Tiết Tịnh Kỳ có chút căng thẳng mà nhìn Lãnh Tước đang vận công, tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong căn phòng này đang dần dần giảm xuống, trong không khí hình như có luồng khí mạnh như có như không đang lưu động, khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
“Lãnh Tước cứ như vậy chắc sẽ không tổn hại đến bản thân mình chứ? Nội lực này nếu dùng nhiều cũng sẽ không tốt đúng không?” Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ lộ ra vẻ lo lắng.
Sắc mặt của Lãnh Tước đã không được tốt lắm, nhiệt độ trong không khí càng lúc càng thấp, chỉ cảm thấy vài luồng khí lạnh xuyên qua thân, từng cơn không dứt.
“Lãnh Tước đang dùng Khí Minh Tâm pháp, người sử dụng tâm pháp này phải giải phóng toàn bộ nội lực của mình, sau đó kết hợp với không khí, khi đạt đến một mức uy lực nhất định, thì mới dùng tâm pháp vận chuyển chúng vào cơ thể của Doãn Tiêu La, đợi bọn chúng đả thông tất cả các công năng trong cơ thể Doãn Tiêu La xong, mới từ từ tản ra ngoài. Nhưng, nếu như người có nội lực không cao, dùng chiêu này rất dễ tẩu hoả nhập ma.” Thích Mặc Thanh giải thích tác dụng của tâm pháp này, ánh mắt luôn ngừng lại trên người của Lãnh Tước, dường như đang xem sự biến hoá trong không khí xung quanh hắn.
Tiết Tịnh Kỳ đại khái nghe hiểu được một chút, đơn giản mà nói thì là dùng nội lực để đả thông tất cả các cơ năng đã bị đóng lại trên người của Doãn Tiêu La, chiêu này tuy nguy hiểm, nhưng là cách tốt nhất.
“Nhưng, Lãnh Tước sắp chống không nổi rồi, có thể đổi cách khác không?” Thanh âm lo lắng phát ra từ trong miệng của Tiết Tịnh Kỳ.
“Không kịp nữa rồi.” Sắc mặt Thích Mặc Thanh trầm xuống, năng lượng ở bên đó đang giảm xuống, sắc mặt của Lãnh Tước càng lúc càng trắng bệch, cơ thể giống như là một mảnh giấy nhẹ tâng, nếu như không nắm chắc thì sẽ bay đi.
“Hả?” Tiết Tịnh Kỳ chấn kinh, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng bay về phía giường, Thích Mặc Thanh niệm tâm pháp, phát ra nội lực trong cơ thể của mình, không ngừng mà chuyển vào bên trong cơ thể của Lãnh Tước.
“Vương gia…” Lãnh Tước chỉ cảm thấy một lớp nội lực còn cao thâm khó lường hơn cả mình đang cuồn cuộn vào cơ thể, hắn ta lập tức lại no nê tràn đầy.
Không ngờ Thích Mặc Thanh vậy mà lại dùng nội lực của mình để vận chuyển vào, bổ sung nội lực đang thiếu trong cơ thể cho hắn ta, hắn thật sự là thụ sủng nhược kinh.
“Đừng nói chuyện, tập trung tinh thần đi, không thể để có một chút sai sót nào, nếu không hai chúng ta đều phải tẩu hoả nhập ma.” Thích Mặc Thanh lạnh giọng nói xong liền nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý biến nội lực trong cơ thể mình trở nên thuần chính, tiếp tục chuyển vào trong cơ thể của Lãnh Tước.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn hai người không ngừng chuyển nội lực, trong lòng nặng nề giống như là treo một cục chì to lớn vậy.
Thời gian càng trôi qua, màu xanh tím trên sắc mặt của Doãn Tiêu La dần dần trở nên trắng bệch, màu tím ở trên môi biến mất rất nhanh, chỉ một lát, cái cảm giác tử thi đó đã biến mất không còn tung tích nữa.
“Vương gia, người tránh ra, để ta vận công ép thuốc giả chết trong người nàng ta ra.” Lãnh Tước chống đỡ cơ thể, thanh âm có chút suy nhược, chỉ còn bước cuối cùng nữa.
Nếu như bây giờ tách ra, Thích Mặc Thanh có thể thoát ra thành công, thời gian càng lâu, sự nguy hiểm của hai người càng lớn. Cơ thể hắn ta vẫn còn có thể chống thêm một lát nữa, cùng lắm không cần sự thành công này nữa, làm lại một lần, nhưng Thích Mặc Thanh thì khác.
“Nội lực của ngươi quá huyền ảo mơ hồ, nếu như ta lui ra, ngươi chắc chắn sẽ không chống được, chỉ còn bước cuối cùng nữa, ngươi và ta cùng đồng tâm.” Đôi mày kiếm của Thích Mặc Thanh chợt thắt lại, từ từ thu lại nội lực phát ra từ trong người mình, để bọn chúng tụ lại cùng nhau, rồi đột nhiên chuyển vào trên cơ thể của Lãnh Tước.
Tốc độ rất nhanh, Tiết Tịnh Kỳ căn bản không nhìn rõ, chỉ cảm thấy một cục khí lạnh nhanh chóng bay qua trước mắt cô, sau đó biến mất không thấy nữa.
Chính vào giờ phút cuối cùng, Lãnh Tước vận chuyển nội lực lấy được từ trên người của Thích Mặc Thanh qua cho người của Doãn Tiêu La, ép nàng ta ói ra một ngụm máu đen xong, toàn thân liền mềm nhũn.
Khí tức nhanh chóng lưu động trong căn phòng biến mất, Thích Mặc Thanh thu bàn tay lại, đôi mày kiếm khẽ nhíu, cuối cùng nhịn không được mà ói một ngụm máu tươi ra, khoé miệng trắng bệch băng lãnh.
“Mặc Thanh, chàng sao rồi? Chỗ nào bị thương rồi?” Trái tim Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên thắt lại, trên mặt cũng không thể bình tĩnh nữa, vội vàng xông đến trước mặt chàng, sao đang yên đang lành lại ói máu chứ?
“Vương gia!” Lãnh Tước đứng thẳng người dậy chạy đến trước mặt Thích Mặc Thanh, hai người hợp lực dìu chàng đứng dậy.
“Ta không sao, chỉ là cơ thể bị nội lực ăn mòn, tổn thương một chút công lực, không có gì lớn đâu.” Thích Mặc Thanh xua xua tay, thanh âm vừa dứt, lại ói thêm một ngụm máu tươi nữa.
Y phục phía trước của chàng nhuốm lên vết máu đỏ tươi, Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy tay chàng siết chặt lại, đây rốt cuộc là sao? Nội lực bị ăn mòn, đơn giản như vậy sao?”
“Lãnh Tước, ngươi có biết thì nói xem là chuyện gì?” Tiết Tịnh Kỳ sốt sắng đến sắp khóc rồi, trên khuôn trứng ngỗng tinh xảo lo lắng đến mức không còn một tia huyết sắc.
Cô thật sự lo lắng cho mình, trong lòng Thích Mặc Thanh có chút vui vẻ an tâm, chí ít chàng biết cô vẫn lo lắng cho mình.
Sắc mặt Lãnh Tước có chút không tốt, theo như công lực của Thích Mặc Thanh mà nói thì không thể bị thương chỉ vì động chút nội lực này được, hắn vươn tay ra bắt mạch của Thích Mặc Thanh, hơi thở rất không ổn định, chân khí trong cơ thể rối loạn, giống như vết thương cũ tái phát vậy.
“Vương phi, đừng lo lắng, chúng ta về phủ rồi nói, trước mắt quan trọng nhất là giả quyết xong Doãn tam tiểu thư đã, không thể để Doãn Quốc công phát hiện Vương gia bị thương.” Thanh âm Lãnh Tước có chút suy nhược, tình tình của hắn đỡ hơn Thích Mặc Thanh một chút.
“Mặc thanh, cố gắng lên!” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay áo ra lau vết máu tươi trên khoé miệng chàng, nhưng tay bị chàng nắm lại, trước mắt chính là khuôn mặt yếu ớt trắng bệch của chàng.
“Chuyện nhỏ, không cần lo lắng.” Chàng an ủi.
“Minh Vương phi, thế nào rồi? La Nhi thế nào rồi?” Thanh âm của Doãn Quốc công truyền đến từ bên ngoài, liên tiếp vài tiếng gõ cửa gấp gáp.
Mấy người đối mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng chỉnh sửa lại đồ trên người mình, Tiết Tịnh Kỳ nhìn Doãn Tiêu La vẫn còn đang ngồi, liền đặt cơ thể của nàng ta nằm xuống, rồi vội vàng lấy ra hai thứ đồ từ mũi và ngực của nàng ta bỏ vào thắt lưng của mình, hít một hơi thật sâu.
Cửa đúng lúc này đột nhiên bị mở ra, hai người hầu tông cửa ra xong thì lùi lại hai bên, Doãn Quốc công lòng như lửa đốt mà đi vào.
“Doãn đại nhân, không phải ta đã nói ai cũng không được vào sao? Ông không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu của ta sao? Nếu như Doãn tam tiểu thư xảy ra chút sai sót gì, ta không gánh nổi đâu?” Tiết Tịnh Kỳ vịn lấy cây cột tròn làm bằng gỗ hoa lê, một tay khác che lấy ngực mình, chỗ đó có một mảng lớn máu đỏ tươi, vẻ mặt đau khổ mà lại nghiêm túc.
Tên Doãn Quốc công này đột nhiên xông vào chẳng qua là vì sợ cô sẽ làm gì tổn hại đến Doãn Tiêu La.
Nhìn thấy vết máu trên xiêm y của Tiết Tịnh Kỳ, có chút kinh người, Doãn Quốc công chấn kinh một hồi, có chút lúng túng.
“Ta đợi ở bên ngoài chừng hai nén hương, thấy các người còn chưa đi ra, nên định vào xem thử, thấy các người không sao ta cũng yên tâm rồi. Nhưng là Minh Vương phi, người đây là bị sao vậy?” Doãn Quốc công nói rõ suy nghĩ của mình trước, rồi lại kinh ngạc mà hỏi.
Bàn tay vịn lấy cây cột tròn của Tiết Tịnh Kỳ siết lại, ho khan hai tiếng, yếu ớt mà nói: “Không có gì, hồi nãy lúc cứu người khí có chút không thuận, nên thổ huyết, không có gì lớn. Doãn tam tiểu thư đã chữa trị xong rồi, tối nay, trễ nhất là ngày mai sẽ tỉnh lại thôi, các người có thể yên tâm.”
Thích Mặc Thanh ở bên cạnh vẫn lười biếng như bình thường, nghiêng người dựa trên cây cột, chỉ là sắc mặt trắng hơn khi nãy một chút, phần xiêm y đằng trước nhuốm đầy máu tươi giống như là Tiết Tịnh Kỳ, đại khái là lúc dìu lấy cô đã bị dính lên. Ánh mắt lạnh nhạt sắc bén như chim ưng của chàng khiến cho Doãn Quốc công rùng mình một cái, biết chàng có thể đang lo lắng vì chuyện Tiết Tịnh Kỳ bị thương.
Còn Lãnh Tước thì đứng ở một bên với sắc mặt bình thường, trong tay cầm hộp thuốc, vẻ mặt vô cảm mà nhìn Doãn Quốc công.
“Minh Vương, đợi sau khi La Nhi khoẻ hơn một chút, ta nhất định sẽ đích thân viếng thăm quý phủ, đem đồ bổ tốt nhất đến thăm Minh Vương phi, biểu đạt lòng cảm tạ của ta!” Doãn Quốc công vội vàng nói.
“Không cần khách sáo như vậy, ông có lòng này là được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, bọn ta cũng nên về rồi. Đây là phương thuốc của Doãn tam tiểu thư, trực tiếp kêu người đi bốc thuốc là được rồi.” Tiết Tịnh Kỳ lấy ra một phương thuốc bổ huyết đã chuẩn bị trước đó đưa cho Doãn Quốc công.
Doãn Quốc công cầm lấy phương thuốc ngàn vàng này, cảm kích vô cùng, cất phương thuốc vào trong tay áo mình hệt như bảo bối.
“Vậy được, các người đi thong thả, ta sẽ phái người tiễn các người về.”
Doãn Quốc công nói xong thì bị Thích Mặc Thanh từ chối: “Không cần, xe ngựa của bọn ta đang đợi ở bên ngoài.”
Tiết Tịnh Kỳ đi đến bên cạnh Thích Mặc Thanh với bước chân có hơi vội vàng, giả vờ để chàng dìu lấy, nhưng thật ra tay của cô đang dìu lấy chàng ở đằng sau, hai người cứ như vậy mà đi ra khỏi phòng.
Tuyết đã ngừng rồi, bước chân của hai người giẫm trên lớp tuyết dày, phát ra tiếng ‘bẹp bẹp’, cảnh tuyết và bọn họ hoà vào nhau, giống như một bức tranh sơn dầu mỹ lệ.
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ mới phát hiện sắc mặt của Thích Mặc Thanh đã gần trắng như giấy, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, căn bản không có sự bình tĩnh khi nãy nữa, hoảng hoạn mà nâng khuôn mặt đẹp đẽ đó lên, lo lắng và khẩn trương: “Đừng ngủ đừng ngủ, lập tức sẽ đến phủ thôi, rốt cuộc làm sao mới có thể cứu được chàng? Chàng nói đi, đừng ngủ mà…”
Thanh âm cầu xin vang lên bên tai Thích Mặc Thanh, càng lúc càng mơ hồ, khuôn mặt tuyệt mỹ anh tuấn của chàng cho dù là trắng bệch nhưng vẫn rất đẹp, chàng rất muốn vươn tay lau đi nước mắt của cô, đáng tiếc còn chưa đụng đến mặt của cô thì đã mất đi tri giác rồi.
Khi Lãnh Tước mở cửa xe ngựa ra, Tiết Tịnh Kỳ khoé mắt sưng đỏ chua xót mà nói: “Mặc Thanh ngất rồi…”