Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn cô. Từ lúc cô hỏi thân phận của Lâm Vương, Thích Mặc Thanh đã chú ý đến cô rồi. Hắn lúc đầu muốn xem cô sẽ làm gì, kết quả lại khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Vào lúc bị Lâm Vương đè trên giường, hắn thấy cô ôm lấy cổ của Lâm Vương. Thích Mặc Thanh còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ thích trèo cao, nhưng lại không ngờ rằng cô dùng một cây châm khống chế Lâm Vương. Không chỉ như vậy, cô còn dám...
Thủ đoạn cô lấy đi của quý của Lâm Vương quả thực quá nhanh, khiến hắn không kịp ra tay ngăn cản. Lúc này ánh mắt hắn trầm xuống, lá gan của nữ nhân này cũng quá lớn rồi.
"Vì sao lại làm như vậy?" Thích Mặc Thanh nhìn đi nhìn lại Tiết Tịnh Kỳ. Lúc thánh chỉ ban xuống, Thích Mặc Thanh đã biết cũng chỉ giống như ngày trước, nên không có để người đi điều tra thân phận của Tiết Tịnh Kỳ. Bây giờ mọi chuyện có lẽ không giống như trong tưởng tượng.
"Không làm như vậy, thanh bạch của ta chẳng phải sẽ mất sao? Không còn trong trắng, ta còn có thể sống đến ngày mai sao? Vương gia, ngài lại không thể cứu ta, ta chỉ có thể tự cứu mình thôi." Tiết Tịnh Kỳ tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Thích Mặc Thanh, sau đó bưng ấm trà rót cho mình một ly nước.
Thích Mặc Thanh nhìn dáng vẻ tùy ý lại tự nhiên của cô, lại không thấy cô dũng cảm. Trong mắt ngược lại chỉ có trào phúng.
Cô tưởng rằng như vậy có thể cứu mình sao? Quả thật là một người đàn bà ngu xuẩn!
"Ngươi làm như vậy cũng chỉ có một con đường chết, ngươi không biết sao? Ngươi tưởng rằng Lâm Vương sẽ tha cho ngươi sao, ngươi tưởng rằng hoàng thượng sẽ tha cho ngươi sao, Ôn Vương sẽ tha cho ngươi sao? Hoàng hậu và Địch quý phi? Ngươi có từng nghĩ rằng một đao đó vừa xuống, ngươi sẽ chết càng thảm sao?" Thích Mặc Thanh chất vấn cô.
Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ hiện lên sự kinh ngạc. Cô quên mất nơi này không phải hiện đại. Ở hiện đại cô làm như vậy thì là đang tự vệ. Nhưng nơi này là một vương triều không được sử sách ghi lại. Cô cắt không chỉ là của quý của một vương gia, mà liên hệ phía sau cũng đủ cô chết hàng nghìn hàng vạn lần rồi.