Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã trốn tránh chuyện này quá lâu, Tiết Tịnh Kỳ biết không thể cứ tiếp tục tránh né thêm được nữa.

Bên phía Ôn Vương và Thích Mặc Thanh cũng không thể tiếp tục che giấu nữa, thời gian kéo càng lâu thì Ôn Vương sẽ càng thêm nghi ngờ, chuyện này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

"Ôn Vương, ta cũng đã suy nghĩ kỹ chuyện này rồi nhưng chỉ là vẫn chưa có dịp để nói với ngài mà thôi, vừa hay hôm nay ngài đến đây, ta nghĩ rằng sóng gió của Hoàng hậu nương nương vừa mới qua khỏi, không biết Hoàng thượng có tâm trạng để sắp xếp chuyện của chúng ta không nữa." Đôi mắt của Tiết Tịnh Kỳ như là cánh bướm chậm rãi chớp động.

Nghe giọng điệu của cô có vẻ như muốn thành thân cùng mình, trong lòng Ôn Vương ngọt giống như được rót mật, còn mơ hồ có cảm giác kích động.

Hắn không biết bao lâu rồi mình chưa được vui vẻ như vậy, bắt đầu từ khi cưới Doãn Tiêu La, cuộc sống của hắn chưa bao giờ bình yên.

Bây giờ, khó khăn lắm cuộc sống bình yên và cảm giác vui vẻ mới đến với hắn, trong phút chốc hắn cảm thấy thật khó tin.

Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ như vậy, chắc có lẽ là do tìm được cảm giác quen thuộc trước đây.

Nhìn thấy Công chúa Hòa Sắt cũng giống như gặp được Tiết Tịnh Kỳ vậy.

"Chuyện này nàng cứ yên tâm, tất cả đã có ta ở đây, bên chỗ phụ hoàng ta sẽ đi nói." Ôn Vương xóa đi lo lắng trong lòng cô.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, tin vào năng lực của hắn: "Vương gia, còn có một chuyện nữa, Vương phi Doãn thị ở phủ của ngài... Không biết ngài đã nói với nàng ấy chưa?"

Thì ra là chuyện này, khóe mắt Ôn Vương lộ ra vẻ khinh thường: "Bản vương mới là chủ nhân của Ôn Vương phủ, nàng ta chỉ là Vương phi, cần gì phải thông báo cho nàng ta? Bản vương muốn cưới ai thì cưới."

Ôn Vương chưa bao giờ thích Doãn Tiêu La, chuyện này Tiết Tịnh Kỳ cũng biết, nếu cô gả vào Ôn Vương phủ thì nhất định Doãn Tiêu La là người đầu tiên không đồng ý.


Mặc dù bây giờ Doãn Hoàng hậu đã thất thế nhưng thế lực của Doãn gia vẫn còn ở đó, Hoàng thượng cũng không thể không kiêng kị Doãn gia, lúc này nếu Doãn Tiêu La nói cái gì trước mặt Doãn Quốc công rồi truyền đến tai Hoàng thượng sợ rằng sẽ phát sinh biến cố.

Đến lúc đó, bởi vì cáo trạng của Doãn Quốc công khiến tâm huyết bấy lâu nay của cô uổng phí hết, chẳng phải là được không bù nổi mất hay sao?

"Ôn Vương, ta biết ngài là chủ nhân của Ôn Vương phủ nhưng Vương phi là của ngài là chính phi, ngài không thể không để ở trong lòng, dù ngài không thèm để ý thì cũng phải suy nghĩ cho ta, đến lúc đó ta vào Vương phủ rồi, nàng ấy nhất định sẽ đối phó ta?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày khuyên.

Đối phó? Ôn Vương phủ là hắn làm chủ, hắn cũng không tin Doãn Tiêu La sẽ có gan lớn như vậy đi đối phó cô?

"Công chúa, nếu nàng đã tin tưởng ta mà nguyện ý gả vào Ôn Vương phủ thì sao ta có thể để cho nàng phải chịu một chút xíu ấm ức nào cơ chứ? Cho dù Doãn Tiêu La có thân phận gì, nếu như nàng ta dám tổn thương đến nàng thì ta sẽ không dễ dãi với nàng ta như thế đâu."

Đây là lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt vô tình như thế ở trước mặt mình, xem ra có vẻ như thật sự vì mình mà nguyện ý đối nghịch với Doãn Tiêu La.

Nếu hắn đã nói như thế thì Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn gây khó dễ thêm nữa, dù sao chuyện giữa hai người cũng không thể kéo dài thêm chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: "Nếu Ôn Vương đã nói như vậy thì ta sẽ tin tưởng ngài."

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ôn Vương thở phào một hơi.

"Vậy ngày mai ta sẽ nói với mẫu phi, chậm nhất là ngày kia ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng xin cưới." Trong mắt Ôn Vương là sự kiên định không thể nghi ngờ.

Tiết Tịnh Kỳ trầm thấp cười một tiếng với hắn: "Vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của Vương gia."

Dường như Ôn Vương bị ánh mắt thật sâu này của cô hòa tan, không nỡ rời đi.

Vẫn chưa thành thân mà đã si mê cô như thế, Ôn Vương chỉ hận không thể ngay lập tức cưới cô về phủ.

Ôn hương nhuyễn ngọc, ai có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?

Đợi đến lúc Ôn Vương rời đi rồi, Hàn Nguyệt mới chậm rãi bước tới giống như muốn nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ lại hơi không thích hợp.

"Hàn Nguyệt, ta biết ngươi muốn nói gì, mặc dù Ôn Vương không phải người tốt nhưng trước mắt hắn là người thích hợp với ta nhất." Tiết Tịnh Kỳ ngoái nhìn nhìn nàng ta, sao nàng ta lại biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì.



Hàn Nguyệt thực sự không hiểu, giọng nói cứng ngắc lại: "Công chúa, quả thực nô tỳ không biết tại sao ngài lại muốn gả cho Ôn Vương, có nhiều Hoàng tử như thế, vì sao không phải Ôn Vương thì không được?"

Đây là nàng ta đang nói chuyện cho Thích Mặc Thanh?

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, giải thích: "Ta có chuyện riêng phải hoàn thành, chuyện này những Hoàng tử khác không thể làm cho ta được."

Hàn Nguyệt trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Công chúa muốn làm gì? Thứ ngài muốn luôn có người có thể cho ngài, huống hồ Ôn Vương cũng không phải là người ưu tú nhất."

Đương nhiên cô biết Ôn Vương không phải người ưu tú nhất, trong lòng cô còn có ai có thể so sánh được với Thích Mặc Thanh?

Chỉ có điều cô muốn báo thù, Thích Mặc Thanh có thể làm được sao?

Nếu như chàng có thể làm thì sao một năm nay chàng lại không điều tra ra được chút manh mối nào, cũng sẽ không để Doãn Tiêu La ung dung ở bên ngoài.

Việc bây giờ cô cần phải làm là gả cho Ôn Vương, chỉ có tiếp xúc với Doãn Tiêu La thì mới có thể báo thù được.

"Hàn Nguyệt, ngươi không hiểu được đâu, có rất nhiều thứ không đơn giản giống như bề ngoài của nó đâu, ta có chuyện cần chính bản thân ta đi làm, chờ đến khi hoàn thành xong chuyện này rồi thì tất cả sẽ trở lại quỹ đạo của nó." Tiết Tịnh Kỳ kiềm chế tính tình nói chuyện với nàng ta.

Nếu Hàn Nguyệt không phải người của Minh Vương phủ thì cô cũng sẽ không nói nhiều với nàng ta như vậy.

Cô biết nhất định Hàn Nguyệt sẽ đi tìm Thích Mặc Thanh vì chuyện này, như vậy càng tốt hơn, có lời gì bọn họ cũng có thể nói cho rõ ràng.

"Quả thực, nô tỳ không hiểu." Hàn Nguyệt vội vàng thi lễ một cái rồi quay người thối lui ra khỏi cửa phòng.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiết Tịnh Kỳ, không khí rất ấm áp nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Có lẽ là cô bốc đồng, không giữ lại đường lui cho mình, không suy nghĩ đến hậu quả, không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác.

Chỉ là, đã bước lên con đường này thì không có chỗ cho sự hối hận.

Hàn Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng, luôn cảm thấy Công chúa làm như vậy sẽ có lỗi với Minh Vương, có lỗi với những gì mà người khác làm cho người.

Nàng ta khó chịu tựa vào cây cột, đưa tay ra hứng lấy bông tuyết đang rơi xuống, trong tay có cảm giác lạnh buốt nhưng nàng ta lại không thấy lạnh chút nào.

Cứ ngơ ngác nhìn bông tuyết rơi xuống như vậy một lúc, nàng ta vẫn quyết định nói chuyện này cho Thích Mặc Thanh.

Những chuyện nàng ta không làm được thì cứ để chàng đi ngăn cản đi.

Ở trong phủ buồn chán nhiều ngày như vậy, cũng không biết chuyện bên ngoài thế nào.

A Lạc Lan len lén đứng ở cửa thư phòng nghe Thích Mặc Thanh thương lượng với người khác, nói cái gì mà Doãn Hoàng hậu và chuyện của Lâm Tùng.

Ở lại đây giống như bị cách ly với bên ngoài, tin tức gì cũng không biết, sắp buồn bực thành đậu phụ rồi.

"Này, ngươi qua đây." A Lạc Lan chống nạnh nhìn hai người thị nữ phía ngoài nói.

Hai người thị nữ đang vội vội vàng vàng đi qua, nghe thấy A Lạc Lan gọi mình, liếc nhau rồi nhanh chóng đi tới.

"Vương phi có dặn dò gì ạ?" Một người thị nữ hỏi.

A Lạc Lan nghiêng đầu nhìn hai người, hai mắt nheo lại, có vài phần nguy hiểm.

Hai người thị nữ kia nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta như thế chỉ cảm thấy hơi không đúng, đang định hỏi rõ ràng nguyên do đã nghe thấy A Lạc Lan cả giận nói: "Ta sắp ngột ngạt đến chết rồi! Ta bảo các ngươi mang ta xuất phủ đi chơi!"



Xuất phủ đi chơi? Nghe thấy mấy chữ này, đầu hai người thị nữ lắc như trống bỏi.

"Vương phi, Vương gia đã có dặn dò là người không thể xuất phủ được." Một người thị nữ nhỏ giọng nói.

Lại là không thể xuất phủ? Đây đã là người thứ mười A Lạc Lan hỏi hôm nay rồi, người nào cũng có lí do thoái thác giống nhau như là đã hẹn từ trước.

"Ta là Minh Vương phi, sao các ngươi dám không nghe lời ta? Ta nói xuất phủ thì chính là xuất phủ, các ngươi mau đưa ta ra ngoài, nếu không, ta sẽ..." A Lạc Lan dùng tay đưa lên trên cổ, lạnh lùng cười với bọn họ một tiếng.

Hai người thị nữ kia rùng mình nhìn hành động của nàng ta, hơi bứt rứt bất an.

Từ sau khi Thích Mặc Thanh đưa Vương phi về, các nàng cũng không được đích thân hầu hạ, chỉ được nghe nói là Vương gia vô cùng sủng ái vị Vương phi này, đủ kiểu thuận theo nàng, gần như là nói cái gì chính là cái đó.

Nhưng chỉ duy nhất không cho phép Vương phi xuất phủ, chuyện này không phải nghe Quản gia nhắc đến một hai lần mà là mỗi sáng sớm Quản gia đều căn dặn lại một lần.

"Vương phi, cho dù ngài giết chúng ta... cũng... Cũng không thể xuất phủ được!" Người kia cúi đầu nói, nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày nhỏ, gần như không nghe thấy gì.

"Các ngươi!" A Lạc Lan nhìn hai người thị nữ ngay cả chết cũng không sợ, thật không biết phải làm thế nào mới uy hiếp được bọn họ.

Được rồi, cho dù bọn họ có đồng ý thì mấy gã sai vặt ở bên ngoài kia cũng chưa chắc đã chịu cho bọn họ ra ngoài, vẫn nên nghĩ cách khác thôi.

Khi A Lạc Lan phất tay cho mấy người kia rời đi, hai người thị nữ kia thở phào một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn, vội vội vàng vàng chạy đi.

Nhàm chán tựa người vào cây cột, từng trận gió lạnh thổi đến hơi khó chịu, lúc A Lạc Lan đang định quay người trở về phòng thì đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

"Vương phi, có phải ngài muốn đi ra ngoài chơi đúng không?" Nhục Nghê chớp đôi mắt to, nhìn A Lạc Lan.

"Đúng vậy." A Lạc Lan cũng không quay đầu, lười biếng đáp lại.

"Vậy xin ngài đến thư phòng một chuyến, Vương gia đang đợi ngài ở đó, nói không chừng Vương gia có thể mang ngài đi ra ngoài chơi đấy." Nhục Nghê mỉm cười, bình tĩnh nói.

Nghe vậy, A Lạc Lan bỗng nhiên xoay người nhìn lại, phát hiện ra là thị nữ Nhục Nghê ở bên người Thích Mặc Thanh, nàng ta giật nảy mình.

Tới thư phòng? Nói không chừng có thể cùng Thích Mặc Thanh đi ra ngoài chơi?

A Lạc Lan bị mấy câu nói đó dọa cho rùng mình, muốn nàng ta một mình đi cùng Thích Mặc Thanh ra ngoài, không bằng lấy mạng của nàng ta luôn đi.

"Không đi, trời lạnh như vậy, đi ra bên ngoài cũng không có cái gì chơi vui, không bằng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức." A Lạc Lan hoạt động cơ thể của mình, quay người định chậm rãi rời khỏi nơi này.

Nhưng Nhục Nghê đã kịp thời ngăn trước mặt nàng ta: "Vương phi, Vương gia đang đợi ngài ở thư phòng."

Thấy Nhục Nghê đột nhiên tỏ ra không muốn từ bỏ ý định, A Lạc Lan đã được chứng kiến công phu của nàng ta, không tiếp tục đi nữa.

"Biết rồi." A Lạc Lan chợt lách người qua, nhanh chóng đi qua một cái hành lang ở trước mặt.

Nhục Nghê nghiêm túc đi theo phía sau nàng ta, duy trì khoảng cách bình thường một trước một sau, cũng không hề vượt qua một chút nào.

Lúc hai người đến cửa thư phòng, Nhục Nghê tiến lên trước một bước gõ cửa.


"Vương gia, Vương phi tới rồi." Nhục Nghê dứt lời, rất nhanh đã lui xuống.


A Lạc Lan một mình đối mặt với Thích Mặc Thanh, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nàng ta không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng lại càng không dám mở miệng nói chuyện trước.


Thích Mặc Thanh đang ngồi trên ghế đặt cây bút trong tay xuống, ánh sáng chiếu qua cửa sổ bên cạnh tôn lên khuôn mặt tuấn tú của chàng càng thêm rạng rỡ.


Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn A Lạc Lan phía dưới, gương mặt quen thuộc này gợi lại rất nhiều hồi ức, nàng ta lặng yên đứng ở phía dưới, luôn luôn dễ dàng đem lại cho chàng một chút ảo giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK