Bên trong Đông Hoa Viên im ắng, vẫn tĩnh lặng, nhưng mà cũng không có cảm giác vì công chúa mất mạng mà bi thương, từ vẻ bề ngoài xem ra cũng không khác bình thường cho lắm.
Đến cùng là hắn không có cảm xúc hay là đám người đến từ Thành Châu Quốc quá mức thâm tàn bất lộ, ngay cả xảy ra mọi chuyện lớn như thế này mà cũng có thể bình tĩnh không gợn sóng.
“Tham kiến Ôn Vương điện hạ, không biết Ôn Vương điện hạ đến đây là có chuyện gì?” Hàn Nguyệt đang chuẩn bị đi vào phòng bếp lấy chút bánh ngọt, vừa mới bước ra cửa đã nhìn thấy Ôn Vương mang theo nghi hoặc bước vào trong.
Hàn Nguyệt là cung nữ thiếp thân bên cạnh Hòa Sắt, hỏi nàng ta chắc chắn là tốt hơn hỏi bất kỳ ai.
Ôn Vương nhìn quanh bốn phía, yên tĩnh không tưởng nổi.
“Tại sao nơi đây lại yên tĩnh như vậy, tại sao lại không có cung nữ hầu hạ thế?” Ôn Vương hơi nghi hoặc hỏi thăm.
Thấy hắn không trả lời lại mà ngược lại còn hỏi hoàn cảnh xung quanh, trong đầu Hàn Nguyệt di chuyển liên hồi, cuối cùng vẫn nói: “Vương gia, từ trước đến nay Đông Hoa Viên vẫn luôn yên tĩnh như vậy đó, không thể so sánh với sự ồn ào ở nơi khác, nếu như người không có chuyện gì thì mời người về cho, nếu không thì hoàng thượng biết người đến đây chắc chắn sẽ trách tội.”
Hàn Nguyệt cung kính đáp xong, đang chuẩn bị quay người rời đi, nào có thể đoán được còn chưa đi hai bước thì đã dừng lại.
“Ta đến đây tìm Hòa Sắt công chúa, xin cô nương nói cho ta biết Hòa Sắt công chúa hiện tại đang ở đâu?” Ôn Vương gọi Hàn Nguyệt lại, suy nghĩ, vẫn là dùng loại phương pháp này có tác dụng nhất.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì cung nữ này tất nhiên sẽ giấu diếm đủ kiểu, từ chối không cho hắn vào trong.
Hắn chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa là được rồi.
Người bình thường gần gũi với Đông Hoa Viên nhất ngoại trừ Thích Mặc Thanh thì chính là Ôn Vương này.
“Xin Ôn Vương chờ một lát, trước tiên nô tỳ đi bẩm báo một tiếng trước cho người.” Hàn Nguyệt lại tiếp tục đáp trở về, đi về phía trắc điện.
Hồi bẩm một tiếng? Chẳng lẽ là Hòa Sắt vẫn còn sống? Rốt cuộc là những người này đang chơi trò xiếc gì vậy, đến cùng là ai đang lừa gạt hắn?
Lần đầu tiên Ôn Vương cảm thấy sự việc lại khó suy nghĩ như thế, không cần tốn bao nhiêu sức lực mà có thể phá hủy rất nhiều mưu tính của hắn trong lúc vô tình, vậy mà lại bị giày vò bởi một chuyện đơn giản như thế trong một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng lại đoán không ra ý muốn của đối phương là cái gì.
Đi thẳng một đường đến trắc điện, sự nghi ngờ dưới đáy lòng của Ôn Vương càng ngày càng nặng hơn, rốt cuộc là ở trong này có cất giấu bí mật gì?
Tiết Tịnh Kỳ đã đoán được Ôn Vương sẽ đến đây tìm cô, cô đã sớm chuẩn bị gặp mặt với hắn, chỉ là nhanh hơn so với dự đoán trong lòng của cô mà thôi.
“Không biết là ngày hôm nay Ôn Vương đến đây có việc gì quan trọng?” Tiết Tịnh Kỳ đang luyện chữ trong thư phòng, nhìn thấy Ôn Vương bước vào thì buông xuống cây bút lông ở trong tay.
Thế mà lại còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, vẫn là nụ cười duyên dáng như thường ngày, nhưng mà vẻ sắc bén trong ánh mắt giống như là con dao nhọn khắc vào trong lòng của hắn, thoạt nhìn lạnh lùng như thế.
“Ngươi..." Ôn Vương vừa mới cất lời liền ý thức được mình quá mức dồn dập, vội vàng thay đổi phương thức.
Thiếu chút nữa là hỏi tại sao ngươi vẫn còn sống yên bình như thế, may mắn là kịp thời ngăn lại.
Ôn Vương vén ngoại bào của mình ngồi xuống trên cái ghế ở bên trái, khoan thai nói: “Ngày mai chính là ngày mà công chúa lựa chọn vị hôn phu của mình, ta chỉ đến đây nói cho công chúa nhất định phải giữ cho đôi mắt thật sáng mới được.”
Nghe thấy lời nói trước sau không đồng nhất của hắn, trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Cô biết rất rõ ràng lời mà Ôn Vương muốn hỏi, chuyện đã trôi qua hai ngày rồi mà kinh thành lại đang làm mưa làm gió, chắc là Doãn Tiêu La đã sớm báo chuyện đêm hôm đó cho Ôn Vương biết rồi.
“Đa tạ sự quan tâm của Ôn Vương, ta chọn chồng thì cũng không cần Ôn Vương phải quan tâm, Đông Hoa Viên là nơi không phải ai cũng có thể đến, xin Ôn Vương sớm trở về.” Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh ra lệnh đuổi khách.
Trên mặt của Ôn Vương không có biểu cảm gì, đôi mắt lạnh lùng như đang cười làm cho Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết rõ rốt cuộc là hắn đang tính kế cái gì, hay là đang thật sự cười.
“Hòa Sắt công chúa, suy nghĩ nhiều ngày như vậy chắc là trong lòng cũng có người rồi đúng không?” Trên mặt của Ôn Vương treo nụ cười nhàn nhạt, dường như là đang đợi cô gật đầu.
Tiết Tịnh Kỳ cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười: “Cho dù là trong lòng của ta có người rồi hay chưa, vậy thì nó cũng không liên quan đến Ôn Vương, nếu như Ôn Vương có chút tâm tư rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta thì không bằng hồi phủ bồi đắp tình cảm với Ôn Vương phi thì hơn.”
Tên của Doãn Tiêu La lại được nhắc đến một lần nữa, trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ mang một nụ cười trào phúng, đương nhiên là Ôn Vương biết cô đang có ý gì.
“Xem ra là công chúa đã có nghe thấy rồi, để công chúa phải cười chê.” Sắc mặt của Ôn Vương có chút khó coi, nụ cười nhạt lúc nãy đã khó mà duy trì nữa.
“Ta nghe nói là tối ngày hôm qua hoàng thượng đã cho truyền các hoàng tử tiến cung, chắc là bàn bạc như thế nào đè xuống việc này nhỉ? Xem ra là hoàng thượng cũng không muốn truy cứu đến cùng đối với chuyện này, Ôn Vương không cần phải lo lắng quá mức đâu.” Tiết Tịnh Kỳ nhẹ giọng an ủi.
Đột nhiên ánh mắt của Ôn Vương lại quét thẳng lên trên gương mặt cô, nhất thời trong lòng dâng lên tình cảm phức tạp, ngay cả chính hắn cũng không biết là tình cảm gì.
“Đương nhiên là ta biết ý của phụ hoàng, không có gì cần phải lo lắng, nếu công chúa đã biết chuyện này vậy cũng không ngại hỏi rằng ngươi nghĩ như thế nào?” Ôn Vương nhớ đến lời mà Doãn Tiêu La đã nói, thử thăm dò.
Nghe lời của hắn xong, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên thấp giọng cười cười: “Vương gia nói đùa, ta đại môn không ra nhị môn không bước, biết được chuyện này cũng là do lời đồn quá mức lợi hại, cũng không suy nghĩ gì, chỉ sợ là vương gia đã hỏi nhầm người rồi.”
Hai người đều mang theo tâm tư, cả hai đều muốn moi ra suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng mà lại che giấu quá sâu, một chút khe hở cũng không lộ.
Hỏi không ra kết quả là chuyện trong dự liệu, Ôn Vương chỉ cười nhạt một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.
Ngày hôm nay có thể nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đang sống sờ sờ, đối với Ôn Vương mà nói chính là một câu trả lời tốt nhất.
Minh Khê vẫn luôn canh chừng trong chỗ tối, đợi sau khi Ôn Vương đi rồi hắn ta mới từ từ đi vào cửa, một phen lúc nãy, hắn ta đã nghe rất rõ ràng.
“Ôn Vương đang thử thăm dò muội?” Lúc nãy nghe nhiều như vậy, cảm giác mang đến cho hắn ta chính là như thế.
Chuyện mà hắn ta đều có thể biết, sao Tiết Tịnh Kỳ lại không cảm giác được.
Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ hơi ảm đạm, sau đó trên mặt ngay cả một nụ cười cũng không còn.
“Chuyện đêm hôm đó xôn xao dư luận, Doãn Tiêu La không có lá gan lớn tự mình ôm lấy đâu, chắc là đã sớm nói cho Ôn Vương biết rồi, cho nên mục đích hôm nay đến đây của Ôn Vương hẳn là xem xem ta có còn sống hay không.” Trong giọng nói của cô không che giấu được sự lạnh lùng, căn bản cũng không có bất cứ chút tình cảm nào.
Từ ngày hôm đó sau khi Thích Mặc Thanh đến đây, trên mặt của cô dường như cứ luôn như bây giờ, băng lãnh vô tình.
“Muội đã biết tất cả mọi chuyện, vậy tại sao còn kêu hắn ta không cần phải lo lắng? Tại sao lại không bởi vì vậy mà xúi giục mối quan hệ của hắn ta và Doãn Tiêu La?” Minh Khê nhíu mày suy nghĩ kỹ một hồi, hắn ta cảm thấy cách này mới là cách tốt nhất, chính xác nhất.
Tiết Tịnh Kỳ lại lắc đầu, giọng nói có chút mỏi mệt: “Chàng vẫn biết cách làm người của Ôn Vương, không cần sự xúi giục của ta, mối quan hệ của hắn ta và Doãn Tiêu La đã sớm như lửa và nước rồi.”
Cho dù là lúc trước hay là hiện tại, ở trong lòng của Ôn Vương, Doãn Tiêu La đều không phải là người tốt nhất cho chức vị Ôn Vương phi.
Bởi vì Doãn Tiêu La ý chí kiên định không chịu buông tay, dưới tình huống không thể làm gì, Ôn Vương lựa chọn thỏa hiệp, bắt đầu một cuộc sinh hoạt vợ chồng mơ tưởng.
Minh Khê nhìn sắc mặt uể oải của Tiết Tịnh Kỳ, mím môi muốn nói: “Tiểu Hoa, không bằng muội đi theo ta đi.” Lời nói vừa đến khóe miệng, chuyển một cái lại trở thành: “Tiểu Hoa, không nên suy nghĩ quá nhiều, cho dù như thế nào ta đều ở phía sau muội.”
Không biết là mất bao nhiêu sức lực lớn mới có thể nói ra câu nói này.
Minh Khê hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhìn mặt đất dưới chân, không nói một lời.
“A Lạc Lan như thế nào rồi?” Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ đến A Lạc Lan ngày hôm qua với cảm xúc sụp đổ, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy.
Ngày hôm qua trải qua chuyện đó, chỉ sợ là trong lòng của A Lạc Lan chắc sẽ có một khối u.
Để nàng ta giả trang thành mình, lại trêu chọc phải Thích Mặc Thanh, cho dù là như thế này cũng không thể gỡ xuống lớp mặt nạ da người ở trên mặt.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên cảm thấy mình có chút ích kỷ, chỉ lo lấy mình, chưa từng nghĩ đến trong lòng của A Lạc Lan đang suy nghĩ cái gì.
“Ngày hôm qua sau khi trở về thì đi ngủ rất sớm, ta muốn tháo mặt nạ da người xuống cho công chúa nhưng mà công chúa cũng không cho, chỉ là lúc ngủ vẫn luôn lôi kéo cánh tay của ta, chắc có lẽ là cảm xúc thật sự không tốt.” Minh Khê nói cặn kẽ tình huống của A Lạc Lan.
“Để ta đi thăm cô ấy một chút.” Mi tâm Tiết Tịnh Kỳ khẽ chuyển động, đứng dậy.
Gió tuyết ở bên ngoài có hơi lớn, Hàn Nguyệt cầm dù đi theo phía sau cô, Minh Khê đi ở đằng trước, đi về phía điện ở bên phải.
Bông tuyết ở bên ngoài gần như rơi đầy trên cửa, chắn ngang cánh cửa, trong một căn phòng không có bất cứ ngọn nến nào giờ phút này cũng có vẻ như sáng vô cùng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ở bên cực kỳ yên tĩnh, thẳng cho đến khi bước ra sau bình phong rồi Tiết Tịnh Kỳ mới nhìn thấy A Lạc Lan đang nằm ở trên giường.
“Tiểu Hoa, sao lại đến đây?” Hai mắt A Lạc Lan mở to nhìn nóc giường, nhìn thấy cô bước vào có chút khó khăn mở miệng nói.
Tiết Tịnh Kỳ đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt của cô lạnh nhạt nhìn cửa sổ ở bên cạnh, trên mặt gần như không có bất cứ biểu cảm gì.
“Ta tên là Tiết Tịnh Kỳ, là thứ nữ của Tiết phủ, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, còn có tỷ tỷ gây khó khăn đủ đường, bọn họ ép buộc ta gả cho tứ hoàng tử Thích Mặc Thanh. Lúc ấy gân chân của chàng hoàn toàn bị đứt, dung mạo cũng bị hủy hại, cả ngày đều mang theo mặt nạ gặp người khác.
Sau khi gả cho chàng, ta cho rằng cuộc sống của ta cũng sẽ như thế này, ai ngờ lại chậm rãi rèn luyện với chàng, ta tìm sách cổ tịch khắp thiên hạ để chữa khỏi bệnh cho chàng, ta đã thành công ngồi trên danh phận tuyệt thế thần y, lại bị Doãn Tiêu La âm mưu lên kế hoạch hại chết ở ngoài kinh thành.
Mặc dù là thoát khỏi biển lửa, nhưng mà dung mạo cũng thay đổi, mục đích lần này trở về là để tìm kiếm chàng, tái giá cho chàng, ai ngờ để cho chàng nhìn thấy dung mạo của ngươi, biến khéo thành vụng.” Tiết Tịnh Kỳ nói đến đây, dừng lại một chút, đảo mắt nhìn về phía A Lạc Lan ở bên cạnh.
Hai mắt của cô mang theo nước mắt, đau khổ nhìn đầu giường.
“Hóa ra ngươi chính là Tịnh Kỳ trong miệng của chàng ta, chàng ta không nhận lầm người, chỉ là nhất thời bị hồi ức che kín mà thôi Tiểu Hoa. Ngươi không nên trách hắn, nếu như nói rõ ràng thì hai người có thể ở cùng một chỗ mà.” A Lạc Lan giơ tay ra lau sạch nước mắt trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ.
“Ta sẽ không trách chàng đâu, cho nên ngươi cũng không cần phải sợ hãi, chàng sẽ không làm tổn thương ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ đưa tay ôm lấy A Lạc Lan, ôm nàng ta trong ngực mình.
Cô không muốn để cho A Lạc Lan nhìn thấy sự cố chấp của Thích Mặc Thanh, cũng không muốn để cho nàng ta phải sợ hãi, nhưng mà bọn họ cũng không có thể tiếp tục như vậy, còn có rất nhiều chuyện không thể thuận buồm xuôi gió.
“Nghe ngươi nói như thế này, ta ngược lại cảm thấy hắn rất đáng thương. Tiểu Hoa, tại sao ngươi và hắn lại không chịu nhận nhau vậy chứ?” Chỉ cần nhận nhau tất cả sẽ tốt hơn thôi.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu: “Ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho chàng ấy biết, A Lạc Lan, trong khoảng thời gian này phải để ngươi chịu thiệt rồi, trước khi ta và chàng ấy nhận nhau nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Mặc dù là ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà ngày mai đã là ngày thứ ba rồi, Tiểu Hoa, rốt cuộc là ngươi muốn chọn ai vậy chứ?” A Lạc Lan suy nghĩ nát óc, ngoại trừ Thích Mặc Thanh thì nàng ta cũng không tìm ra được tên của ai khác.
Đêm hôm đó Thích Mặc Thanh đã nói là sẽ lấy Tiết Tịnh Kỳ, nhưng mà điều kiện duy nhất chính là cũng muốn cưới A Lạc Lan,
Không biết là Gia Thành Đế có đồng ý với đòi hỏi có phần vô lý của chàng hay không.