“Có lẽ ngươi cũng biết gần đây Vương gia phụng chỉ phải đối phó Địch tướng quân, tìm ra chứng cứ ông ta nhận hối lộ, nhưng khổ nỗi không tìm thấy người làm nội gián trà trộn vào trong đám người mua chức quan, cho nên ta muốn ngươi giúp ta trà trộn vào.” Tiết Tịnh Kỳ kề sát bên tai Lãnh Tước, một câu cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Vì chuyện của Ngọc Thuần, gần đây Lãnh Tước không quản lý chuyện này, vẫn luôn do Nhục Nghê xử lý, nhưng muốn tiếp nhận lại nó lần nữa cũng không khó. Nhưng để Tiết Tịnh Kỳ đi làm nội gián, chắc chắn Thích Mặc Thanh sẽ không đồng ý.
Lãnh Tước lập tức từ chối: “Vương phi không được, sao Vương gia có thể để người đi mạo hiểm chứ?”
Đương nhiên Thích Mặc Thanh không đồng ý, nếu chàng đồng ý cô cũng sẽ không đến bảo Lãnh Tước giúp mình. Chuyện đến lúc này, muốn nhanh chóng bắt được Địch tướng quân, có được sự tin tưởng của Hoàng thượng, chỉ có thể dựa vào lần này thôi.
“Lần này rất nguy hiểm, theo tính tình của Vương gia đương nhiên sẽ không cho ta đi, nhưng ta không đi không được, nó liên quan đến chuyện có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của Địch tướng quân hay không.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Lãnh Tước, cứng rắn nói: “Lãnh Tước, ngươi đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, ngươi biết khát vọng của chàng ấy, biết nỗi khổ tâm của chàng ấy, biết lý do chàng ấy ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như thế, cho nên chúng ta phải đứng bên cạnh chàng ấy, giúp đỡ chàng ấy.”
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn vào Lãnh Tước, sáng ngời trong suốt đến không chút tỳ vết, ánh mắt này giống như dẫn người ta vào trong thế giới của cô vậy, một thế giới sạch sẽ ngây thơ.
Lãnh Tước vô thức gật đầu, nghĩ đến tất cả mọi thứ Thích Mặc Thanh chịu đựng nhiều năm như vậy, không phải vì có thể phát triển kế hoạch bây giờ sao? Nếu chàng đã có thể làm được, cho dù phải trả giá gì cũng phải giúp đỡ chàng.
“Vương phi, ta biết rồi, ta sẽ giúp người.” Lãnh Tước gật đầu với cô.
Vương gia có thể lấy được cô gái như Vương phi thật sự là may mắn của chàng, Lãnh Tước nhìn bóng lưng che ô rời đi của Tiết Tịnh Kỳ, giống như một bức tranh mông lung, cảm giác tốt đẹp xuất hiện trong lòng.
Hắn cũng nên buông bỏ chuyện trong lòng, làm con rùa rụt cổ lâu như vậy, bây giờ cũng nên xuất hiện lúc Vương gia cần hắn.
Tới đêm tối Thích Mặc Thanh mới quay về, ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên người chàng, mùi thơm sau khi tắm rửa quanh quẩn trong khoang mũi Tiết Tịnh Kỳ, cô giật ngón tay lại không muốn mở mắt ra, người phía sau từ từ duỗi tay ôm lấy eo cô, bàn tay to vuốt ve sau lưng cô.
“Tịnh Kỳ, mở mắt ra.” Thích Mặc Thanh cắn nhẹ cổ cô, trong lòng biết cô đã tỉnh từ lâu lại không nói gì, đợi sờ soạng cả người cô mấy lần mới vạch trần chuyện giả bộ ngủ của cô.
Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ nhúc nhích, bàn tay to phía sau càng ôm chặt eo cô hơn, hơi thở ấm áp thổi bên tai cô, cô bị hơi nóng làm ngứa ngáy, đột nhiên xoay người lại, mặt chỉ cách chàng khoảng một centimet.
“Đánh thức nàng rồi à?” Thích Mặc Thanh cúi đầu hỏi.
Người này biết rõ còn hỏi, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, hơi mơ màng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ Sửu, mau ngủ đi.” Thích Mặc Thanh vỗ lưng cô dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Tiếng hít thở ổn định trầm thấp của chàng vang lên bên tai cô, cằm gác trên cổ cô, như có như không vỗ nhẹ lên lưng cô. Tiết Tịnh Kỳ cứ thế im lặng vùi trong lòng chàng, hưởng thụ sự yên tĩnh vào lúc này.
Một lúc lâu sau đó, Thích Mặc Thanh lại nói: “Tịnh Kỳ, ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, lúc ta không ở nhà nàng phải chăm sóc tốt cho mình, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài, có biết không?”
Chàng như nói cho Tiết Tịnh Kỳ nghe, cũng như nói cho mình nghe, giọng nói nặng nề rơi vào tai cô, cô nghe thấy, nhưng không muốn thức dậy đáp lời.
Cô biết ngày mai chàng phải bắt đầu tìm cách đối phó với Địch tướng quân, nhưng trong lòng cô cũng có một kế hoạch, mà chàng không thể biết nó được.
Không biết qua bao lâu, cảm giác buồn ngủ mới kéo đến, Tiết Tịnh Kỳ ngủ thẳng từ đêm đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào trong phòng, Thích Mặc Thanh đã không thấy đâu, Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh cửa sổ búi tóc, Nhục Nghê tay chân nhanh nhẹn gom tóc lại búi này búi tóc đơn giản, lại đội mũ tóc lên, cắm một cây trâm ngọc bội màu trắng lên giữa mũ tóc, lại thay một bộ đồ nam màu xanh đen, giống như một chàng trai trẻ vậy.
“Vương phi, người không chỉ mặc đồ nữ đẹp, cả đồ nam cũng đẹp như vậy!” Nhục Nghê ở bên cạnh không ngừng khen ngợi, ánh mắt kia cực kỳ say mê sùng bái.
Người trong gương đồng có chút khí phách lại dịu dàng, lông mi hơi thô dài như sắp chạm đến tóc mai, sống mũi thẳng tắp khiến đường nét càng cứng rắn hơn, đôi môi đỏ mọng tự nhiên được bôi thành son màu hồng nhạt trở nên nhạt hơn, tháo khuyên bên tai xuống, khí chất lạnh nhạt xa cách khiến người ta nhìn không thấu.
Tiết Tịnh Kỳ hài lòng nhìn mình trong gương, mang giày da hươu lên, cắm một con dao găm vào trong để chuẩn bị khi cần.
Mở cửa ra, Lãnh Tước đã đợi ở bên ngoài, hắn lén lút dẫn một đội người đợi ở của sau phủ Minh Vương chỉ vì đón Tiết Tịnh Kỳ vào trong đội ngũ của Lý Thiện.
“Vương phi, chuẩn bị xong rồi chứ?” Lãnh Tước đến gần bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát, Vương gia không nghi ngờ ngươi chứ?”
Lãnh Tước vừa đi ra cửa sau vừa nói: “Không có, ta nói với ngài ấy là dương đông kích tây, trong ngoài phối hợp.”
Tiết Tịnh Kỳ yên tâm gật đầu, ba người đi qua nửa phủ tới cửa sâu, mở được cửa rất thuận lợi, bên ngoài là một đội thủ vệ mặc đồ thường đứng bên ngoài, cô biết đây đều là người của lầu Vô Âm.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tiết Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói Lãnh Tước bên cạnh.
Mấy người đã chia nhau ra đi, bọn họ đi hàng trước nhất, Lãnh Tước cúi đầu dẫn người ra khỏi thành, khi đến cổng thành mới trả lời vấn đề của Tiết Tịnh Kỳ.
“Đi mua chức quan, muốn trực tiếp gặp được Lý Thiện cũng không đơn giản, bên dưới hắn ta còn có rất nhiều tầng thuộc hạ, mỗi tầng đều có người đặc biệt phụ trách xét duyệt đối tượng mua chức quan. Bọn họ phải điều tra thân phận bối cảnh của người mua chức quan trước mới sẽ nghĩ có nhận không, cuối cùng còn phải xem người có bỏ ra nhiều bạc không, mới có thể đưa người đến trước mặt Lý Thiện. Lần này ta đã sắp xếp một thân phận giúp người, người cứ nói mình là thiếu chủ của ngân hàng tư nhân ở Bắc Hoàng, lại dùng cái này hối lộ người bên trên lại được.” Lãnh Tước dặn dò từng câu từng chữ.”
Lấy một miếng ngọc bội vô giá từ bên hông ra đưa cho Tiết Tịnh Kỳ, lại lấy một một cái ống giấy thô ngắn nhỏ ra, tổng cộng có năm cái, nhìn qua rất tuỳ ý rất đơn giản.
“Cái này là gậy pháo hoa, nếu gặp phải nguy hiểm thì châm nó phóng lên trời, bọn ta sẽ đi cứu người, những chuyện khác người phải tuỳ cơ ứng biến, nhất định phải chú ý an toàn.” Lãnh Tước nghiêm túc dặn dò.
Tiết Tịnh Kỳ cầm đồ trong tay, gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, lần này nơi cần đi phải kết nối với tầng thấp nhất, chỉ cần qua cửa ải này, mấy cửa ải tiếp theo sẽ dễ đi hơn.
Mà bên kia, Thích Mặc Thanh trà trộn trong đám người, ánh mắt sắc bén tìm kiếm người tên Lý Thiện, vì tạm thời thuộc hạ của Nhục Phàm không phái người ra được, cho nên kế hoạch đổi thành theo dõi Lý Thiện, tìm ra địa điểm chắp nối của gã ta, tố cáo ngay mặt chuyện bẩn thỉu độc ác của gã ta và Địch tướng quân.
Lý Thiện vừa đi ra khỏi phủ, gã ta đang ở độ tuổi ba mươi, dáng người sáng sủa cao ngất, trên mặt để bộ râu cá trê, đôi mắt nho nhỏ sắc bén, hắn ta thăm dò trái phải một lượt, bước nhanh vào trong phủ đệ của một người họ Tiết là thuộc hạ của gã ta.
Thích Mặc Thanh theo sát gã ta, trước cửa Tiết phủ sắp xếp rất nhiều gã sai vặt đi qua đi lại tuần tra, một khi có người lạ mặt xuất hiện trong phạm vi mười mét, bọn họ đều sẽ đuổi sạch.
Phòng bị thật sự đủ nghiêm ngặt.
Mắt thấy Lý Thiện đi vào Tiết phủ, ánh mắt Thích Mặc Thanh trở nên nặng nề, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn cổng lớn một cái, sau đó tính toán đi ra hậu viện, nhưng một bóng dáng quen thuộc trong đám người xông vào mắt chàng, bóng dáng nhỏ xinh kia chính là người ngày đêm bầu bạn với chàng.
Trái tim chàng bỗng dưng thắt lại, cẩn thận thế nào cũng có sơ suất, chàng lại có thể quên mất lời Tiết Tịnh Kỳ từng nói, cô muốn trà trộn vào mấy người Lý Thiện, tìm kiếm bằng chứng phạm tội của gã ta và Địch tướng quân!
Cuối cùng là ai sắp xếp cho cô vào Tiết phủ?
Dưới tình huống chàng không ra lệnh, ngoài Lãnh Tước ra không có ai làm được cả, giỏi lắm, lại dám xem thường mệnh lệnh của chàng để Tiết Tịnh Kỳ tham gia vào chuyện nguy hiểm như vậy!
Nhìn thấy bóng dáng mặc đồ giả nam kia nói mấy câu với gã sai vặt kia sau đó đi vào Tiết phủ, ánh mắt chàng lạnh lẽo, lưu luyến không rời tầm mắt từ trên người cô, nếu bây giờ gọi cô lại chắc chắn sẽ rút dây động rừng, đến lúc đó cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
Mày kiếm của Thích Mặc Thanh nhíu chặt, phất tay áo xoay người rời đi.
Thành công đi vào Tiết phủ, không ngờ phủ đệ nhỏ này lại có thể là cửa ải đầu tiên của việc mua chức quan. Cũng phải, xưa nay trong những nơi không nổi bật nhất càng chứa đựng thứ bí mật hơn, huống hồ một đường đi vào còn không ngừng có nhiều gã sai vặt lui tới, quan sát hành động chuẩn bị mua chức quan của bọn họ.
Nhục Nghê đi cùng cô bị người ngăn lại bên ngoài sảnh chính, nói là người hầu đi theo không thể vào phòng trong. Tiết Tịnh Kỳ cố hết sức khiến mình bình tĩnh, đi theo người bên cạnh.
Tổng cộng có tám người đi vào phủ cùng cô, đều là nhà giàu ở những nơi khác nhau muốn mua một chức quan trong Kinh thành hoặc ở quê nhà, bọn họ không chỉ muốn có tiền, còn muốn có quyền nữa.
Đi qua hành lang dài lắt léo, cuối cùng cũng đến cửa phòng, quản gia đi đầu dừng lại, quét nhìn một vòng mọi người rồi nói: “Tiết đại nhân ở bên trong, các người vào đi, nhớ là đừng nói lung tung.”
Mọi người gật đầu đáp vâng, sau đó đi vào trong phòng, bên trong chân đàn hương rất nồng, vừa vào cửa mùi hương đã phả vào mũi. Bên trong cũng không rộng, chỉ là một căn phòng đơn, Tiết đại nhân ngồi sau màn vải mỏng, tuổi đã lớn, hàm râu trắng bạc, bên cạnh ông ta còn có một nam tử hơi béo, trong tay cầm bút lông và giấy Tuyên Thành, có lẽ đang ghi chép cái gì đó.”
“Nói ra bối cảnh của các ngươi, bảo bối mang theo và muốn xin chức quan gì ra.” Tên béo bên cạnh Tiết đại nhân nói.
Tổng cộng tám người có cả Tiết Tịnh Kỳ lần lượt nói theo yêu cầu, đến lượt cô, cô vẫn bình tĩnh giới thiệu mình theo lời Lãnh Tước, sau đó dâng ngọc bội lên.
Tên béo kia cầm ngọc bội trong tay ước lượng xem thử, sau đó hơi ngạc nhiên bỏ vào tay Tiết đại nhân, không biết kề sát vào tai ông ta nói gì đó, sắc mặt Tiết đại nhân thay đổi, đưa ngọc bội ra sáng xem thử, cuối cùng gật đầu.
“Ngươi là thiếu chủ của ngân hàng tư nhân Nam Hạ ở Bắc Hoàng? Bảo bối này từ đâu mà có thế” Tiết đại nhân đột nhiên hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ thấy ông ta có hứng thú với bảo bối mình dâng lên đương nhiên không bỏ qua cơ hội lần này, chậm rãi nói: “Đúng vậy, là ngọc Nam Cẩn Tùng Bách, nếu Tiết đại nhân thích, ta có thể dâng lên một đôi, mục đích hôm nay tại hạ đến chỉ vì xin một chức quan, để việc làm ăn của ngân hàng tư nhân càng phát đạt hơn, có thể sống yên ổn một đời là được.”
Mắt Tiết đại nhân càng sáng hơn: “Thật sự có một đôi à? Được, ngày mai ngươi mang đến cho ta.”