“Không ngờ công chúa Hòa Sắt lại thấu tình đạt lý như vậy, có thể gả đến nước Thích Diệp chúng ta thật sự là một loại duyên phận, Hoàng Hậu, nàng nói có đúng không?” Gia Thành Đế nói xong, quay đầu nhìn sang Doãn Hoàng Hậu ở bên cạnh.
Men theo tầm nhìn của Gia Thành Đế, Tiết Tịnh Kỳ đặt ánh mắt lên người của Doãn Hoàng Hậu, không ngờ đã 1 năm qua đi rồi, dung mạo của bà ta vẫn giống như trước, dường như có cảm giác còn hơn cả năm đó nữa.
Bà ta mặc một thân phụng phục màu vàng trên người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của Hoàng Hậu, ngồi ở bên cạnh Gia Thành Đế, ngoại trừ khí phách trên người ra, thì những cái khác vậy mà lại chỉ thua kém một chút xíu thôi.
“Phải, nếu như tứ hoàng tử có mặt, nhất định sẽ không hề do dự mà lấy Hòa Sắt công chúa làm thê.” Doãn Hoàng Hậu như đúng mà sai mà nói.
Tiết Tịnh Kỳ không biết, nhưng đại thần hoàng tử của nước Thích Diệp lại rõ ràng vô cùng, Thích Mặc Thanh vì để không lấy công chúa Hòa Sắt của nước Thành Châu mà thà đối nghịch với Gia Thành Đế, hai phụ tử không biết đã bao lâu không có nói chuyện đàng hoàng qua rồi.
Ở hiện trường ngoại trừ khúc ca trên sân khấu ra thì căn bản không còn tiếng động gì khác nữa, dường như tất cả đều bị đóng băng lại rồi.
“Công chúa Hoà Sắt, vậy công chúa tạm thời ở trong cung, đợi trẫm quyết định xong ứng cử viên thì gả vào cũng không muộn.” Gia Thành Đế nhìn sâu vào Tiết Tịnh Kỳ, trong lời không có nói cụ thể sẽ gả Tiết Tịnh Kỳ vào ngày nào, ngay cả là vị hoàng tử nào cũng không có nói rõ.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ có chút khó coi, hôm nay không có nhìn thấy Thích Mặc Thanh, mà đối tượng thành thân lại không phải chàng, cô đột nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn. Cô đoán sai rồi, nếu như không phải, vậy cô mạo xưng vị công chúa này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô đang rầu rĩ không biết nên mở miệng thế nào, thì ở không xa của đình đài lại truyền đến một thanh âm mang theo sự khiêu khích khinh thường, thanh âm trong trẻo như chim vàng anh, nhưng từng câu từng chữ vô cùng châu ngọc: “Phụ Hoàng, thập ngũ đệ năm nay đã tròn 16, còn chưa lấy vợ, hay là để cho công chúa Hoà Sắt gả cho thập ngũ đệ đi?”
Thanh âm khiêu khích này không thể nào quen thuộc hơn nữa, con người đã lâu không gặp không ngờ vẫn còn mang bộ dạng vênh váo hung hăng đó, Tiết Tịnh Kỳ khẽ ngước cằm lên, quay đầu nhìn sang Doãn Tiêu La.
Giữa bọn họ có giao tình rất sâu, không nói được là hận hay là không hận, nhưng kể từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ trải qua một lần sinh ly tử biệt, chỉ cảm thấy những chuyện cũ xưa đã bị xóa bỏ toàn bộ rồi, rất nhiều chuyện không phải bản thân mình có thể nắm chắc được, điều duy nhất cô có thể làm chính là làm bản thân mình thật tốt.
Nhưng mà, cô bị người ta hãm hại mà chết, mỗi lần nghĩ đến luôn có người ở đằng sau hy vọng cô chết, cô liền cảm thấy lòng người thật đáng sợ. Nhưng mà, cô cũng đâu phải không như vậy.
“La Nhi, đừng gây loạn.” Doãn Quốc công ngồi ở bên cạnh nàng ta kéo kéo tay áo nàng ta, thổi râu phì phò trừng đôi mắt nhìn nàng ta.
Tình hình của vị thập ngũ hoàng tử này mọi người cũng đều biết, lúc nhỏ bị một trận bệnh nặng, sốt quá nặng ngay cả thái y cũng không cứu được, sau này miễn cưỡng giữ lại được một mạng, chỉ trở nên khùng khùng ngốc ngốc. Cũng may Gia Thành Đế xem trọng tình phụ tử, áy náy rất lâu, cuối cùng nuôi thập ngũ hoàng tử trong cung, hơn nữa dặn dò các hoàng tử khác, sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng không được đuổi thập ngũ hoàng tử ra ngoài cung.
Đường đường một công chúa của nước Thành Châu gả cho một hoàng tử vừa khùng vừa ngốc, quả thực là đang sỉ nhục mà.
“Thập ngũ hoàng tử tuy đầu óc không lanh lẹ, nhưng tướng mạo cũng không kém, lại có sự sủng ái của phụ hoàng, gả cho thập ngũ hoàng tử, không lẽ không phải là vinh dự của công chúa Hoà Sắt sao?” Doãn Tiêu La liếc mắt nhìn cha mình một cái, đôi mày khẽ nhướng lên.
Kể từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời đi, không có ai chống đối với nàng ta, tính cách của nàng ta trở nên càng lúc càng ngang ngược.
Ôn Vương bình thường không nói được bao nhiêu câu với nàng ta, nhưng cũng xin gì được nấy, Địch quý phi đối với nàng ta không tốt, nhưng cũng có phần khách sáo, cả Ôn vương phủ chỉ có nàng ta là phi tử, cuộc sống cũng như cá gặp nước. Không những đánh mắng nha hoàn cả ngày, còn phái người theo dõi hành tung của Ôn Vương, trở nên càng lúc càng to gan.
“Doãn Tiêu La, nàng ngồi xuống cho ta, chỗ này không tới lượt nàng nói chuyện.” Ôn Vương liếc đôi mắt nhìn Doãn Tiêu La trông như con gà chọi kia, trong mắt toàn là biểu cảm bực mình.
Hắn ta biết tính cách của Doãn Tiêu La, bây giờ nàng ta đối đãi với công chúa Hoà Sắt như vậy, hẳn là do sợ công chúa Hoà Sắt sẽ gả cho mình.
“Ta cũng đâu có nói sai, thập ngũ hoàng tử cũng cần có đại hôn, kết hôn sinh con, kéo dài hậu đại, Hoàng Thượng, dù gì người cũng chưa có chủ ý, chi bằng nghe con dâu nói đi, gả công chúa Hoà Sắt cho thập ngũ hoàng tử mới là tốt.” Doãn Tiêu La căn bản không màng đến Ôn Vương, vẫn tự mình nói, hễ là thứ gây vướng mắc đến nàng ta, nàng ta đều phải xử lý từng cái một, bất kể là thứ gì.
Biểu cảm của Gia Thành Đế dường như có chút rung động, ông ta quả thực đã quên mất thập ngũ hoàng tử rồi, nói đến việc thập ngũ hoàng tử thần trí bất minh, ít ít nhiều nhiều vẫn là có chút quan hệ với ông ta. Bây giờ, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ông ta làm sao có thể bất công trong chuyện này chứ?
Ôn Vương quá hiểu rõ Gia Thành Đế, biết ông ta chắc chắn sẽ làm như vậy, nhưng, đôi mắt hắn khẽ nhìn Doãn Tiêu La một cái, nàng ta đang hất cằm nhìn Gia Thành Đế. Trong mắt toàn là sự đắc ý.
Khoé môi Ôn Vương khẽ cong lên, trên mặt lộ ra một tia cười lành lạnh lan toả trong ngày đông này.
Doãn Tiêu La, nếu nàng đã không thích người ta gả cho ta, vậy ta càng phải để người ta gả cho ta.
“Phụ hoàng, công chúa Hoà Sắt đến từ phương xa, đại biểu cho mối quan hệ của nước Thích Diệp và nước Thành Châu, thân phận không thể xem thường. Nếu như để nàng ta gả cho thập ngũ đệ thì quá là không hợp thân phận rồi. Cho nên, nhi thần to gan thỉnh cầu, để cho công chúa Hoà Sắt gả cho nhi thần đi.” Ôn Vương chắp hai tay, nghiêm túc nói.
Thanh âm vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều thay đổi, đặc biệt là người nhà họ Doãn và Doãn Tiêu La.
Doãn Tiêu La vừa tức vừa hận, ánh mắt tức giận nhìn Ôn Vương, đôi mắt vậy mà lại lan toả ra một tia sáng nước mắt màu đỏ, nhìn thấy giọt nước mắt đáng thương đó sắp rơi xuống, Ôn Vương liền vội vàng quay đầu đi không nhìn nàng ta nữa.
“Ôn Vương, ta còn chưa chết mà? Chàng có ý gì? Sớm như vậy mà đã muốn nạp thứ phi rồi sao?” Doãn Tiêu La vừa sốt sắng vừa tức giận mà kéo lấy áo bào của Ôn Vương, nhưng hắn ta giống như là đã ra quyết định rồi vậy, không chút mảy may rung động nào.
Tiết Tịnh Kỳ điềm nhiên như nước ở một bên vừa nghe thấy thỉnh cầu của Ôn Vương, cũng vô cùng kinh ngạc, cô không biết tại sao Ôn Vương lại cầu xin lấy công chúa Hoà Sắt, nhưng nếu như thật sự để cho Ôn Vương lấy cô, vậy cô nhất định thà chết cũng không gả.
“Đi ra, ta có nạp phi hay không liên quan gì đến nàng?” Ôn Vương cùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mà thấp giọng nói ở bên tai của Doãn Tiêu La, thanh âm truyền đến tai của Doãn Tiêu La, khó chịu giống hệt như đã phóng ta ra gấp 10 lần rồi vậy.
“Chàng, tốt xấu gì ta cũng là Vương phi của chàng, cho dù chàng có không thích ta, thì chàng cũng nên tôn trọng ý kiến của ta một chút chứ?” Doãn Tiêu La cố gắng không để cho thanh âm của mình khóc ra thành tiếng, hai bờ má nàng ta dưới sự phản chiếu của ánh lửa sáng rực ở hai bên, trở nên vô cùng đỏ ửng.
Lời của nàng ta khiến Ôn Vương vô cùng khinh miệt: “Rốt cuộc nàng là Vương phi của ta, hay là ta là Vương phi của nàng? Ta lấy thê, cần phải thông qua sự đồng ý của nàng sao?”
Lời vừa thốt ra, đôi mắt Doãn Tiêu La càng đỏ bừng lên, nàng ta luôn biết Ôn Vương nói chuyện rất khó nghe và lạnh lùng, nhưng hắn ta chưa từng có bộ dạng giống như hôm nay, trông giống như là nhất định phải khiến nàng ta đả kích vậy.
“Chàng, Ôn Vương….” Nửa câu sau của Doãn Tiêu La bị kẹt trong cổ họng, rất nhiều lúc, nàng ta thường hay có bộ dạng này, một câu nói của Ôn Vương, liền có thể đánh nàng ta vào 18 tầng địa ngục.
Nhìn sự tương tác còn xa lạ hơn so với trước đây của hai người, giống như tất cả chưa từng thay đổi, thứ thay đổi cũng chỉ có trái tim của mọi người mà thôi, giống như, cô ngồi ở chỗ này, vẫn không có gì thay đổi.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt áo váy ở hai bên, mồ hôi trong lòng bàn tay không ngừng bốc hơi trên mặt váy.
Chỉ cần Ôn Vương không lấy cô, cô thế nào cũng đồng ý hết.
Nhưng, dựa vào thân phận hoà thân hiện tại của cô, có thể nói được gì chứ?
Nhưng, cô cũng sẽ không lẳng lặng một mình chấp nhận tất cả, bây giờ cứ xem bọn họ diễn trò trước đã, đợi đến khi kết quả cuối cùng không phải là Thích Mặc Thanh, cô mới ra mặt nhận lại chàng, bây giờ chuyện xảy ra biến cố quá lớn, đến quá nhanh, cô sợ Thích Mặc Thanh nhất thời không dám chấp nhận.
Nhìn thấy Ôn Vương và Doãn Tiêu La lại đấu võ mồm, mi tâm Gia Thành Đế khẽ nhíu lại, không biết nên bảo ai dừng lại nữa, đôi oan gia này, từ khi thành thân đến bây giờ, chưa từng hoà hảo, yên tĩnh mà chung sống qua.
“Đủ rồi, làm ầm ĩ trên Trì Đình Đài còn ra thể thống gì nữa? Ôn Vương, con lui xuống trước đi, để công chúa Hoà Sắt yên tĩnh một chút.” Gia Thành Đế khẽ nghiêm nghị mà nói.
Hiện trường lại trở nên vô cùng yên tĩnh, ngừng một hồi, Ôn Vương vẫn nhẹ nhàng lùi xuống Trì Đình đài. Doãn Tiêu La ngừng lại một hồi, giống như mới vừa phát hiện Ôn Vương đã rời khỏi, liền chạy bước nhỏ đuổi theo ra ngoài.
Cách chung sống giữa bọn họ luôn luôn là như vậy, một người ngẩng mặt sải bước rộng mà đi, người còn lại không từ vất vả, đuổi theo dù có phải lật trời dời núi.
“Công chúa Hoà Sắt, Triết Tông tướng quân, để hai vị cười chê rồi, hai vị đó là Hoàng tử và Hoàng phi của nước Thích Diệp, nếu như có chỗ quấy rầy đến hai vị thì xin lượng thứ.” Gia Thành Đế đã và đang bàn tính nên sắp xếp hôn sự của Tiết Tịnh Kỳ thế nào.
“Hoàng thượng không cần để bụng, vốn không có quấy rầy đến bọn ta.” Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu với Gia Thành Đế.
Yến hội rất nhanh đã kết thúc, một mình Tiết Tịnh Kỳ lãnh đạm uống rượu sữa trong tay mình, nhưng ánh mắt lại quay sang người Gia Thành Đế, rất nhiều hoàng tử không đến, ngay cả phi tử cũng chỉ dắt theo hai người, một Địch Quý phi, một Hoàng Hậu.
Tiết Tịnh Kỳ buồn buồn không vui mà uống hai ngụm rượu sữa, rồi nói với Gia Thành Đế là mình không khoẻ, về sớm nghỉ ngơi.
Mấy năm này, mùi vị Hoàng Cung quả thực đã càng ngày càng khiến người ta ngột ngạt.
Triết Tông luôn theo sau của Tiết Tịnh Kỳ, yên tĩnh như một trận gió mát thổi qua, khiến người ta sờ không thấy, nhìn cũng không rõ.