Tiết Tịnh Kỳ hờ hững rót cho mình một cốc nước, rồi gật đầu nói: “Xem ra tướng quân nắm bắt tin tức rất nhạy bén, chuyện này mới ban bố vào sáng nay đúng không?”
“Ta làm gì nắm bắt tin tức nhạy bén, mà chuyện này đã lan truyền khắp hoàng cung rồi, chỉ là mọi người đều biết rõ mà không nói ra thôi.” Triết Tông nghĩ tới hai cung nữ đứng bàn tán trong viện của mình, thì trong lòng nổi giận.
Nghe Triết Tông nói thế, Tiết Tịnh Kỳ cũng hiểu chút ít.
“Ngươi không muốn ta gả cho Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày hỏi.
Triết Tông gượng cười lắc đầu: “Ta có chỗ nào không muốn? Nhưng có người cố ý nói chuyện này cho ta biết, mục đích là để ta ngăn cản ngươi, dù gì ngươi cũng là Công chúa Thành Châu, mà lại gả cho một Vương gia làm Trắc phi, ngươi bảo ta quay về nói với quốc chủ thế nào?”
Tiết Tịnh Kỳ biết rõ chuyện này là do Doãn Tiêu La làm, nàng ta lan truyền chuyện này ra ngoài chỉ để tổn hại danh tiếng của cô thôi.
Cô gả cho một hoàng tử đã có chính phi chỉ vì bị Minh Vương vứt bỏ, đường đường là Công chúa Hòa Sắt nước Thành Châu mà cũng chỉ như thế.
Chuyện này không chỉ tổn hại đến danh tiếng của cô, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng nước Thành Châu.
“Ta biết nhiều người sẽ không đồng ý chuyện ta gả cho Ôn Vương, nhưng ta cũng đắn đo suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.” Tiết Tịnh Kỳ không giải thích gì thêm, mà chỉ ủ rũ nói.
Nhìn bộ dạng của cô, Triết Tông biết mình không thể dùng quyền lợi để ép cô làm chuyện gì.
Nhưng cô thật sự có rất nhiều sự lựa chọn, sao cứ nhất quyết phải là Ôn Vương?
“Có rất nhiều người trong nước Thích Diệp đang đợi trò cười của chúng ta, bản thân Ôn Vương không phải sự lựa chọn tốt, ngoài Minh Vương, ngươi vẫn có thể lựa chọn các hoàng tử khác, nhưng Ôn Vương thì ta thật sự không thể hiểu được.” Triết Tông nhìn cô hỏi.
“Quả thật Ôn Vương không phải sự lựa chọn tốt, ta gả cho hắn không phải vì ta có tình cảm với hắn, mà là ta có chuyện riêng phải mượn tay hắn mới có thể thành công được.” Tiết Tịnh Kỳ hơi phức tạp nói.
Cô không muốn nói chuyện báo thù cho Triết Tông biết, dù gì thì thân phận hiện tại của cô cũng là Công chúa Hòa Sắt, cô không thể vì chuyện cá nhân của mình mà khiến nước Thành Châu phải chịu chỉ trích.
Lần này cô nói cho Triết Tông biết cũng là bất đắc dĩ.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Triết Tông hơi thất vọng, hắn ta khẽ nhíu mày kiếm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu đã như thế, ta cũng không còn gì để nói nữa, bên nước Thành Châu ta sẽ nói đỡ cho ngươi, mong ngươi có thể đạt được mục đích.” Triết Tông cười nhạt, hắn không tán thành chuyện này những vẫn ủng hộ quyết định của cô.
Tiết Tịnh Kỳ như thở phào nhẹ nhõm, lúc này khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc mới có chút thả lỏng.
“Tất nhiên rồi, ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ để đợi giây phút đó.” Tiết Tịnh Kỳ kiên định nhìn hắn ta, dù là chuyện khác, cô cũng sẽ kiên định như thế.
Triết Tông luôn vuốt ve thanh kiếm bên hông mình, ngón tay cái hơi chai sần chạm vào hoa văn trên thanh kiếm, giống như một tướng sĩ đang ra trận.
“Có lẽ ta sẽ không có mặt trong lễ thành thân của ngươi, khoảng thời gian trước quốc chủ luôn gửi thư hối thúc ta quay về, nói mấy tiểu thành ở biên cương bị nước khác xúi giục, nên nổi loạn, muốn ta đi dẫn binh đi dẹp loạn.” Mắt Triết Tông hơi thâm trầm nói.
Cũng đúng, là tướng quân nước Thành Châu, sao hắn ta có thể ở lại nước khác lâu như thế?
Nước Thành Châu cần hắn quay về để bảo vệ sự bình yên, nên chắc chắn quốc chủ sẽ thường xuyên hối thúc, chỉ là hắn ta không yên tâm để mình cô ở lại đây thôi.
“Đúng vậy, ngươi là đại tướng quân nước Thành Châu, quốc gia bách tính đều cần ngươi bảo vệ, ngươi vì một mình ta mà ở lại nước Thích Diệp thật sự không ổn thỏa. Vậy khi nào tướng quân đi? Để ta làm lễ tiễn biệt tướng quân.” Thái độ Tiết Tịnh Kỳ rất hào hùng, xuất chúng.
“Đợi ta chỉnh đốn xong binh sĩ đã, có lẽ ba ngày sau ta sẽ lên đường.” Triết Tông quay lưng lại, hình như vẫn chưa nói hết, rồi hắn ta bỗng xoay người nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
“Trước khi ta đi, ta muốn gặp mặt A Lạc Lan một lần, ta biết nàng ấy sẽ không quay về Thành Châu, nên có mấy lời muốn nhắn nhủ với nàng ấy, không biết giờ nàng ấy đang ở đâu.” Triết Tông hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Hắn ta muốn gặp mặt A Lạc Lan cũng không có việc gì khó, huống hồ ban đầu là cô mạo nhận thân phận A Lạc Lan, nên giờ xem như thỏa mãn nhu cầu đôi bên.
Dù gì A Lạc Lan cũng là người Thành Châu, nên cô phải cho hai người gặp nhau trước Triết Tông rời khỏi Thích Diệp, nói không chừng sau lần từ biệt này, hai người sẽ khó mà gặp lại.
“Ngươi muốn gặp mặt A Lạc Lan cũng là chuyện hợp tình hợp lý, thật ra nàng ấy luôn ở cạnh ngươi, có điều khuôn mặt đã bị thay đổi, nên ngươi không nhận ra thôi.” Tiết Tịnh Kỳ nói.
A Lạc Lan luôn ở cạnh hắn, thế mà hắn lại không nhận ra nàng?
“Giờ nàng ấy đang ở đâu?” Triết Tông hơi kích động hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói chuyện A Lạc Lan đang ở phủ Minh Vương cho Triết Tông biết, mà chỉ đáp: “Nàng ấy đang ở ngoài cung.”
“Ngoài cung là ở đâu? Khi nào ta mới có thể gặp mặt nàng ấy?” Triết Tông hơi kích động, nhướng mày hỏi.
“Ta có thể thu xếp để ngươi gặp mặt nàng ấy, nhưng ta phải hỏi nàng ấy có muốn gặp ngươi không đã.” Tiết Tịnh Kỳ vẫn muốn hỏi thăm ý kiến A Lạc Lan trước.
Triết Tông vội gật đầu, chỉ cần có thể gặp mặt A Lạc Lan, xem thử nàng ấy có sống tốt không là được.
Trên đường từ Thành Châu tới đây, hắn luôn bầu bạn với nàng, không biết ở nước Thích Diệp này có ai ở cạnh nàng không?
Cuối cùng nàng vẫn hận người Thành Châu đến thấu xương, cho dù phải ở trong góc ngoài cung, cũng không muốn đi hòa thân.
Trong phủ Minh Vương, Minh Khê đang điều chế nước thuốc để tẩy lớp mặt dạ da người trên mặt A Lạc Lan.
Quá trình này nhìn tưởng đơn giản, nhưng lại đòi hỏi tính kiên nhẫn và chính xác của người điều chế, ngay cả khâu điều chế nước thuốc cũng cực kỳ quan trọng.
Minh Khê thận trọng điều chế nước thuốc, nhưng A Lạc Lan thì rất vô tư, chẳng hề lo lắng đi qua đi lại bên người hắn.
A Lạc Lan cầm lọ nước thuốc vẫn chưa điều chế xong lên ngắm nghía một hồi: “Ta nói này, chỉ tẩy một lớp mặt nạ da người thôi mà, ngươi cần gì phải rắc rối điều chế nhiều nước thuốc như thế?”
A Lạc Lan chống cằm hỏi, không hề nhận ra Minh Khê đang dồn hết tâm trí điều chế nước thuốc, mà liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
“Ngươi đừng đụng vào, nếu không điều chế kỹ lưỡng, thì có thể mặt nạ da người đó sẽ theo ngươi suốt đời.” Minh Khê không ngẩng đầu lên lạnh lùng cảnh cáo.
“Không phải chứ?” A Lạc Lan vội đặt nước thuốc trong tay xuống, dùng váy lau tay, rồi xoay người đi qua bên kia chơi.
Lúc Thích Mặc Thanh bàn chuyện xong ra khỏi thư phòng, thì sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, chàng chợt nhớ tới khách quý đến phủ hồi tối qua, nên đi về phía Thiên Điện.
Chàng đi qua hành lang, bên ngoài hoa tuyết đang rơi phất phơ, nhưng chàng chẳng hề thấy lạnh, lúc đi qua một khúc cua, chàng nhìn thấy một tỳ nữ đang gấp gáp chạy tới, tay còn cầm một lá thư.
“Chuyện gì thế? Tay ngươi đang cầm thư gì vậy?” Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm lá thư trong tay nàng ta lạnh lùng hỏi.
Tỳ nữ vội chắp tay trình lên: “Bẩm Vương gia, đây là thư từ trong cung gửi tới, còn cố ý căn dặn chỉ cho mình Vương phi xem.”
Nhưng Thích Mặc Thanh mới là Vương gia trong phủ, dù cho ai xem thì chàng cũng phải là người xem đầu mới đúng.
Một lúc sau, Thích Mặc Thanh vẫn không nhận lấy, tỳ nữ hơi ngạc nhiên không biết nên thu tay về hay tiếp tục trình lên.
Nàng ta do dự một lát mới nghe thấy tiếng chàng hỏi: “Chỉ có một lá thư à?”
“Bẩm Vương gia, hình như chỉ có một lá thư.” Tỳ nữ sửng sốt một lát rồi nhỏ giọng đáp.
Không ngờ cô chỉ tới một lá thư! Mới hai ngày không gặp mà cô đã hống hách như thế, chỉ nhớ nhung A Lạc Lan, mà phớt lờ chàng.
Thích Mặc Thanh bỗng ném lá thư đi, không nói câu nào đã xoay người rời đi, tỳ nữ kia nhanh tay lẹ mắt bắt lấy lá thư.
Nàng ta nhìn bóng lưng rời đi của Thích Mặc Thanh, thậm chí còn chẳng kịp nói cung tiễn Vương gia.
Dù không biết tại sao Vương gia lại tức giận đến thế, nhưng giờ nàng ta vẫn phải giao lá thư này tới tay Vương phi trước.
A Lạc Lan tươi cười nhận lấy lá thư, cố ý lắc lắc trước mặt Minh Khê, rồi mới mở ra.
“Là thư của Tiểu Hoa, nàng ấy cố ý viết cho ta, ta không ngại đọc lớn cho ngươi cùng nghe.” A Lạc Lan vừa mở lá thư ra, vừa lớn tiếng đọc.
“A Lạc Lan, mặt nạ da người trên mặt ngươi đã được tẩy chưa? Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Sáng nay ta đã đi gặp...” A Lạc Lan đọc nội dung lá thư một cách sống động, nhưng lại đột ngột ngừng lại.
Nàng há hốc mồm kinh ngạc nhìn nội dung tiếp theo, nhưng không đọc ra được một chữ, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Minh Khê luôn lắng nghe nàng đọc lá thư, thấy nàng ngừng lại thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi không đọc tiếp nữa?”
Nàng không muốn đọc nội dung phần sau, cũng chẳng có tâm tư để đọc, đây vốn là người nàng không muốn gặp lại nữa, nhưng cớ sao tim nàng vẫn đau như bị người khác bóp chặt vậy?
Thấy vẻ mặt khác thường của A Lạc Lan, Minh Khê đặt lọ nước thuốc đã điều chế xong qua một bên, rồi đi tới trước mặt nàng, cầm lá thư trong tay nàng lên xem.
Minh Khê đọc hết phần cuối mới lên tiếng: “Ba ngày sau Triết Tông tướng quân sẽ rời đi, hắn ta nói muốn gặp mặt ngươi, Triết Tông tướng quân đã hộ tống ngươi tới đây, nên ngươi khó có thể chia cắt quan hệ với hắn ta, giờ hắn ta sắp đi rồi, ngươi hãy đi gặp hắn ta đi.”
A Lạc Lan nhíu mày nhìn Minh Khê: “Ngươi thật sự muốn ta đi gặp hắn ta?”
Minh Khê hỏi ngược lại: “Sao ta lại không muốn ngươi đi gặp hắn ta?”
A Lạc Lan nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn không vui: “Ngươi không sợ hắn ta sẽ dẫn ta đi à?”
“Ngươi vốn là người Thành Châu, nên quay về đấy cũng là chuyện thường tình.”
A Lạc Lan càng tức hơn: “Ngươi không sợ ta về rồi sẽ không quay lại đây nữa à?”
“Ngươi có sự lựa chọn riêng của mình, nên không ai có thể ép ngươi được.”
A Lạc Lan tức đến đỏ mắt, hắn cố ý nói như thế đúng không? Mục đích là để kích thích nàng, không cho nàng đi gặp Triết Tông đúng không?
“Minh Khê, ta biết ngươi tức giận, trong lòng ngươi cũng không mong ta đi gặp hắn ta đúng không? Vậy ta không đi nữa, dù gì đi gặp cũng chẳng thay đổi được gì.” A Lạc Lan cười nói, như đang an ủi hắn.
Nhưng Minh Khê lại kiên định lắc đầu với nàng: “Triết Tông tướng quân phụng chỉ quốc chủ hộ tống ngươi từ Thành Châu tới Thích Diệp, nếu giờ hắn ta không nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, thì cho dù hắn ta trở về cũng sẽ không yên lòng, nên ngươi vẫn nên đi gặp hắn đi.”
A Lạc Lan cố ý không muốn đi gặp Triết Tông, vì nàng sợ nhìn thấy hắn ta rồi, nàng sẽ nhớ lại những chuyện không vui đã xảy ra Thành Châu lúc trước.
Phụ vương, mẫu hậu, huynh đệ tỷ muội, những người thân nhất này đều là kẻ thù của nàng, người đã ám sát sau lưng nàng, ngay cả quan hệ máu mủ cũng không ngăn cản được.
Nhưng nếu nàng không đi, thì nàng lại sợ mình sẽ nuối tiếc.
Nàng đã quyết định ở lại sinh sống ở Thích Diệp, giờ hắn ta đi rồi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, nên nàng có mấy lời muốn nói với hắn ta.
A Lạc Lan hít sâu một hơi, nhướng mày nhìn Minh Khê: “Ta sẽ đi gặp hắn, nhưng ngươi phải đi cùng ta.”
Minh Khê liếc nhìn nàng, mặt không cảm xúc ngoắc tay với nàng: “Ngươi tới đây tẩy mặt nạ da người trước đã rồi nói sau.”