy tỏa ra ánh sáng đỏ rừng, sương khói lượn lờ bốc lên. Không hiểu Thích Mặc Thanh lấy đâu ra một tấm đệm da trâu phủ đầy lông cảm giác rất thoải mái.
Tiết Tịnh Kỳ đi thẳng qua đó ngồi xuống bên cạnh Thích Mặc Thanh, ánh lửa chiếu lên mặt của nàng, nhiệt độ cao khiến nàng thấy mình như bỏng cháy.
Thích Mặc Thanh ôm lấy người nàng, lấy một tấm thảm lông cừu đắp lên người nàng. Vì biết nàng sợ lạnh nên lần nào ra ngoài chàng cũng chuẩn bị rất đầy đủ, không biết chàng còn lấy được từ đâu ra một bình rượu.
“Rượu này đã được hâm qua rồi, giải hàn được.” Thích Mặc Thanh đưa rượu cho nàng rồi cũng cầm rượu lên uống.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn túi rượu trong tay, tự nhiên có cảm giác muốn dùng rượu giải sầu nên mở nắp bình uống một ngụm.
Rượu này có vị rất hăng, từ trước đến giờ nàng chỉ uống bia nên mùi vị này làm nàng nghẹn, nàng giữ chặt miệng ho mấy tiếng.
“Chậm một chút, loại rượu này chỉ giúp nàng ấm người, không giúp nàng giải sầu đâu.” Thích Mặc Thanh đau lòng vỗ vai giúp nàng.
Tiết Tịnh Kỳ ho xong rồi mới cau mày nói: “Vẫn là bia uống ngon hơn nhưng loại rượu này đúng là có thể làm ấm dạ dày.”
Bây giờ dạ dày của nàng đã ấm hơn một chút, hiện giờ nàng đã thấy một dòng nước ấm đang chảy xuống bụng mình. Lúc trước hai tay nàng còn lạnh như băng nhưng hiện giờ đã ấm hơn lên rất nhiều.
Thích Mặc Thanh không hề bỏ qua một câu nào của nàng, chàng nhìn Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc rồi hỏi: “Vừa nãy nàng vừa nói loại rượu gì vậy? Bia sao? Ở đâu vậy?”
Thích Mặc Thanh đã từng thử hết những thứ quý báu nhất nhưng chưa từng nghe thấy thứ nào là bia.
Tiết Tịnh Kỳ ngẩn người, đương nhiên Thích Mặc Thanh không biết bia là gì.
“Không có gì, chỉ là một loại rượu lên men ngoại công tự làm lúc ta còn ở Điệp Cốc đáng tiếc là hiện giờ không uống được nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nói dối qua loa.
Chuyện này cũng dễ hiểu, Thích Mặc Thanh nắm chặt lấy tay nàng.
“Lần sau có thời gian, ta cùng nàng về Điệp Cốc một chuyến, đón ngoại công nàng tới đây, ta sẽ xây cho ông ấy một biệt uyển ở kinh thành. Ông ấy là người thân duy nhất của nàng, nhất định cũng rất muốn ở chung cùng nàng.” Chuyện gì Thích Mặc Thanh cũng lo lắng chu toàn cho nàng, hy vọng bọn họ có thể đoàn tụ.
Đón Triều Mị Băng tới đây sao? Tiết Tịnh Kỳ nghĩ ông có thể không thèm quan tâm nên cười: “Có thể ông ấy thích trong cốc hơn, chưa chắc ông ấy đã chịu sống trong kinh thành.”
“Vậy cũng không sao, chúng ta có thể thường xuyên vào trong núi thăm ông ấy.” Thích Mặc Thanh giữ chặt hai má của nàng, tham lam lấy đi sự ấm áp trên người nàng.
Nghe Thích Mặc Thanh nói như vậy, Tiết Tịnh Kỳ rất cảm động, không ngờ chàng lại vì mình mà đồng ý vào trong núi, giống như trong lòng không hề có suy nghĩ về hoàng vị.
Nhưng như vậy cũng tốt, hai người bọn họ có thể phiêu bạt trong giang hồ.
Tiết Tịnh Kỳ dựa vào lòng Thích Mặc Thanh rồi cử động loạn trong đó, giống như muốn gần chàng thêm một chút nữa.
“Chỉ có điều chúng ta phải xử lý xong nhưng việc trong kinh thì mới có thể đi được. Phụ hoàng hiện giờ đã già, ta sợ nhất trong triều đình có người có ý đồ xấu muốn lộng hành, nói những điều dối trá để che mắt phụ hoàng.” Nói đến chuyện triều chính, sắc mặt của Thích Mặc Thanh lạnh đi rất nhiều.
“Ta biết chàng có thể làm được. Lần này Luân Vương sẽ không hi sinh vô ích đâu, chúng ta nhất định có thể tìm được hung thủ đứng đằng sau.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Nàng uống một hơi cạn hết bình rượu trong tay, dòng rượu ấm áp chảy vào bên trong dạ dày. Cảm giác mắc nghẹn biến thành sự ấm áp lạ thường.
Sau một hồi im lặng, Thích Mặc Thanh mới nhướng mày nói: “Nàng tin tưởng ta như vậy sao?”
Hai má Tiết Tịnh Kỳ đỏ lên, nàng đã hơi say: “Ta không tin chàng thì tin ai?” Nàng ợ lên một hơi rồi cười nói: “Đương nhiên ta còn tin tưởng vào bản thân mình nữa…”
Đồng tử trong mắt Thích Mặc Thanh co lại, bàn tay đang ôm vai nàng càng siết chặt hơn.
Đồng tử màu đen, sâu không thấy đáy, như một đầm nước lặng yên không một gợn sóng. Ánh mắt chàng chăm chú nhìn từng cử chỉ, hành động của nàng, hơi kích động và cảm giác được an ủi.
Từ trước đến giờ chưa từng có ai nói với chàng những điều đó. Từ khi mẫu phi qua đời, những khi náo nhiệt hay cô độc chàng cũng chỉ có một mình. Chàng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác bên cạnh mình còn một người có thể để cho chàng ôm, giây phút này trái tim chàng như nổ tung.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn bóng của hai người chồng lên nhau, xua thế nào cũng không mất đi. Bàn tay nhỏ của nàng huơ huơ trước mắt Thích Mặc Thanh, lần này một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy tay nàng.
“Tịnh Kỳ…” Giọng nói của Thích Mặc Thanh hơi khàn khàn.
“Chàng…”
Tiết Tịnh Kỳ còn chưa nói xong thì đã bị một đôi môi lạnh buốt giữ lấy. Đôi môi lạnh của Thích Mặc Thanh áp lên đôi môi nóng bỏng của nàng khiến nàng thấy như mình đang chạm vào một tảng băng.
Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy hơi nóng trên người từ trên xuống dưới đều bị hút cạn. Chạm vào người Thích Mặc Thanh như đang chạm vào băng, nàng gấp gáp ôm chặt lấy người chàng để có được nhiều thứ hơn nữa.
Âm thanh xung quanh tự nhiên biến mất, Thích Mặc Thanh chỉ nghe thấy những âm thanh rất nhỏ, chàng không nghe thấy rõ Tiết Tịnh Kỳ đang nói gì.
Khối băng ngày càng gần, nhưng sao cô lại ngày càng khó thở chứ? Cứ như không khí trong phổi đều bị người ta rút cạn.
Chính lúc cô không thở được nữa, chàng rốt cuộc buông cô ra, bên khóe miệng còn đọng lại hơi thở của cô.
Nhìn cô mông lung mơ màng, Thích Mặc Thanh không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, hung hăng xoa nắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Chàng càng hy vọng, có thể hôn cô trong lúc thanh tỉnh, như vậy cô mới nhớ rõ hơn.
“Nàng say rồi chúng ta về thôi.” Thích Mặc Thanh từ từ đỡ nàng dậy nhưng lại bị nàng đẩy ra.
Nàng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, ánh mắt mơ màng: “Ta không say, ta rất tỉnh táo… ta nhìn thấy rõ mặt chàng, chàng là Thích Mặc Thanh.”
Nghe thấy nàng gọi tên mình, Thích Mặc Thanh cảm nhận được một sự an ủi rất lớn.
“Nàng biết là được rồi, để ta đưa nàng về.” Thích Mặc Thanh vươn tay ôm lấy eo nàng, lần này nàng lại ngoan ngoãn nằm im trong lòng chàng.
“Đi về, ta phải đi về… Chung cư của ta, máy tính của ta, Ipad, KFC… ở đây không có gì cả, không có gì cả…” Tiết Tịnh Kỳ nói tới cuối, giọng nói đã hơi nghèn nghẹn.
Thích Mặc Thanh cau mày nghe nàng nói linh tinh, không ngờ nàng mới uống một ly đã say, xem ra về sau chàng không thể để nàng uống nữa.
Nhưng chung cư, máy tính, Ipad là gì?
Thích Mặc Thanh đưa tay sờ trán nàng, không hề sốt.
Mới đi được hai bước, Tiêu Tịnh Kỳ đã gập người xuống nôn, giống như muốn nôn hết cả tim phổi ra.
Cả quãng đường khuôn mặt Thích Mặc Thanh đều lạnh lùng, rõ ràng là không uống được rượu vậy mà nàng còn thể hiện?
Cũng may là ngoài mấy câu linh tinh vừa nãy ra, Tiết Tịnh Kỳ cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi nôn xong, nàng cũng an phận hơn rất nhiều, lười biếng làm tổ trong lòng Thích Mặc Thanh để ngủ.
Thích Mặc Thanh ôm ngang nàng lên, chàng đi từng bước vững chãi trong tuyết, ôm nàng về tới Minh Vương phủ.