Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ đến những gì hắn ta đã làm với mình ngày hôm đó, xem ra hắn ta cũng có chút tình cảm với A Lạc Lan, sẽ không làm gì A Lạc Lan.
“Tướng quân, những lời ngài nói là thật sao? Lúc đó, lúc ta vừa gặp ngài, ngài không như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ hơi cau mày nói.
Nhớ lại lúc hai người vừa mới gặp nhau, Tông Triết có chút ngại ngùng, lúc đó hắt ta hiểu nhầm Tiết Tịnh Kỳ thành A Lạc Lan, định làm chuyện có lỗi với cô, bây giờ nghĩ lại, thật sự đã làm sai rồi.
“Công chúa, chuyện lúc đó đừng nhắc lại nữa, là ta nhất thời bị hồ đồ, ai biết được, ngài lại là một người phụ nữ can đảm, mưu trí, ta rất bái phục.” Đây là lần đầu tên Triết Tông nhận thua dưới tay của phụ nữ, kết cục kia khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên.
“Ngược lại ta rất cảm kích lúc đó, nếu không phải tướng quân đi vào, ta cũng không có cách nào đi vào một cách hợp lý như vậy, cũng không có cách nào hoàn thành tâm nguyện trong lòng ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhớ lại khoảng thời gian kia, ngược lại nó là khoảng thời gian sống rất tốt.
Lúc đó, vẫn chưa vào cung, vẫn chưa có nhiều chuyện như thế này, nhưng, sau khi vào cũng, gặp được người mà mình ngày nhớ đêm mong, thật sự rất đáng giá.
“Cuộc sống ngoài cung tự do tự tại, không có nhiều ràng buộc và tính toán, rõ ràng ngài có thể sống ở bên ngoài cung, rốt cuộc là vì điều gì mà lại vào cung?” Câu hỏi này làm Triết Tông băn khoăn rất lâu, hắn ta vẫn luôn không hiểu người trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ rốt cuộc là ai.
Trong cung, mấy vị hoàng tử cũng không quá thân thiết với cô, cũng không xa lánh cô, ngược lại là cô, lại không muốn đến gần, nếu như nói nguyện vọng của cô là một trong những hoàng tử, thật sự khiến người khác có chút không dám tin.
Sau khi hỏi xong, Tiết Tịnh Kỳ biết hắn ta muốn hỏi câu hỏi này từ lâu, từ ngày hắn ta vào cung, hắn ta vẫn luôn muốn hỏi, chỉ là không tìm được lý do và thời gian mà thôi.
“Tướng quân, chỉ là chấp niệm ở sâu trong lòng ta, đương nhiên ngài không thể nhìn ra được, lần này ta vào cung chỉ muốn giải quyết những nghi ngờ còn lưu lại trong lòng ta một năm trước, có lẽ ngài sẽ hiểu, cũng có thể ngài không hiểu.” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách chân thành.
Triết Tông là một người thông minh, đương nhiên biết cô nói như vậy là có ý gì, cũng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật, mỗi người đều có một bí mật mong muốn được giữ lại.
“Công chúa đã nói như vậy, ta cũng không có gì để hỏi nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện hôn sự của công chúa, mười mấy người con trai của Gia Thành Đế, người nhỏ nhất Luân Vương cũng đã thành thân, ngoại trứ tứ hoàng tử Minh Vương đang để tang vợ ra, cho dù là ai cũng chỉ có thể là trắc phi. Nhưng, ngài đường đường là công chúa của Nước Thành Châu, sao có thể làm trắc phi được chứ, trước khi đến đây ta và quốc chủ đã bàn bạc về vấn đề này, cho dù nói như thế nào, cũng không có được đáp án.”
Bây giờ, không thể để cô dùng thân phận của công chúa để gả cho một vị hoàng tử là Trắc Phi được.
Triết Tông nói không sai, hoàng tử của Gia Thành Đế đều đã thành thân, nếu như nói mục đích của quốc chủ Nước Thành Châu là để Hòa Sắt công chúa gả cho một vị hoàng tử làm Trắc Phi, vậy thì cũng không còn gì để nói.