Sau khi rửa mặt trang điểm xong xuôi Tiết Tịnh Kỳ đi đến chính điện dùng bữa sáng, hôm nay món ăn thập phần đơn giản hoàn toàn không có vẻ đa dạng cầu kì như khi Ôn Vương gia ở đây.
Nha hoàn bên cạnh sau khi đem mấy món ăn đơn giản bày biện lên bàn xong liền canh giữ ở bên người Tiết Tịnh Kỳ chờ phân phó.
“Vương phi, đồ ăn sáng hôm nay có chút đơn giản mời ngài dùng tạm, Ôn Vương gia bắt đầu từ tối hôm qua vẫn luôn ở lại bên Liên Phù Uyển, cho nên đầu bếp trù nghệ tốt đều được điều sang bên Liên Phù Uyển.” Trái lại trước khi cô động đũa Tề Ma Ma đã lên tiếng trước.
Cố ý lợi dụng thời điểm cô dùng đồ ăn sáng nói chút chuyện ân ái của Doãn Tiêu La cùng Ôn Vương gia là muốn nhìn xem cô có tức giận hay không.
Nếu như cô tức giận, vậy thì bà ta liền có lý do đem chuyện này thêm mắm thêm muối nói cho Ôn vương, vừa vặn thỏa mãn ý nguyện của Doãn Tiêu La.
“Vậy sao?” Tiết Tịnh Kỳ gắp một miếng thức ăn nếm thử, gật gật đầu: “món ăn hôm nay hình như so bình thường còn ngon hơn.”
Tề Ma Ma khẽ giật mình, vốn dĩ định tiếp tục từ lời của cô mà nói thêm thế nhưng giờ lại không biết nên làm sao để tiếp tục.
Đành phải trả lời: “Hôm nay xuống bếp chính là đồ đệ của đầu bếp chính.”
Tiết Tịnh Kỳ tán thưởng gật đầu: “Thưởng đi.”
Vô duyên vô cớ vì một đầu bếp có chút tài nghệ không đáng chú ý mà lại muốn ban thưởng, Tề Ma Ma trong lòng cảm giác thật sự khó chịu.
Tối hôm qua Vương phi rơi xuống nước Vương gia qua đó một tối thân cận kề bên, dù là thế nào đi nữa cũng muốn lợi dụng chuyện này hạ bớt uy phong của Tiết Tịnh Kỳ để cô biết phân chia chủ thứ tôn ti.
“Trắc Vương phi, hôm qua Vương phi rơi xuống nước mặc dù có Vương gia một đêm không ngủ không nghỉ chăm sóc nhưng người là Trắc Vương phi, sau khi người dùng thiện sáng xong cũng nên qua đó thỉnh an một chút, đây là lễ nghi cơ bản nhất của Trắc Vương phi.” Tề Ma Ma không buông tha nói tiếp.
Mở miệng là một tiếng Trắc Vương phi, không ngừng nhắc nhở cô tôn ti phân bậc, chủ thứ khác biệt, ngược lại cũng là nhắc nhở Tiết Tịnh Kỳ một việc.
“Vị ma ma này, bà dù sao cũng là người hầu hạ Vương phi phái tới, chẳng thể nào lại không biết quy củ của Vương phủ? Bà còn là người ở lâu trong phủ, lúc nói chuyện hẳn là nên kèm theo hai từ 'Hồi bẩm' và 'Mời', đồng thời cung kính hành lễ, bà không phải là già cả nên hồ đồ rồi nhỉ?”
Tiết Tịnh Kỳ dùng khăn lụa thêu hoa lau khóe miệng, khẽ cười nhìn xuống Tề Ma Ma.
“Tạ ơn Trắc Vương phi, lão nô đã rõ.” Tề Ma Ma khóe miệng cứng ngắc cười theo vẫn cung kính trả lời.
Dù sao bà ta hiện tại hầu hạ bên cạnh Trắc Vương phi, không thể ở trước mặt cô làm mất mặt Vương phi.
“Ta trái lại thật là không nhìn ra ma ma đã rõ cái gì, vẫn là mời ma ma làm lại một lần như lời mới nói, để những nha hoàn khác cũng nghe được mà hiểu rõ, tránh làm rối loạn quy củ.” Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng dựa người vào ghế, đưa mắt nhìn Tề Ma Ma.
Tề Ma Ma qua một lúc sắc mặt dần dần tái nhợt, bà ta ở Ôn Vương phủ hầu hạ lâu như vậy chưa từng nhận phải ủy khuất như vậy, Doãn Tiêu La cũng có thể coi như luôn kính bà ta ba phần.
Thế nhưng bây giờ một Trắc Vương phi mới gả vào phủ vậy mà đối với bà ta vênh mặt hất hàm sai khiến không ngừng mà vũ nhục bà ta, mang theo khẩu khí khiến người khác làm sao mà nhẫn nhịn được?
Khẽ cắn môi nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, trước mắt thân phận của cô đã được công nhận, cho dù tương lai có thế nào thì hiện tại cô cũng là Trắc Vương phi, việc nên làm vẫn là phải làm.
“Hồi bẩm Trắc Vương phi, hôm qua Vương phi rơi xuống nước Vương gia mặc dù một buổi tối không ngủ không nghỉ kề cận, nhưng thân là Trắc Vương phi mời ngài dùng thiện sáng xong thì qua bên đó thỉnh an chăm sóc.”
Tề Ma Ma quỳ xuống hành lễ nói, lời nói đến đây liền dừng lại không nói gì thêm.
“Ma ma trí nhớ không tệ, thời gian ngắn ngủi vậy mà có thể mang lời mới vừa nói nhớ kỹ hơn phân nửa. Chờ ta dùng thiện sáng xong sẽ đi Liên Phù Uyển, ngươi cứ yên tâm.” Tiết Tịnh Kỳ cũng không tính tiếp tục vũ nhục bà ta, ung dung mà tha cho bà ta một lần.
Đối phó một ma ma cũng không đáng là gì, cô chỉ là đang giết gà dọa khỉ để nha hoàn khác biết rằng, Tiết Tịnh Kỳ cô là Trắc Vương phi của Ôn vương phủ.
Tề Ma Ma vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, dù sao hiện tại đã là mùa đông tuổi của bà ta cũng đã cao đầu gối bị gió thổi qua liền đau đến ghê gớm, lại quỳ trên mặt đất như vậy càng làm cho bà ta đau đớn khó nhịn.
Thế nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại chậm chạp không để ý đến bà ta, bà ta đành phải thừa dịp người khác không chú ý dùng ống tay áo rộng che giấu đi hai tay đang dùng để bảo vệ đầu gối.
Một đám nha hoàn bên cạnh đều cúi đầu không nói, cũng không dám tiến lên cầu xin, chỉ có thể chờ Tiết Tịnh Kỳ khai ân.
Hàn Nguyệt nhìn những tiểu nhân nịnh nọt này, trong lòng cảm thấy thống khoái, nghĩ đến hôm nay quả thật là một ngày tốt lành để thị uy.
“Đứng lên đi, Hàn Nguyệt chúng ta đi Liên Phù Uyển thăm Vương phi.” Tiết Tịnh Kỳ lúc này mới đứng dậy, đứng tại ở trước mặt Tề Ma Ma từ trên cao nhìn xuống nhìn bà ta.
Hàn Nguyệt lập tức tiến lên đỡ lấy cổ tay của cô, đỡ cô đi ra ngoài.
Thân ảnh của hai người qua một lúc liền dần dần biến mất sau màn tuyết, đến vết chân cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Nha hoàn bên trong lúc này mới chân tay vội vàng đỡ Tề Ma Ma dậy.
“Tề Ma Ma, bà có sao không?”
“Trắc Vương phi thật sự là quá đáng, chúng ta có cần đem chuyện này bẩm cho Vương phi không?”
"Đúng thế, chẳng qua là ỷ vào Vương gia thích nàng ta nên cứ như vậy mà phách lối, một ngày nào đó Vương phi sẽ lật đổ nàng ta.”
Mấy nha hoàn không ngừng mà mở miệng mồm năm miệng mười từ từ đỡ lấy Tề Ma Ma.
Tề Ma Ma hai mắt đẫm lệ mông lung nổi giận đùng đùng nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa chuyện này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhất định phải cùng Vương phi nghĩ biện pháp giải quyết.
Hai mắt bà ta lộ ra ánh nhìn ác ý, hai tay nhăn nheo nắm chặt lấy xiêm y của mình.
Cửa lớn Liên Phù Uyển đóng chặt lấy, khi Tiết Tịnh Kỳ đi vào đúng lúc Thích Vũ Hạo đang giúp Doãn Tiêu La uống thuốc.
Doãn Tiêu La hai mắt bỗng nhiên nhìn đến trên người Tiết Tịnh Kỳ, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, phảng phất có vẻ liên quan, có lẽ nào chính là nữ nhân này xúi giục Ôn Vương để ngài ấy xuống tay với mình chứ?
“Trắc Vương phi làm sao mới sớm như vậy đã đến đây? Chẳng lẽ là đến xem chuyện cười của ta?” Doãn Tiêu La đẩy chén thuốc trong tay Ôn Vương ra, cười như không cười nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Nghe nàng ta nói như vậy, Ôn Vương lập tức đặt chén thuốc trong tay xuống đứng lên.
Một màn vừa rồi bị cô nhìn thấy, đột nhiên lại có chút quẫn bách không biết vì sao ở trước mặt cô hắn lại không làm được dáng vẻ thân mật cùng Doãn Tiêu La.
“Sao nàng sớm như vậy đã qua đây? Đã dùng thiện sáng chưa?” Ôn Vương không che giấu chút nào quan tâm của hắn đối với Tiết Tịnh Kỳ, đi đến trước mặt cô dò hỏi.
Doãn Tiêu La ở đằng sau hắn nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy hai tay dưới chăn nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái xanh ủ rũ nhìn hai người họ.
“Đã dùng rồi, đa tạ tâm ý của Vương gia. Đêm qua nghe nói Vương phi ngã xuống nước, bây giờ đã vào đông gió lạnh thấu xương ao nước đóng băng sức khỏe của Vương phi tất nhiên không thể chịu nổi, trong lòng ta lo lắng không chịu được, cho nên gấp rút tới thăm.” Tiết Tịnh Kỳ mặt không đổi sắc cười nói.
Nghe lời dối trá của cô, sắc mặt Doãn Tiêu La càng thêm khó coi ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nữ nhân này đến cùng là ở trước mặt Ôn Vương đã nói xấu nàng ta nhiều hay ít? Đến mức để Ôn Vương làm như vậy?
Nàng nhất định sẽ điều tra rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành.
“Chẳng qua là đêm khuya tăm tối trong bóng đêm vô tình rơi xuống nước mà thôi, may mà được cứu kịp thời, ngoại trừ phong hàn bên ngoài thì không còn chỗ nào đáng ngại nữa.” Ôn Vương đáp.
Tiết Tịnh Kỳ yên tâm cười một tiếng: “Nếu như vậy thì ta an tâm rồi, Vương phi cần phải nhanh chóng hồi phục, đã sắp tới ngày tết phải thật khỏe mạnh đón năm mới nữa.
Doãn Tiêu La nhếch miệng lên cười lạnh, đúng là giả tạo rõ ràng là hận không thể thấy mình chết đi, mà tại lúc này lại giả mù sa mưa hi vọng mình nhanh khỏe.
Một ngày nào đó nhất định sẽ đem mặt nạ này của cô lột xuống.
Chưa kịp trả lời, từ bên ngoài có một thân ảnh vội vàng chạy vào, Đông Vân thở hồng hộc nhìn Ôn Vương nói.
“Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, Địch quý phi đêm qua không cẩn thận ngã trên nền tuyết, thân thể nhiệt độ tăng cao không ngừng lúc lạnh lúc nóng, thái y đều bó tay hết cách.
“Cái gì? Ta lập tức tiến cung.”Mặt Ôn Vương biến sắc, vội vã đi ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn Doãn Tiêu La nhàn nhạt cười một tiếng, lập tức đi theo ra ngoài: “Vương gia, ta hiểu sơ y thuật, để cho ta cùng đi với ngươi đi.”
Nhìn thân ảnh Tiết Tịnh Kỳ đi ra ngoài, Doãn Tiêu La nắm lấy bát thuốc bên cạnh ném mạnh ra ngoài.
“Phanh” một tiếng vỡ vụn thanh âm vang vọng cả phòng, Doãn Tiêu La thở hồng hộc gấp gáp trên ngực phập phùng không ngừng..
Trên xe ngựa, một đường hối hả tiến vào hoàng cung.
Trong cung Địch quý phi, các thái y không ngừng ra vào, mỗi thái y trên mặt đều biểu lộ vô phương cứu chữa lắc lắc đầu từ bên trong cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy Ôn Vương, cũng chỉ là hành lễ rồi giống như là phảng phất sợ bị chất vấn vội vàng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lưu một vị thái y lớn tuổi, nhìn thấy Ôn Vương liền tiến đến hành lễ đứng dậy hồi bẩm: “Vương gia, quý phi nương nương có triệu chứng bệnh rất nặng, có thể là gần đây đã ăn phải những đồ ăn không thích hợp.
Ôn Vương lập tức nhào tới thấp giọng gọi hai tiếng mẫu phi, Địch quý phi dường như không nghe được nhưng tựa hồ lại có phản ứng.
“Lý Thái y, đây là chuyện gì?” Ôn Vương lập tức hốt hoảng hỏi thăm, “làm sao khi ta nói chuyện mẫu phi lại không nghe thấy?”
Lý Thái y nghĩ nghĩ, tường tận đáp: “Triệu chứng này cũng không giống như là triệu chứng hàn độc, mà là một loại độc dược khác gây nên, có lẽ đã tích tụ trong cơ thể của Quý phi một thời gian, vi thần đang suy nghĩ biện pháp hóa giải.”
Hàn độc? Trong đầu Tiết Tịnh Kỳ miên man hồi tưởng lại quyển sách y dược Triều Mị Băng cho cô, bên trong tựa hồ có ghi chép về loại độc này.
Trúng loại độc này người sẽ lúc lạnh lúc nóng, sắc mặt tái nhợt toàn thân xụi lơ bất lực đầu đau muốn nứt.
Thế nhưng triệu chứng của hàn độc cũng không hôn mê bất tỉnh như này, mà triệu chứng của Địch Quý phi nhìn không hề giống như trúng hàn độc đơn giản như vậy.
“Đến cùng phải dùng biện pháp gì? Bao lâu mới có thể biết được bên trong mẫu phi là loại độc gì? Lúc nào người có thể tỉnh lại? Tất cả các ngươi từng người một nói rõ ràng cho bản vương.” Sắc mặt Ôn Vương kích động nhìn Lý Thái y quát.
Lý Thái y dù sao cùng là người lâu năm ở Thái y viện, nhìn thấy sự sốt ruột của những người trong đại điện nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Chỉ là nhẹ nhàng trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, Quý phi nương nương bị trúng loại độc hết sức phức tạp, vi thần phải trở về đọc qua sách thuốc mới biết được.”
Lý Thái y vuốt vuốt râu vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một giọng nữ trong thanh: “Nếu đối với mọi người Lý Thái y đều nói như vậy, vậy thì những người nhẽ ra được trị bệnh đều bị Lý Thái y trì hoãn hết rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Địch quý phi bắt mạch cho bà ta.
Lý Thái y đức cao vọng trọng là lão thái y trong cung, đến như Hoàng Thượng cũng muốn kính nể ông ta ba phần, thế nhưng bây giờ lại bị một nữ tử trẻ tuổi nói như thế lập tức bị chọc tức đến mức dựng râu trừng mắt.
“Ngươi, ngươi là có ý gì? Có phải là không tin tưởng ta phải không?”
Tiết Tịnh Kỳ để tay Đoàn quý phi đặt lại vào trong chăn ấm, khóe miệng nhẹ nhàng kéo một nụ cười nhàn nhạt, đang muốn nói gì đó Ôn Vương liền tiến tới bên cạnh cô.
“Ngươi hiểu được y thuật?” Ôn Vương trầm giọng hỏi.
“Hiểu sơ một chút.” Tiết Tịnh Kỳ cũng không định phản ứng lại với Ôn Vương, trước kia cô đã nhìn không vừa mắt Lý Thái y, hôm nay nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn ta mới được.