Thích Mặc Thanh đang ngồi khoanh chân, trước mắt là thức ăn quen thuộc, chàng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt màu vàng, chàng nhịn không được mà cầm lên rồi bỗng nhiên lại đặt xuống.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa, trong ngực của Giả Sơn ôm theo một con bồ câu đưa thư toàn thân trắng như tuyết, cầm trong tay một cuộn tuyên chỉ màu vàng đậm.
“Vương gia, trong cung gửi thư đến.” Giả Sơn đưa tờ giấy cho Thích Mặc Thanh.
Nửa đêm canh ba, cuối cùng Thích Mặc Thanh cũng đã chờ đến thời khắc này, chàng chậm rãi mở tờ giấy ra đọc cẩn thận mỗi một chữ ở trên đó.
Ánh mắt của chàng dần dần trở nên mềm mại, nhếch miệng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Vương gia, trên thư nói cái gì vậy, có phải là là Hòa Sắt công chúa xảy ra chuyện không?” Giả Sơn thắc mắc hỏi, hắn cũng khó mà nhìn bức thư lúc nãy ở trên tay của chàng.
Thường ngày suy nghĩ của Thích Mặc Thanh điều tương đối khó hiểu, Giả Sơn cũng không suy đoán kết quả như thế nào, chỉ là hắn đã rất ít khi bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Thích Mặc Thanh.
“Không phải, chỉ là thân phận của những cung nữ ta sắp xếp tiến cung đã bị bại lộ rồi, hơn nữa nàng ấy cũng đã biết ta đoán ra được thân phận của nàng ấy.” Chẳng biết là tại sao trong lòng của Thích Mặc Thanh lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
Biết cũng tốt, cũng không cần phải rõ ràng gần trong gang tấc mà làm như không biết nhau, chỉ có thể dựa vào suy đoán mà vừa an ủi vừa mất mát.
Niềm vui sướng to lớn trỗi dậy ở trong lòng của Thích Mặc Thanh, chàng không biết là đã qua bao lâu rồi mình mới có loại cảm nhận này.
Từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi cuộc sống của chàng, nó giống như là bầu trời âm u không có mặt trời. Có lẽ là ông trời thương hại khoảng thời gian chàng như rơi vào địa ngục lúc không có Tiết Tịnh Kỳ, cho nên mới để Tiết Tịnh Kỳ trở lại bên cạnh chàng một lần nữa.
Giả Sơn vẫn có chút không tin: “Vương gia có thể dựa vào một món bánh đậu xanh cùng với món sườn kho thì liền kết luận Hòa Sắt công chúa là vương phi? Nếu như cái này cũng là món mà Hòa Sắt công chúa của nước Thành Châu thích ăn thì sao, chẳng phải là biến khéo thành vụng?”
Bất kể nói như thế nào, từ đầu đến cuối Giả Sơn đều không tin một người đã chết, đồng thời cũng đã bị hỏa táng rồi mà còn có thể trùng sinh được.
Cho dù là linh hồn rời khỏi thân thể thì chuyện này cũng quá quỷ dị.
“Dĩ nhiên không phải chỉ dựa vào hai thứ này, trước đó ta đã thăm dò nàng ấy rồi, cho nên mới đưa ra kết luận này chính là Tịnh Kỳ.” Thích Mặc Thanh nói một cách chắc nịch, phán đoán của chàng cho đến bây giờ cũng chưa từng sai lầm.
Cho dù là Giả Sơn có tin tưởng phán đoán của Thích Mặc Thanh, như thế nào cũng không có manh mối nào về vấn đề này, dù sao thì chuyện này cũng quá mức quỷ dị, rất khó xảy ra.
Tuy nhiên là sẽ luôn có một ngày mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn, thời gian càng ngày càng lâu, chân tướng sẽ càng ngày càng rõ ràng.
“Vương gia, có cần phải gửi thư về không?”
Thích Mặc Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, Hàn Nguyệt chỉ là báo tin cho chúng ta thôi, nếu như hồi âm sợ là sẽ làm cho người khác thấy nghi ngờ.”
Nói cũng đúng, lúc đầu bọn họ đã đuổi người dưới tay của thái tử đi, thay thành một nhóm người của mình đã rất phí sức lắm rồi, nếu như hồi âm lại sẽ gây nên sự chú ý của người khác, vậy thì cũng quá mức trắng trợn.
Sắc trời ở bên ngoài đã tối xuống một mảnh, bóng đen mờ nhạt xuyên vào bên trong, Thích Mặc Thanh ngồi thẳng người, ánh sáng ở trong phòng chiếu rọi lên trên người của chàng.
“Thu những đồ vật này lại đi, mỗi buổi chiều sau này đều đưa một phần bánh đậu xanh cùng với sườn tiếng cung.” Thích Mặc Thanh nhẹ giọng phân phó xong, quay người đi vào trong phòng.
Giả Sơn gật gật đầu, quay người đi ra ngoài dặn dò đầu bếp làm chuyện này.
Xem ra là cuối cùng ông trời cũng sẽ chiếu cố người đáng thương, vương gia của bọn họ bởi vì chuyện này mà mà mệt lâu như vậy rồi, lúc này có thể nhìn thấy vương phi trùng sinh là một chuyện tốt đến cỡ nào.
Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu một nhóm cung nữ vừa mới đến này là người của ai, ngoại trừ Thích Mặc Thanh, cô thật sự nghĩ không ra ai có bản lĩnh và mưu trí tận trời, đổi cung nữ của thái tử đi.
Nói như vậy thì Hàn Nguyệt này chính là người của Thích Mặc Thanh.
“Hàn Nguyệt, ngươi đi nghe ngóng ngày hôm nay Ôn Vương phi có tiến cung không.” Tiết Tịnh Kỳ dùng điểm tâm sáng, thưởng thức một chén trà, thản nhiên nói.
Cô cũng đã biết Hàn Nguyệt là người do Thích Mặc Thanh phái đến, vậy thì cô cứ yên tâm mà dùng, người có thể hầu hạ ở bên cạnh của Thích Mặc Thanh tất nhiên sẽ không phải là hạng người bình thường.
Tay đang bưng khay của Hàn Nguyệt run lên, nàng ta chưa từng nghĩ tới là Tiết Tịnh Kỳ sẽ cho nàng ta đi làm những chuyện này, dù sao thì nàng ta cũng chỉ là nha hoàn vừa đến đây mới có mấy ngày, một trách nhiệm như thế đặt lên trên vai của nàng ta, thật sự làm cho nàng ta vừa kích động vừa sợ hãi.
“Vâng công chúa.” Hàn Nguyệt gật gật đầu, đã lui xuống.
Bên ngoài thần hồn nát thần tính, Minh Khê ở phía bên kia cứ dần dần tệ hơn, ở bên phía thái y viện nếu mà không có lý do chính đáng thì chỉ sợ là cũng không thể lấy được thuốc, mà độc của Minh Khê vẫn còn chưa điều tra ra là do ai hạ.
Hết chuyện này lại đến chuyện khác đặt ở trên người của Tiết Tịnh Kỳ, làm cho cô hơi thở không nổi.
Cũng may là hiện tại Thích Mặc Thanh đã sắp xếp một nhóm người đến đây, có thể yên tâm lớn mật sử dụng.
Tiếng gió ở bên ngoài rất dày, Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đi đến bệ cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một ngọn gió lạnh lẽo xen lẫn vào trong.
Gió tuyết dày đặc lập tức tràn ngập trong căn phòng được sưởi ấm bằng lửa than.
“Công chúa, công chúa phải cẩn thận sức khỏe của mình, gió tuyết ở bên ngoài lớn lắm, công chúa vẫn nên đóng cửa sổ lại đi.” Sau lưng có cung nữ nhắc nhở.
Gió tuyết ở bên ngoài cho dù có lớn, nhưng mà chỉ có như vậy thì mới có thể để cho tâm trí của mình tỉnh táo lại.
“Không có gì đáng ngại hết, gió tuyết như thế này có thể làm tỉnh táo tinh thần.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay ra đặt ở bên ngoài bệ cửa sổ, tiện tay bóp một nấm tuyết lẳng lặng nắm trong lòng bàn tay.
Người đứng ở phía sau yên tĩnh một hồi, hình như là mới nghĩ đến lý do chính đáng nào đó: “Công chúa, bây giờ đã sắp đến ngày tết rồi, nếu như gió thổi vào làm thân thể suy yếu, vậy thì không tốt đâu.”
Cung nữ đó vừa mới dứt lời thì liền đi lên phía trước kéo cửa sổ xuống, cầm lò sưởi đặt ở ngay tay của Tiết Tịnh Kỳ để cho cô sưởi ấm một chút rồi đỡ cô đi ngồi xuống.
Bây giờ đã sắp đến tết rồi à? Thời gian trôi qua thật là nhanh, trong lúc bất tri bất giác lại là một mùa xuân mới.
Mùa xuân năm ngoái, cô cũng chỉ nằm ở trên giường mà đón nó, mùa xuân năm nay cũng không thể trôi qua nhạt nhẽo được.
“Đúng vậy, cũng đang sắp đến tết rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh.” Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ mang theo nụ cười, cung nữ ở bên cạnh cũng dâng trà nóng lên cho cô làm ấm người.
Đột nhiên khoảng thời gian yên tĩnh không qua bao lâu lại bị đánh vỡ, cửa bị người khác đẩy ra.
“Công chúa, nô tỳ nghe được sáng nay Ôn Vương phi cùng với Ôn Vương đến thỉnh an Địch Quý Phi, đã đi vào một canh giờ rồi, bây giờ vẫn còn chưa đi ra.” Hàn Nguyệt bẩm báo.
Nhưng mà qua một lát nữa, không biết sao Hàn Nguyệt lại nghe ngóng mọi chuyện rất rõ ràng, quả nhiên là người của Thích Mặc Thanh, hiệu suất làm việc cao như thế.
Ngày bình thường Ôn Vương cũng sẽ tiến cung đến thỉnh an Địch Quý Phi, lấy đó làm hiếu, từ khi cưới Doãn Tiêu La làm vợ, hai vợ chồng càng như hình với bóng, thường xuyên đi một đôi về một cặp ra vào cung của Địch Quý Phi.
Tình hình là như thế, từ sau khi Doãn Tiêu La gả vào thì liền như thế.
“Ngươi theo ta đi, những người khác ở lại đây.” Tiết Tịnh Kỳ nhắm hai mắt lại, rốt cuộc cơ hội cũng đã đến rồi.
Điều mà cô sợ nhất chính là Doãn Tiêu La không tiến cung, ngược lại còn phải làm phiền người khác xuất cung một chuyến, bây giờ đã theo ý của cô, thời cơ đúng lúc
Đông Hoa Viên cách trung tâm ngự hoa viên vẫn có hơi xa, ở trong cung to như vậy, mỗi một tẩm điện của nương nương đều có sự châm chút, nhất là phẩm cấp của hoàng hậu và quý phi.
May mà thể lực của Tiết Tịnh Kỳ tốt, trên đường đi đến cũng không cảm thấy có cái gì không tiện.
“Công chúa, có cần nô tỳ đến gõ cửa không?” Hàn Nguyệt quay đầu lại hỏi ý kiến Tiết Tịnh Kỳ.
Chỉ nhìn thấy cô hơi lắc đầu.
“Không cần đâu, chúng ta cứ chờ đợi ở một bên thôi, cũng có lúc bọn họ sẽ đi ra.” Tiết Tịnh Kỳ đi về phía ngự hoa viên ở phía nam.
Nơi đó là vị trí để quan sát Doãn Tiêu La tốt nhất.
Hàn Nguyệt đi theo phía sau lưng cô, một bước chân của cô đều có điểm đáng ngờ, trong lòng của Hàn Nguyệt cũng không ngừng sinh ra nghi hoặc, tại sao một Hòa Sắt công chúa của nước Thành Châu vậy mà lại quen thuộc với ngự hoa viên như thế.
Cho dù ở trong cung mấy ngày nay thì có sao? Nói chung cũng sẽ không có cơ hội để tìm kiếm lối đi trong ngự hoa viên như thế nào.
“Công chua sao chúng ta phải chờ ở đây vậy?” Hàn Nguyệt giả vờ lờ đang nói.
“Nơi này chính là vị trí tốt nhất để quan sát tẩm điện của Địch Quý Phi, lúc nào nàng ta đi ra cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.” Tiết Tịnh Kỳ đứng ở phía dưới cây mai, giọng nói chắc chắn.
Ngày hôm nay cô mặc y phục màu hồng nhạt, làm cho cô hòa thành một thể với hoa mai, trên người của cô tản ra khí chất cao khiết tự nhiên như là hoa mai.
Hai người mới nói chuyện với nhau một hồi, trong tẩm điện của Địch Quý Phi có hai bóng dáng một cao một thấp đi ra ngoài.
Doãn Tiêu La đứng ở bên người của Ôn Vương, mặc dù là không thanh lệ trẫm nhã như tiểu thư khuê các, nhưng mà nhấc tay lên cũng có một loại khí thế hào hùng sản khoái.
Ôn Vương vốn khí vũ bất phàm, nhưng mà Doãn Tiêu La cũng không làm nổi bật được sự oai hùng của hắn, ngược lại khí thế của hai người bọn họ dần dần cũng có chỗ giống nhau.
Nơi này quả nhiên chính là vị trí tốt nhất để nhìn cung quý phi, Hàn Nguyệt cũng chỉ nhoáng một cái Tiết Tịnh Kỳ cũng đã đi tới rồi.
“Ở đâu cũng có thể gặp được Hòa Sắt công chúa, không biết là Hòa Sắt công chúa có chuyện gì không?” Ôn Vương thấy Tiết Tịnh Kỳ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh liền thu liễm lại.
Đối với hắn mà nói, hi vọng bây giờ của hắn là cưới được cô, không biết là vì cái gì, tâm của hắn nói cho hắn biết mình phải nên làm như vậy.
Nhưng mà Doãn Tiêu La lại kéo hắn ra, không cho Ôn Vương đối mặt với Tiết Tịnh Kỳ.
“Chúng tôi cũng không phải là trứng không có khe hở, sao Hòa Sắt công chúa cứ như con ruồi mà suốt ngày đi theo chúng tôi vậy, có thời gian rảnh làm chuyện này sao lại không nghĩ đến hôn sự của mình đi?” Trong lời nói của Doãn Tiêu La có gai nhọn, ánh mắt khiêu khích nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Biết rõ là trong lời nói của Doãn Tiêu La có gai, nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy câu nói này của cô mà vung tay không nhận người.
“Hôn sự của ta có liên quan gì đến Ôn Vương phi? Nghe nói Ôn Vương phi trời sinh tính tình cẩn thận, là một đôi trời đất tác thành với Ôn Vương, nếu như ta có thể sánh với Ôn Vương phi và Ôn Vương có một đoạn tình cảm tốt như vậy thì hay biết mấy.” Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu nói, mi mắt buông xuống, rõ ràng là một bộ dạng cảm thấy mình không bằng người ta.
Ngược lại lời nói của cô cũng để Doãn Tiêu La có cảm giác thành tựu, đời này chuyện mà Doãn Tiêu La vui vẻ nhất đó chính là được gả cho Ôn Vương.
Mặc dù là Ôn Vương đối xử với nàng ta có phần không hài lòng, nhưng mà thời gian từng ngày trôi qua, chắc chắn cũng sẽ có lúc tốt hơn, nàng ta tin tưởng chỉ cần là nàng ta cố gắng thì kiểu gì Ôn Vương cũng sẽ hiểu được chỗ tốt của nàng ta.
“Lời nói này của Hòa Sắt công chúa nghe cũng được đấy, không biết là lần này công chúa đến đây là có chuyện gì?” Doãn Tiêu La chủ động mở miệng hỏi.
“Là như thế này, vụ cá cược ở trận săn bắn, ta đột nhiên nghĩ ra muốn cái gì rồi, không bằng cứ như thế này đi, ngày mai Ôn Vương phi mang theo một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên đến cho ta, cũng coi như xong việc.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nhìn Doãn Tiêu La, trong lời nói cũng mang theo cảm giác mệnh lệnh nếu không chú ý thì sẽ không nghe được.
Muốn Thiên Sơn Tuyết Liên? Lông mày của Doãn Tiêu La hơi nhíu lại, thứ này cũng không phải là không có, chỉ là dù sao Thiên Sơn Tuyết Liên cũng là một vật hiếm, nếu như không có lý do chính đáng thì sao có thể tùy tiện đưa ra.
“Ta không có Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng mà Hòa Sắt công chúa muốn tuyết liên này dùng để làm gì vậy? Cũng không nhìn thấy công chúa có bệnh, cũng không thấy công chúa yếu ớt, nếu như không có lý do thì thứ lỗi cho ta không đáp ứng được.”