"Phụ... hoàng..." Lúc này, Luân Vương mới từ từ mở mắt ra.
Cặp mắt đỏ ngầu dần dần trào ra nước mắt trông giống như máu, trong mắt hắn ta, máu cũng chảy ra hòa cùng nước mắt.
"Hoàng nhi, hoàng nhi, con cảm thấy thế nào? Đừng sợ, có phụ hoàng ở đây, có phụ hoàng ở bên cạnh, con nhất định sẽ không sao đâu." Gia Thành Đế nắm chặt tay hắn ta, giọng nói có chút run rẩy.
"Nhi, nhi thần, phải đi trước một bước... Nếu, nếu có kiếp sau, nhi thần vẫn muốn làm con của người..."
Nói được nửa chừng thì hắn ta đã nhắm mắt, không nói được nữa.
Bàn tay to lớn dần vô lực rơi khỏi lòng bàn tay Gia Thành Đế, cứng ngắc rũ xuống một bên, đập vào mặt đất lạnh lẽo.
Máu trên mặt hắn ta khô lại, in hằn trên khuôn mặt trắng nõn, trong đại điện dường như không có bất kỳ âm thanh nào, bên tai Gia Thành Đế chỉ vang vọng câu nói cuối cùng của hắn ta.
Những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc mọc ra, tựa hồ như già đi rất nhiều.
Khóe miệng Doãn hoàng hậu nở một nụ cười như ý, sau đó chậm rãi quay người đi đến sau lưng Gia Thành Đế, không ai nhận ra nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của bà ta.
Rốt cuộc vẫn không kịp cứu hắn ta, Tiết Tịnh Kỳ thở dài một hơi, toàn thân mềm nhũn ngã trên đất, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng lại không cứu được hắn ta, để một sinh mệnh biến mất trước mặt cô, cô sai rồi, sai rồi.
“Hoàng nhi!” Gia Thành Đế vô cùng đau đớn.
Một bàn tay to lớn kéo người Tiết Tịnh Kỳ lên, Ôn Vương mang cô ra phía sau mình, gạt đám đông ra, hai tay ôm lấy mặt cô.
"Ngươi không sao chứ? Sao ngươi không nói gì?" Ôn Vương cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, như muốn nhìn thấy biểu cảm gì khác trên mặt cô.
Vừa nãy dáng vẻ cô khám bệnh cho Luân Vương thật sự rất giống Tiết Tịnh Kỳ, nếu không phải vì gương mặt cô thì có lẽ hắn ta thật sự đã nhận nhầm rồi.
“Ta không sao, ta muốn yên tĩnh một mình.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ đờ đẫn đi về phía cửa đại điện.
Bên trong tiếng khóc đinh tai nhức óc, đêm giao thừa đã biến thành ngày giỗ, có lẽ mỗi đêm giao thừa sau này sẽ không ai có thể quên được chuyện này.
Bước đi không có mục đích, mặc cho gió tuyết tạt vào người, đêm tuyết lạnh lẽo lại càng khiến người ta cô đơn, càng thêm bất lực với số phận và sợ hãi lòng người.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cô, xoay cả người cô lại trước mặt chàng, bàn tay to lớn ấn đầu cô vào trong ngực chàng, ôm chặt lấy cơ thể cô.
“Sống chết do trời, nàng cũng đừng quá tự trách mình, chuyện này không liên quan đến nàng, nàng đã làm rất tốt rồi.” Thích Mặc Thanh nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô đang nghĩ gì.
Trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được lại xảy ra trong đêm giao thừa.
Chàng nghĩ thế nào cũng không ngờ được bọn họ lại ra tay vào đêm giao thừa, để Luân Vương chết trước mặt Gia Thành Đế.
Vì để lấy được mạng sống của Luân Vương mà không màng sẽ bị Gia Thành Đế truy xét.
Tiết Tịnh Kỳ ôm chặt lấy cơ thể Thích Mặc Thanh, hít một hơi thật sâu: "Ta không thể cứu hắn, ta không cứu được hắn..."
Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng an ủi: "Tịnh Kỳ, nàng đã làm tốt lắm rồi, đừng nghĩ nữa, nàng không sai."
Chàng quan tâm đến cảm xúc của cô, xoa dịu sự tự trách của cô, ngay cả khi điều đó là sai thì ở trong mắt chàng cũng sẽ thành đúng.
Tiết Tịnh Kỳ rúc vào trong ngực hắn, có rất nhiều chuyện cô không muốn nghĩ nữa, nhưng khuôn mặt của Luân Vương và nỗi đau mất con trai của Gia Thành Đế lại không ngừng quanh quẩn trong tâm trí cô.
“Chàng nói xem, đây có phải là đêm giao thừa tồi tệ nhất mà chúng ta từng trải qua không?” Tiết Tịnh Kỳ trầm giọng hỏi.
Cằm Thích Mặc Thanh đặt trên mái tóc cô, trang sức lạnh lẽo cọ vào cằm chàng khiến chàng tỉnh táo.
“Tin tưởng ta, ta sẽ không để những kẻ hại người sống tốt đâu. Sau ngày hôm nay, kẻ thù của chúng ta đã rõ.” Đôi mắt Thích Mặc Thanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay to dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
Bức tường bên ngoài cung điện ngăn cách tất cả âm thanh bên trong, Tiết Tịnh Kỳ rúc trong vòng tay chàng, như thể đã trôi qua một đời rồi.
Tiết Tịnh Kỳ có chút mệt mỏi, cô không nói nữa, cô tin rằng Thích Mặc Thanh đã thắng được bản thân mình, cô tin những lời chàng nói.
Qua tấm rèm ở đài Trì Đình, bóng dáng của hai người rơi vào một đôi mắt cách đó không xa, đôi mắt kia tràn đầy tức giận nhưng trong nháy mắt lại biến thành nụ cười.
Một nụ cười khinh bỉ hiện ra trên môi nàng ta, thật không ngờ, Hòa Sắt ngươi lại âm thầm lui tới cùng Thích Mặc Thanh, ngươi biết không, người kia chính là đối thủ lớn nhất của Ôn Vương.
Nếu chuyện này mà bị Ôn Vương biết, thì chắc chắn ngươi không sống sót được tới ngày mai đâu.
"Vương phi, sao người lại tới đây? Bên ngoài gió to, chúng ta vào trong thôi." Giọng nói của Đông Vân có chút gấp gáp.
Nàng ta phải chằm chằm Doãn Tiêu La mọi lúc, không thể để nàng ta rời khỏi tầm mắt của mình một phút, nhưng vừa nảy bên trong hỗn loạn một trận, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng nàng ta nữa.
Sau một hồi vất vả tìm kiếm, nàng ta đã tìm thấy Doãn Tiêu La ở đây.
Doãn Tiêu La lắc lắc áo choàng trên người, hăm hở nói: "Bên trong ngột ngạt quá, ta đi ra ngoài hít thở một chút."
“Vương phi, người nên vào trong xem một chút, bên trong rất lộn xộn.” Đông Vân khuyên nhủ.
Vừa bước vào trong liền truyền đến tiếng khóc vang dội, Gia Thành Đế tức giận đến mức ngã xuống cái ghế bên cạnh, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe, Cao công công chưa bao giờ thấy bộ dạng ông ta như vậy, nhất thời không có biện pháp giải quyết.
Người có thể ra quyết định lại đang khóc tỉ tê bên cạnh, bộ xương già như ông ta suy cho cùng cũng vô dụng.
“Truyền Lý Sinh cho trẫm, mau lên.” Gia Thành Đế khua tay, cụp mắt nhìn Luân Vương nằm trên đất, không khỏi đau lòng.
“Đưa Luân Vương trở về Luân vương phủ, trẫm nhất định sẽ tra ra sự thật, trẫm sẽ khiến người ra tay sống không bằng chết.” Là hoàng đế, đây là lời hứa nặng nề nhất trong cuộc đời của ông ta.
Đứa con trai yêu quý của ông ta đã chết ngay trước mặt ông ta, nhưng ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta chết, ông ta chỉ muốn tìm ra kẻ sát nhân kia để hắn ta chôn sống theo con trai ông ta.
Thái tử tái mặt lùi lại hai bước, hai mắt tìm kiếm giữa đám đông, khi nhìn thấy Doãn hoàng hậu thì hắn ta mới bình tĩnh lại.
Chỉ cần Doãn hoàng hậu không xảy chuyện ngoài ý muốn là được, hắn ta sợ sau khi xảy ra chuyện này sẽ liên lụy đến Doãn hoàng hậu.
Hắn ta có thể một mình chịu đựng tất cả mọi thứ, miễn là Doãn hoàng hậu sống tốt.
Đột nhiên, bả vai bị một đôi tay mạnh mẽ nắm chặt, hắn ta có chút biến sắc quay lại, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ôn Vương.
"Thái tử, ngươi sao thế? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" Ánh mắt Ôn Vương đầy hoài nghi, hai mắt khóa chặt hắn ta.
Thái tử có chút chột dạ tránh ánh mắt dò xét của hắn ta, quay đầu lại nhìn Luân Vương nằm trên đất, giọng nói có chút run rẩy.
“Chuyện của thập thất đệ hẳn là đã có người tính toán trước, nếu không, trong đại điện này không thể có người hạ độc vào đồ uống của hắn được.” Thái tử tức giận nói.
Ánh mắt Ôn Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thái tử: "Làm sao ngươi biết thập thất đệ bị trúng độc? Là có người hạ độc trong rượu?"
Cảm thấy mình nói sai, sắc mặt của thái tử càng thêm khó coi, nhưng Ôn Vương hùng hổ dọa người khiến hắn ta không thể không nói: "Vừa rồi Hòa Sắt công chúa nói là bị trúng độc, không phải trong thức ăn thì chỉ có thể ở trong rượu, ta chỉ đoán thôi. Lục đệ có cần phản ứng lớn như vậy không?"
Ôn Vương có chút không tin nhìn chằm chằm hắn ta, luôn cảm thấy thái tử hôm nay thật kỳ quái.
Nhưng hắn ta không nói ra, thái tử nhìn hắn ta bằng nửa con mắt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc cùng khinh thường.
"Tại sao không thấy Hòa Sắt công chúa đâu? Chẳng lẽ vừa rồi không cứu được Luân Vương nên đau buồn nên chạy ra ngoài rồi, lục đệ không đi xem xem sao?"
Nhắc tới Hòa Sắt thì Ôn Vương mới nhớ ra nảy giờ không thấy nàng ta, khi nãy Luân Vương ngất đi, bóng dáng của nàng ta lập tức lao lên.
Cái loại biểu cảm thuần thục và lạnh lùng kia trông rất giống Tiết Tịnh Kỳ.
Năm đó cô cũng vậy, đã chữa khỏi bệnh cho thái tử và Thích Mặc Thanh.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta nhất định phải hỏi rõ, cho dù có giống nhau thì cũng không thể năm lần bảy lượt đều khiến hắn ta có ảo giác này.
Hắn ta biết rõ Hòa Sắt công chúa tuyệt đối không thể nào cứu chữa Luân Vương một cách thành thục như vậy.
“Thái tử vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi thì hơn.” Ôn Vương không cam lòng yếu thế, đáp trả hắn ta một cái, sau đó xoay người tìm kiếm bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ trong đại sảnh.
Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng hắn ta rời đi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đại điện dần dần yên tĩnh trở lại, thi thể Luân Vương đã được đưa ra ngoài, cung nữ lau sạch vết máu trên đất, thái giám bên cạnh cũng thu dọn bữa tối mới ăn được một nữa.
Không còn ai tiếp tục ở lại nữa, mọi chuyện cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Bước chân Doãn Tiêu La vội vả chạy vào, vẻ mặt rất trịnh trọng.
Nàng ta muốn nói cho Ôn Vương biết những gì đã xảy ra ban nãy, để hắn ta biết chân tướng sự việc, khiến người phụ nữ Hoà Sắt kia bị trừng trị nghiêm khắc.
"Vương gia..." Doãn Tiêu La đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Ôn Vương, đang nén cảm xúc để nói ra thì một giọng nói trong trẻo vang lên ở đằng kia.
"Vương gia, sao có thể xảy ra chuyện này được? Có phải Luân Vương đã đắc tội người nào đó không?" Tiết Tịnh Kỳ đi trước Đoạn Tiêu La một bước, tiến lên nắm lấy cánh tay Ôn Vương.
Sự xuất hiện của Tiết Tịnh Kỳ ngay lập tức làm giảm cảm giác tồn tại của Doãn Tiêu La xuống, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Tịnh Kỳ, đang muốn nói gì đó thì bóng dáng hai người đã đi ra khỏi đại điện.
"Chuyện này nhất định không đơn giản, có người dám hạ độc hoàng tử, điều đó cho thấy gan hắn ta rất lớn. Tuy nhiên, thập thất đệ thường ngày rất tốt bụng, đối nhân xử thế rất khôn khéo, lại không đắc tội với ai. Không biết ai muốn ra tay với hắn nữa. ”Ôn Vương cũng cảm thấy không thể tin được.
Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày nhắc nhở: "Chẳng lẽ Luân Vương đã làm chuyện gì cản đường người khác?"
“Hắn có thể làm chuyện gì mà cản đường người khác được?” Ôn Vương buồn cười hỏi.
Người đệ đệ này của mình, hắn ta biết rất rõ, tuổi trẻ tài cao, không muốn nhúng tay vào việc tranh chấp triều đình, cũng sẽ không lệ thuộc vào các hoàng tử khác, hắn ta là người chính trực và nghĩa khí.
"Nhưng mà Luân Vương bị sát hại trong cung, hơn nữa còn dám ngang nhiên hạ độc. Dám hỏi ai có âm mưu và can đảm như vậy?"
Ôn Vương bỗng dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ, không phải khiếp sợ vì những lời của cô mà là vì cô lại có thể nói ra câu này.
Phụ nữ mà lại đoán được đến mức như vậy, tuy rằng trong lòng hắn ta cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến thái tử, nhưng thật sự không dám đoán như vậy.
Tuy nhiên, cô lại nói những lời này mà không cần suy nghĩ, điều này khiến hắn ta thực sự ngạc nhiên.
Khóe miệng Ôn Vương nở một nụ cười như có như không, ánh mắt sáng quắc khiến Tiết Tịnh Kỳ nhìn không thấu.
Một lúc lâu sau, hắn ta nói: "Xem ra Hòa Sắt công chúa đã hiểu một chút về cuộc chiến tranh giành hậu cung ở nước Thích Diệp rồi."