Mặc dù cô không biết vì sao Ôn Vương lại cầu thân mình ở ngự thư phòng, nhưng cô biết cho dù mục đích của hắn là gì thì cuối cùng người tới tìm mình vẫn sẽ là Doãn Tiêu La.
Có lẽ hắn làm vậy chỉ để khơi mào cuộc chiến giữa Doãn Tiêu La và cô, để Hoàng thượng nhìn thấy và trị tội Doãn Tiêu La?
Người như Ôn Vương không phải không thể làm ra chuyện này, sự nghi ngờ trong lòng Tiết Tịnh Kỳ càng nhiều hơn, dù thế nào cô cũng không thể làm theo ý hắn.
“Ôn Vương phi, Ôn Vương là phu quân của ngươi, ngươi nên là người rõ nhất vì sao hắn làm vậy chứ, thời gian này ta luôn ở trong cung, sao có thể biết chuyện bên ngoài? Hơn nữa chuyện hoà thân là do Hoàng thượng quyết định, ta chỉ là một công chúa nhỏ bé thì có thể nói cái gì?” Mấy nghi vấn của Tiết Tịnh Kỳ đều có lý, nếu muốn nói về vấn đề này nên đi tìm Ôn Vương mới phải.
Nhưng Doãn Tiêu La không nghĩ như vậy, dù là bây giờ hay trước kia, trong lòng trong mắt nàng ta chỉ có một mình Ôn Vương, cho dù Ôn Vương làm gì thì hắn cũng không sai.
“Kẻ điên này, ngươi đã âm thầm giở trò gì với Ôn Vương rồi mà ngoài mặt lại giả bộ như không biết, xem ra Ôn Vương đúng là đã rung động sai người.” Doãn Tiêu La tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào Hoà Sắt mà mắng.
Tiết Tịnh Kỳ khinh thường cười nhạo: “Ôn Vương phi, mời ngươi trở về, ta còn có chuyện khác, không tiễn.”
Quả nhiên yêu vào khiến con người ta mất lý trí, Doãn Tiêu La dũng cảm nhưng lại không có mưu kế, bây giờ ở trước mặt cô, dù có làm loạn thế nào cũng không thể chiếm được thế thượng phong.
Nói xong Tiết Tịnh Kỳ xoay người định đi, nếu để cô đi một cách tiêu sái thì mọi chuyện xảy ra hôm nay đều không phải lỗi của cô.
Nếu chuyện này lọt vào tai Hoàng thượng thì danh tiếng hiền lương thục đức mà nàng giữ gìn thường ngày sẽ mất sạch, ngay cả Đoàn quý phi cũng sẽ không bảo vệ nàng nữa.
Không có sự bảo vệ của hai người thì sao Ôn Vương có thể chú ý tới nàng hơn? Sao nàng có thể sánh vai được với Ôn Vương nữa?
“Ngươi đứng lại cho ta, có phải ngươi định đi hẹn hò với tình lang không? Công chúa Hoà Sắt, ngươi đúng là to gan, dám nuôi tình lang trong cung? Ngươi nói cho rõ đi, người bên trong là ai?” Doãn Tiêu La bước lên hai bước, giọng nói hơi trầm khàn, nghe có vẻ cực kỳ khiêu khích.
Nhưng bước chân Tiết Tịnh Kỳ hơi khựng lại, chân cô như bị rót chì không nhấc lên được.
Sắc mặt cô xanh mét khó coi, may là cô quay lưng lại với Doãn Tiêu La, nếu không chắc chắn sắc mặt cô sẽ bán đứng cô.
A Lạc Lan ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện lại vô cớ vu oán giá hoạ. Dù lời ả nói là đúng hay sai thì chuyện này cũng không được nói linh tinh.
“Ngươi đừng nói lung tung, tiểu… công chúa sẽ không làm chuyện đó, ngược lại là ngươi đây, không giữ được chân tướng công mình lại đi nói người khác, ta thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hưu.” A Lạc Lan chỉ vào Doãn Tiêu La rồi tức giận mắng.
Thoáng chốc, tia lửa bốc lên trong không khí, Tiết Tịnh Kỳ thấy sắc mặt Doãn Tiêu La hét xanh lại tím mà hãi hùng khϊế͙p͙ vía, sợ nàng ta sẽ làm chuyện gì khiến mọi người sợ hãi.
“Ngươi, ngươi nói gì? Có bản lĩnh thì nói lại xem?” Doãn Tiêu La mặt đỏ tai hồng chỉ vào A Lạc Lan, giống như quan công hát tuồng.
Thì ra điều nàng ta sợ nhất, lo lắng nhất là bị Ôn Vương hưu.
Cũng đúng, ban đầu ả không từ thủ đoạn để được làm Ôn Vương phi, sợ bị hưu cũng là điều hết sức bình thường, nếu là người khác có lẽ sẽ không tranh vào vũng nước đục như nàng ta.
Thấy nàng ta tức giận, A Lạc Lan cho rằng đã chọc đúng chỗ đau của nàng ta, không nói hai lời bèn hất tay nàng ta ra, khiêu khích: “Ta nói gì ngươi nghe không hiểu à? Hay là ngươi cố ý? Nếu là cố ý thì đúng là không còn gì để nói nữa.”
Doãn Tiêu La chưa bao giờ bị người khác ngang nhiên sỉ nhục như vậy, ngoài trừ lần khi Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn sống, từ lúc đó nàng ta thề sẽ không để ai xúc phạm mình nữa.
Bây giờ một nha hoàn đột nhiên nhảy ra dám chỉ tay vào mũi nàng mắng mỏ, sao nàng nhịn được cục tức này?
“Ngươi chỉ là một cung nữ mà lại dám mắng ta? Ngươi chán sống rồi à?” Doãn Tiêu La nói xong thì vung tay tát lên mặt A Lạc Lan.
Tiếng tát giòn tan lọt vào tai Tiết Tịnh Kỳ, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trong mắt chỉ có cái tát đầy tức giận của Doãn Tiêu La.
Trêи mặt Tiết Tịnh Kỳ dần lộ vẻ nhẫn nhịn cơn giận đã lâu, cô bước lên tách hai ngươi ra, giữ lấy tay Doãn Tiêu La rồi đánh trả lại ả hai cái tát.
Tiếng tát liên tiếp vang lên khá chói tai những người bên cạnh, nhất là Doãn Tiêu La, ả đang thắng lơi nhưng không hề biết mình lại bị ăn hai phát tát, điều này đã hoàn toàn khơi dậy cơn tức giận trong lòng ả.
“Đám tiện nhân các ngươi lại dám đánh ta? Ta thấy các ngươi đều muốn chết rồi.” Doãn Tiêu La che hai má đau rát của mình, ánh mắt loé lên, từ nhỏ đến giờ ả chưa từng chịu tủi nhục đến thế, bị người khác đánh liên tiếp hai phát tát, ả không thể nuốt trôi cục tức này.
Tiết Tịnh Kỳ kéo A Lạc Lan đi, ai ngờ cô vừa quay lại, Doãn Tiêu La đã di chuyển rất nhanh, túm lấy áo A Lạc Lan đẩy nàng ấy vào cột đá bên cạnh.
Từ nhỏ ả đã học võ công nên lúc này đang chiếm thế thượng phong, dù từ phương diện nào, Tiết Tịnh Kỳ cũng không phải đối thủ của ả.
Tiết Tịnh Kỳ chợt qua lại, còn chưa kịp nói gì thì Doãn Tiêu La đã rút kiếm từ bên hông ra, lưu loát vung về phía cô.
Lưỡi kiếm lướt qua bụng dưới của Tiết Tịnh Kỳ, nếu không phải cô lùi về sau thì nó đã đâm thẳng vào bụng cô rồi.
Cơn đau khiến Tiết Tịnh Kỳ nhất thời quên mất hô hấp, hai chân cũng trở nên mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống đất.
Cô không biết nền tuyết lạnh như thế nào, trong lúc mơ hồ, hai mắt cô vẫn chưa nhắm lại, cô nhìn thấy Doãn Tiêu La đang đứng ngược sáng.
Cảnh tượng như vậy hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, ả ta đắc ý hài lòng lau thanh trường kiếm trêи tay, nhìn cô đang nằm trêи mặt đất từ trêи cao xuống.
Một năm trước ả cũng từng bước đẩy cô vào bước đường tuyệt vọng như thế này, từng bước hãm hại cô rồi phóng hoả hành hung.
Trong túp lều một năm trước đó, dường như có một bóng người đi về phái cô, cực kỳ giống Doãn Tiêu La bây giờ.
Hai bóng dáng trong đầu Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi chồng lên nhau, không có tiếng động.
Lẽ nào cô sẽ chết một lần nữa?
Lẽ nào cô lại dẫm vào vết xe đổ của một năm trước, mặc người chém giết?
Nỗi đau và giày vò của một năm trước cô đã chịu đủ rồi, cô phải xa người mình yêu, nỗi đau tương tư phải nhân đôi, nếu không có Doãn Tiêu La thì sao cô lại thành ra thế này?
Không, cô không thể.
Cô phải tự tay trả thù.
“Vương gia, Vương gia, công chúa tỉnh rồi.” Trong giọng Hàn Nguyệt ẩn chứa sự vui mừng, tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài cửa.
Sau đó là tiếng bước chân trầm ổn, vững vàng bước vào, phía sau là hai thái y đi cùng.
Trong lúc mơ màng không nhìn rõ mọi vật, cô chỉ biết có một bàn tay đang bắt mạch cho mình.
“Thế nào?” Một giọng nói bình tĩnh mà kìm nén hỏi.
“Thưa Vương gia, bệnh của công chúa không thành vấn đề, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục.” Vị thái y lớn tuổi thận trọng trả lời.
Người đó không tin được, hỏi lại: “Ngươi chắc chắn chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục sao? Bụng dưới nàng bị chém một dao, bệnh tình này không lớn không nhỏ, thái y có chẩn đoán rõ ràng chưa?”
Mặc dù không có ý trách móc nhưng hai thái y vẫn đổ mồ hôi hột, không biết phải trả lời thế nào.
Điều khiến họ càng khó hiểu hơn không phải chuyện này, mà là sau khi Minh Vương nghe tin đã lập tức chạy tới Đông Hoa Viên?
“Thưa Vương gia, lão thần đã hành nghề y mấy chục năm, chẩn đoán bệnh trạng này không dưới mấy chục lần, lão thần đảm bảo với Vương gia, công chúa chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.” Thái y buồn bực không vui, lại khom người đáp.
Tảng đá lớn trong lòng Thích Mặc Thanh vẫn chưa rơi xuống nhưng chàng cũng không biết phải nói gì.
“Các ngươi lui xuống đi.” Thích Mặc Thanh tức giận không kìm được mà xua tay.
Cho đến khi tất cả tiếng bước chân biến mất, chàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang nằm trêи giường mặt cắt không còn giọt máu, trái tim chàng như bị bóp chặt.
Chàng không dám tin cô sẽ lại xảy ra chuyện gì dưới mí mắt mình, nếu lần này cô thật sự xảy ra chuyện thì chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
“Chàng đứng đó làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ hơi mở mắt ra, thấy chàng đang đứng trước giường mình nên muốn chàng ngồi xuống.
“Đừng nói chuyện, sẽ phí sức, có còn đau không?” Thích Mặc Thanh lập tức đi đến bên cô, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn.
Khi nhìn thấy vết thương của cô, chàng đã rất sợ hãi.
Chàng từng giết người, từng thấy máu nhưng mắt không chớp, chân không run, đến khi thấy cô chảy máu, dòng máu đỏ tươi như muốn chảy hết máu toàn thân.
Chàng không thể bình tĩnh nổi khi thấy cô chảy máu.
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao trời, khuôn mặt gầy gò như đã trải qua đau khổ mấy đời.
“Doãn Tiêu La đâu?” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Nhắc đến cái tên Doãn Tiêu La, Thích Mặc Thanh chỉ cảm thấy lửa giận kiếp này đều chuyển sang ả ta, đều do ả ta mà thành.
Chàng lạnh giọng, vẻ mặt cứng ngắc: “Khi ta đến thì ả đã đi mất, có lẽ là về phủ rồi. Nhưng ta đã cho người bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, ả ta không thoát được liên quan.”
Tiết Tịnh Kỳ đưa tay chạm vào bụng dưới được quấn đầy băng gạc, không sờ thấy vết thương của mình, không ngờ cô là bác sĩ mà cũng có ngày cần người khác chữa bệnh cho.
“Chàng bảo Hoàng thượng đừng gọi nàng ta vào vội, ta vẫn dùng tới nàng.” Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ có vẻ khẩn cầu nhàn nhạt.
Thích Mặc Thanh không mềm lòng được: “Nàng dùng ả vào việc gì? Ta sẽ không cho ả ta cơ hội sống tiếp.”
Bao nhiêu năm nay, người hiểu rõ chàng nhất là Tiết Tịnh Kỳ, nếu người chàng quan tâm bị thương, chàng nhất định sẽ không cho người đó sống tốt.
Nhưng bây giờ không được, mãi cô mới tìm ra dấu vết, không thể để nó biến mất vô ích.
“Vương gia, ta cần tới nàng ta có việc, ta muốn điều tra một chuyện cũ. Mong Vương gia giúp đỡ, đừng để tin ta còn sống truyền tới Ôn Vương phủ, chỉ cần cho người truyền tin sai sự thật cho Doãn Tiêu La, nói rằng ta đã chết sau khi nhận một đao từ nàng rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói những điều này hơi vất vả, tốn sức, cô vừa nói vừa dừng.
Chuyện cũ? Chẳng lẽ là chuyện trước kia của Tiết Tịnh Kỳ?
Lẽ nào cô đã tìm ra được manh mối gì, và vấn đề nằm ở Doãn Tiêu La?
Thích Mặc Thanh suy đi nghĩ lại, dù sao chàng cũng sẽ không cho Doãn Tiêu La được sống yên ổn, dù sao người đã ở trong tay chàng, có mọc cánh cũng khó thoát.
“Nếu đã vậy thì ta đồng ý giúp nàng chuyện này, nhưng từ giờ trở đi nàng phải uống thuốc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu nửa tháng sau không khá hơn thì ta sẽ cho nàng biết tay.” Vẻ mặt Thích Mặc Thanh nghiêm nghị, giọng nói ngang ngược khiến Tiết Tịnh Kỳ dở khóc dở cười.
Trước nay chàng luôn nói với cô bằng giọng điệu này, hơn một năm không được nghe khiến lòng cô hơi hoài niệm.
“Vương gia, ta còn có chuyện muốn nói.” Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa hỏi, nhưng Thích Mặc Thanh lại cau mày, ngắt lời cô.
“Nghỉ ngơi cho khoẻ, không được hỏi nữa, chuyện bên ngoài đã có ta lo.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh chỉ còn lại sự lạnh lùng.