"Ngươi chắc chắn biết rõ nguyên nhân cái chết của Tứ phu nhân hơn ta. Đồng thời Doãn quốc công cũng rõ, trước kia ngươi cùng phe với Doãn quốc công thì ta nên đoán ra cái gì. Rốt cuộc là ta quá tự tin, nhưng chuyện ngươi điều tra ra có điểm gì khác với chuyện ta đã điều tra được?" Thái tử không e dè, nói ra hết đầu đuôi sự việc.
Vẻ mặt Thích Mặc Thanh không đổi, bước chân nặng nề tiêu sái, áo choàng màu đen lay động tạo một bóng lưng phóng khoáng: "Đại huynh không phải đã tra ra được rồi sao, còn hỏi ta làm cái gì?"
Thái tử biết ý nghĩ của chàng, nhất định muốn chàng nói hết tất cả mọi chuyện đã biết ra, nên chàng mới sẵn lòng nói: "Trước kia ta nhận lệnh phụ hoàng đuổi theo điều tra lai lịch gánh hát, nhưng mỗi khi ta tìm được một manh mối, nếu không phải manh mối đó là do người cố ý sắp đặt thì cũng đã bị người ta khai quật rồi. Lần nào cũng có người đến hiện trường trước ta một bước, đồng thời manh mối tìm được cuối cùng cũng đứt mất, không thể tiếp tục điều tra nữa, ta đã thay đổi phương pháp, bắt đầu từ Doãn phủ."
"Nhưng người Doãn phủ không chịu nói ra điều gì, đến tận ngày đó ta gặp được Ôn Vương và Doãn Quốc công bên nhau, mới phát hiện hai người sớm đã có mưu đồ bí mật. Mà Tứ đệ, ta muốn nói là đầu mối trước đó ta tìm được chính là ngươi." Ánh mắt Thái tử lạnh lùng quét qua, đôi mắt mang theo ý cười lạnh.
Đầu đuôi câu chuyện là như vậy, Thích Mặc Thanh hơi híp mắt ngước nhìn bầu trời xanh thẳm một chút: "Đại ca, huynh nói nhiều như vậy nhưng vẫn không hề nói đến lai lịch gánh hát đó, rốt cuộc là ai muốn sát hại Tứ phu nhân, mà cuối cùng đối tượng nhằm vào có phải Doãn Tiêu La hay không." Thích Mặc Thanh lạnh lùng híp mắt liếc nhìn Thái tử, đôi mắt này thực rất giống Gia Thành Đế, Thái tử vừa nhìn đã cảm thấy hoảng sợ.
"Nếu ngươi ta đều biết, cần gì phải nói ra chứ?" Thái tử mỉm cười với chàng, rồi nhanh chóng trở về dáng vẻ lạnh lùng: "Điều ta muốn biết là lần này ngươi lại đặt bẫy gì với ta."
Thái tử đã trúng kế của Thích Mặc Thanh một lần thì sẽ không trúng lần thứ hai, lần này nhất định phải hỏi cho rõ ràng, dù không hỏi được rõ ràng, hắn cũng sẽ không tùy tiện làm việc nữa.
Thích Mặc Thanh trầm giọng cười, giọng nói còn mang theo từ tính: "Đại ca, lần này đúng là vấn đề chính trị, nước Thành Châu đã phái người tới truyền bá mầm bệnh, nếu không bắt những người đó lại thì chắc chắn hậu quả khôn lường. Nhiệm vụ khó khăn như vậy cũng chỉ có đại ca mới có thể hoàn thành, nếu có có thể giúp chút gì, đệ nhất định sẽ giúp đỡ."
Dứt lời, Thích Mặc Thanh đi trước về phía cửa cung.
Bóng dáng màu đen cao gầy dần dần tạo thành hai cảnh sắc đối lập trên nền tuyết trắng.
Thái tử nhìn theo bóng lưng chàng, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt chứa đầy hận ý.
Thư phòng của Lãnh phủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh của một cây châm rơi trên mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Vương phi, ta vốn muốn tìm cơ hội nói cho người và vương gia, nhưng gần đây không ngừng xảy ra chuyện, nên cứ không tìm được cơ hội, chứ không phải ta cố ý giấu diếm các người." Lãnh Tước che chở bóng người nhỏ bé yếu đuối phía sau, che khuất hơn nửa người nàng.
Hắn vội vàng giải thích, giọng điệu bất đắc dĩ, ánh mắt trong veo của Tiết Tịnh Kỳ tràn đầy vẻ khó tin.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhếch bờ môi mỏng, đôi mắt trong suốt mang ý cười.
Lãnh Tước giống như đứa trẻ bị bắt quả tang, cúi đầu, nhận sai: "Ngày thứ ba sau khi ta đuổi nàng ấy đi."
Tiết Tịnh Kỳ giả vờ giận ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm một chén uống nước lên, môi vùi ở trong chén cười giảo hoạt: "Hãy kể rõ ràng chi tiết cho ta biết, rốt cuộc chuyện đã xảy ra như thế nào."
Lãnh Tước nhìn bóng người mảnh mai phía sau, trong lòng cảm thấy hết sức lo lắng, có vẻ nói ra chuyện đã xảy ra như thế nào thật rất khó khăn.
Hắn mím môi, có chút ngượng ngùng nói: "Vương phi, thật ra chuyện là như thế này, khi đó ta đuổi Ngọc Thuần đi là vì ta vẫn tưởng trong tim ta vẫn còn hình bóng của Ý Dạng. Sau này ta mới phát hiện Ngọc Thuần không hề giống Ý Dạng, Ý Dạng là hồi ức trong lòng ta, mà Ngọc Thuần là người mà ta yêu, nên ta lập tức phái người đi tìm tung tích Ngọc Thuần."
Trước kia Lãnh Tước dứt khoát đuổi Ngọc Thuần đi như vậy, cô còn tưởng hắn sẽ không tìm Ngọc Thuần về nữa, thì ra kết quả lại không giống cô nghĩ, rốt cuộc tình cảm của mỗi người không phải là thứ người khác có thể tuỳ tiện nắm giữ.
"Ta hiểu rồi, ngươi và Ngọc Thuần xem như là có duyên phận, nhưng... Ngọc Thuần, ngươi có còn là người của Thái tử hay không?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn Ngọc Thuần càng ngày có vẻ nữ tính, nghi hoặc hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ cũng biết thân phận của Ngọc Thuần, nhưng với tình hình hai người trước mắt thì có lẽ Ngọc Thuần đã hoàn toàn trở thành người của Lãnh Tước rồi, tuy nhiên cô sợ Lãnh Tước sẽ bị tình yêu che mắt, không nhìn rõ hiện thực và dây dưa.
"Vương phi, ta đã sớm không còn là người của Thái tử nữa, trước đó, Thái tử lợi dụng giọng ta và người giống nhau, để ta tiếp cận các người, trà trộn vào Minh Vương phủ, dùng chút thủ đoạn để phá vỡ tình cảm của người và Minh Vương, để Thái tử có cơ hội lợi dụng. Nhưng sau khi vào Minh Vương phủ ta mới phát hiện, sự tình căn bản không hề đơn giản như ta tưởng tượng. Người và Minh Vương đều là người thông minh, đã sớm phát hiện mục đích của ta, đồng thời hai người yêu thương nhau như thế, ta căn bản không hề có chút phần thắng nào." Ngọc Thuần hơi tự giễu nói, ánh mắt tràn đầy áy náy với Tiết Tịnh Kỳ.
Trước kia nàng chưa gặp được Lãnh Tước, trước kia nàng chưa hiểu được cái gì là yêu, vì tiền nàng đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, từ bây giờ, nàng phải từ từ bù đắp lại.
Nghe vậy, Tiết Tịnh Kỳ lộ vẻ cảm động, ai cũng từng gây ra chuyện sai lầm, bây giờ quay đầu là được rồi.
"Ta hiểu, hôm nay ta đến tìm Lãnh Tước là vì chuyện mầm bệnh bên ngoài, nhưng lại phát hiện ra bí mật lớn như thế, ta tới thật trùng hợp nhỉ." Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười nói, ánh mắt trong suốt sáng ngời lấp lánh như những ngôi sao trên trời.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Thuần nhận ra Tiết Tịnh Kỳ cười lên xinh đẹp như vậy, trước kia nụ cười của Tịnh Kỳ cao quý, xa cách, từ xa nhìn lại tựa như là một đóa hoa sen đang nở rộ. Bây giờ, nụ cười của Tịnh Kỳ lại ấm áp gần gũi như thế.
"Nhục Nghê, ngươi biết chuyện này phải không?" Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn Nhục Nghê phía sau, vẻ mặt Nhục Nghê không hề có vẻ kinh ngạc.
"Vương phi, ta không biết." Nhưng nàng cũng không hề kinh ngạc như vậy.
"Vương phi, đây cũng không phải bí mật gì, tháng sau ta và Ngọc Thuần sẽ thành thân." Lãnh Tước chợt nói.
"Tháng sau sẽ thành thân, tại sao đến giờ ta mới biết thế? Có phải nếu hôm nay ta không đến bất ngờ thì ngươi dự định giấu diếm ta đến tận sau khi thành thân hay không?" Tiết Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, giả vờ tức giận nói.
Tin tức này được coi là chuyện vui trong những ngày liên tiếp có tin dữ này, nhưng Lãnh Tước lại giấu diếm cô, nếu côg không biết, có lẽ Thích Mặc Thanh chắc cũng không biết.
Nghe cô nói vậy, Lãnh Tước liên tục xua tay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lãnh Tước, xem ra hắn thật sợ cô hiểu lầm.
"Vương phi, chuyện tháng sau ta và Ngọc Thuần thành thân cũng mới được quyết định mấy ngày nay thôi, ta còn chưa chuẩn bị kỹ làm sao nói với người, cũng không phải cố ý giấu diếm người và vương gia." Lãnh Tước giải thích, nhìn Ngọc Thuần bên cạnh, Ngọc Thuần mở to đôi mắt vô tội gật đầu.
Tiết Tịnh Kỳ cũng không có ý định khó xử hai người, chỉ là niềm vui mừng và ngạc nhiên đến hơi đột ngột, cô nghĩ phải làm sao để tổ chức cho hai người một lễ thành hôn long trọng đây.
"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không cần nghiêm túc như vậy, nhưng ngươi thật nên nói cho Mặc Thanh biết, ta nghĩ khi biết được chuyện này chắc chàng sẽ rất vui mừng." Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với Lãnh Tước.
"Biết cái gì?" Một âm thanh lạnh lùng mang theo vẻ lười biếng từ cổng truyền đến, sau đó một bóng dáng thon dài đi vào thư phòng, mang theo chút tuyết từ bên ngoài vào.
Bước đi của chàng trầm ổn, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài chăm chú nhìn Tiết Tịnh Kỳ, toàn thân toát ra hơi thở vương giả cao quý, trong khí chất còn mang theo chút hơi thở lười biếng.
Con ngươi Ngọc Thuần hơi co lại, bước chân bất giác lùi về phía sau một bước, còn chưa động thì bả vai đã bị người đè lại, quay đầu lập tức đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Lãnh Tước.
"Mặc Thanh, chàng đã đến rồi." Tiết Tịnh Kỳ chắc chắn chàng đến tìm mình, nên hơi kinh ngạc.
Đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh mang theo ý cảnh cáo, liếc nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh mắt chàng lướt qua phía sau lưng Lãnh Tước, không hề kinh ngạc khi nhìn thấy Ngọc Thuần, chàng nhanh chóng quay đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
"Không phải bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phủ sao? Một mình chạy đến đây làm gì?" Chàng hơi tức giận nói.
"Ta đâu có một mình đến đây đâu, không phải còn có Nhục Nghê đi cùng sao." Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, nhìn Nhục Nghê bên cạnh.
Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Nhục Nghê chỉ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đảo qua người mình, cúi đầu không dám nhìn Thích Mặc Thanh.
Thấy sắc mặt chàng không tốt lắm, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn Nhục Nghê. Tiết Tịnh Kỳ rất muốn vỗ trán, không ngờ nàng thuận miệng nói một câu lại khiến Nhục Nghê sợ hãi như thế, cô vội vàng nói sang chuyện khác.
"Mặc Thanh, chàng biết không tháng sau Lãnh Tước sẽ thành thân với Ngọc Thuần đấy, không ngờ trước kia hai người đã dứt khoát chia tay như vậy mà bây giờ còn có thể ở bên nhau." Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười ấm áp.
Thích Mặc Thanh lạnh nhạt trầm mặc nhìn hai người đứng sát nhau trước mắt, ánh mắt chăm chú khiến Ngọc Thuần cảm thấy hết sức căng thẳng. Nàng vốn là người của Thái tử, dù bây giờ đã không phải, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Thích Mặc Thanh là Minh Vương làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tha mình.
"Thật sao?" Thích Mặc Thanh khẽ hé môi mỏng lạnh lùng thốt ra hai từ, nhưng sau lưng liên tiếp bị người nhéo lấy, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia cũng không có sức gì. Chàng nhíu mày, vươn tay từ dưới lên cầm ngược lấy tay cô, đảo mắt đã đối diện với ánh mắt trong suốt mờ mịt của Tiết Tịnh Kỳ.