“Tiểu Hoa, chạy mau, cẩn thận phía sau.” Minh Khê từ trong ngực của mình lấy ra châm độc đã chuẩn bị từ trước, bốn cây châm được hắn kẹp chặt trong kẽ tay.
Vừa dứt lời, bốn cây châm được nội lực gia trì, phóng ra.
Khi phóng châm bạc ra, đã nhìn thấy binh sĩ phía sau bọn họ đã bị đâm cho ngã ngửa, nhìn trông không có bất kỳ dấu vết gì, nhưng chỉ vài giây sau, không có dự báo trước mã ngã xuống.
“Minh Khê, ngươi cẩn thận.” Tiết Tịnh Kỳ đi theo sau hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn binh sĩ xung quanh, một tay sờ vào thắt lưng của mình, chỉ cần có thay đổi, cô có thể cấp tốc lấy ngân châm ra.
“Yên tâm, thời gian của chúng ta không nhiều nữa, nhất định phải nhanh cơ hội này mau chóng rời khỏi đây.” Minh Khê cản trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, quay đầu liếc nhìn A Lạc Lan phía sau cô, nói với nàng ta: “Ta cản bọn họ, ngươi, mau chóng chạy đi, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.”
Đã quyết tâm giống như tráng sĩ quyết sinh, A Lạc Lan dùng sức gật đầu: “Được, vậy ta đi trước, nếu như có cơ hội, ta nhất định quay lại báo đáp hai vị, nhất định.”
Tiếng gió xào xạc, tiếng bước chân vội vã của một đoàn người lần nữa chạy tới, rất rõ ràng, số lượng so với vừa nãy còn nhiều hơn, chuyện này đã không phải mấy ngân châm có thể giải quyết được nữa, bọn họ phải đối mắt với đội nhân mã.
Thấy bóng dáng của A Lạc Lan càng chạy càng xa, hai người cũng không lo lắng nữa, thương lượng một đối sách, Tiết Tịnh Kỳ thấy cây đại thụ bên cạnh, đội cái mũ quan vừa nãy giật từ trên đầu của A Lạc Lan, thở hổn hển nói: “Minh Khê, ta ra ngoài dụ bọn họ, ngươi nhân cơ hội dùng châm độc cản bước chân của bọn họ, tôi lại dụ bọn ra, cứ dùng cách như vậy làm loạn tầm nhìn của bọn họ, nhân đó thoát thân. hiểu rồi chứ?”
Minh Khê bị cô nhìn luôn rất nghiêm túc nghe lời cô nói, nhưng nói đến cuối cùng, hắn lại cười lạnh một tiếng không do dự mà túm chặt cổ tay của cô.
Sắc mặt của hắn trở nên lạnh lùng: “Không được, cô đợi ở đây cho ta, ta đi dụ bọn họ, cho ta nửa canh giờ, nửa canh giờ sau ta nhất định sẽ đến cứu cô đi ra.”
Hai mắt của hắn giống như ngôi sao sáng chói, ánh mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ sáng. Nhưng, người là cô muốn cứu, không liên quan đến Minh Khê, cô sao có thể để hắn đi đối diện với nguy hiểm được chứ?
Trước khi cô thể của hắn đứng dậy, Tiết Tịnh Kỳ lại kéo hắn lại, nhanh chóng nói: “Nếu như ta bị bắt rồi, ta còn có thể mạo danh là A Lạc Lan, nếu như ngươi bị bắt, chỉ có con đường chết. bất luận từ góc độ nào mà nói, ngươi cũng không thể đi.”
Đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Minh Khê, khiến hắn không thể quay đầu.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên thu tay lại, nhanh chóng dứt khoát đứng lên, chùm chiếc khăn che mặt trước đó A Lạc Lan đưa cho, dùng khi cần đến.
“Người ở đây, tướng quân, ta nhìn thấy người rồi!” Tiếng vui mừng chưa từng có của binh sĩ vang lên, tiếng hét to của hắn khiến tất cả binh sĩ đều bị thu hút lại, lập tức Tiết Tịnh Kỳ bị nghìn người vây quanh.
“Phải bắt sống, không được tổn hại một sợi tóc của nàng ta! Người vi phạm, giết!” Một tiếng trầm đục cách đó không xa truyền đến, trong giọng nói lộ ra sự chấn nhiếp vô cùng lớn.
Binh sĩ giơ tay cây thương trong tay lên, chỉ cần bắt được A Lạc Lan thì được thưởng 100-200 lượng, đổi lại là ai, ai cũng sẽ liều mạng đi tìm.
Bóng dáng màu đỏ chạy ra khỏi phía sau tảng đá chắc chính là bóng dáng của A Lạc Lan.
Trước mặt chính là cây cổ thụ, lưng của Tiết Tịnh Kỳ dán siết vào vỏ cây, đường vân thô ráp bên trên khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hết cách, cô chỉ có thể đợi ở chỗ này. Cô hít một hơi thật sâu, ló đầu nhìn sự yên tĩnh bên ngoài, một binh sĩ đang đi về phía cô.
“Dựa vào ngươi rồi.” Tiết Tịnh Kỳ từ thắt lưng của mình lấy ra mấy ngân châm, dứt khoát phóng ra.
Mặc dù lực đạo của cô không có lớn như Minh Khê, nhưng độc tố trên ngân châm giống nhau, chỉ cần vừa chạm vào da người thì có thể xâm nhập vào bên trong, đối với cơ thể tạo ra độc tố để công kích.
“Vèo vèo” Mấy ngân châm đâm vào trên người của mấy binh sĩ, binh sĩ sau khi giãy giụa thì ngã xuống.
“Nàng ta ở sau gốc cây đó đánh lén chúng ta, mau đi lên.” Mắt thấy mấy binh sĩ vô duyên vô cớ chết trước mặt bọn họ thì những người khác quát lên.
Một nhóm người nhanh chóng xông tới, lại là bóng dáng màu đỏ lướt qua trước mắt bọn họ, nấp ở phía sau một gốc cây khác.
“Các ngươi qua đây.” Tướng quân vừa nãy ra lệnh thấy tình hình không đúng, mày kiếm tuấn lãng nhíu lại vẫy tay với mấy binh sĩ, cuối cùng ghé vào bên tai của bọn họ nói vài câu, mấy binh sĩ đó lập tức rời khỏi đây, xoay người đi về phía trước.
“Các người tiếp tục đi về phía trước, lấy khiên ra, làm thành lớp bảo vệ.” Vị tướng quân đó tiếp tục chỉ huy: “Mặc kệ phía trước có chuyện gì, chỉ cần chúng ta tìm được người là được.”
Như thế còn có thể làm tướng quân? Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh, nhìn mấy chiếc ngân châm cuối cùng trong tay mình, chậm rãi kẹp vào giữa ngón tay, đôi mắt sắc bén nhìn đám binh sĩ.
Khi bước chân của bọn họ càng lúc càng gần, ngân châm trong tay bay ra, trong mùa đông tuyết rơi êm ả, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, lại có mấy người bị đâm chết.
Thấy mấy binh sĩ bị đâm chết, Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, mặc kệ là vì lý do gì, cô giết người chính là không đúng, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
“Á!” Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng, hô hấp dần trở nên gấp gáp, cổ của mình đã bị người ta túm lấy, không nhúc nhích được.
“Không được động đậy, đợi tướng quân đến rồi nói.” Binh sĩ đó túm cổ của cô không nói hai lời dẫn cô đến trước mặt cái người gọi là tướng quân đó, nghĩ ra, đây chính là tướng quân đưa A Lạc Lan đến nước Thích Diệp.
Bên phải phía sau bọn họ có một tảng đá lớn, trong tuyết địa lạnh lẽo căn bản không có bất kỳ dấu vết gì, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện một góc áo đen ở phía sau tảng đá đang hơi nhúc nhích.
Hai tay của Minh Khê siết chặt thành nắm đấm, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó, chỉ đợi khoảnh khắc bùng phát.
Hai tay hắn bỗng vỗ vào tảng đá bên cạnh, tuyết kết băng trên cánh tay của hắn, một loại thống khổ khó nói thành lời dần dần thẩm thấu vào trong trái tim của hắn.
Không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, hắn muốn đi cứu Tiết Tịnh Kỳ, nếu như Tiết Tịnh Kỳ không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Mắt thấy cô sắp bị bắt rồi, hắn không thể ngồi yên không quản, nếu không, hắn làm sao ăn nói được với sư phụ, làm sao ăn nói với chính mình?
“Ngươi muốn đi đâu? Ngươi bây giờ không thể đi ra.” Sau người hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nữ trong trẻo, giọng nói cực kỳ quen tai vang lên bên tai của hắn.
Giật mình, hắn vẫn có hơi tức giận: “Ngươi sao lại quay lại? Không phải kêu ngươi đi trước rồi sao? Ngươi nếu như bị bắt, vậy sự cố gắng của chúng ta không phải vô ích rồi sao?”
Rõ ràng suýt chút nữa thành công, bây giờ lại biến thành như thế này, thậm chí còn tệ hơn ban đầu.
A Lạc Lan há miệng, trong đôi mắt to nhanh chóng ngưng kết ánh nước, đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc nàng ta sinh ra đến nay có người hung dữ với nàng ta như vậy. Cảm xúc bất mãn, uất ức, đáng thương từng chút từng chút dồn vào trong lồng ngực của nàng ta, có điều lần này bị nàng ta che giấu lại.
“Ta lo lắng cho hai người, cho nên quay lại xem thử, ngươi trước tiên đừng gấp, nếu như Tiếu Hoa giả dạng thành dáng vẻ của ta, bọn họ chắc sẽ không hại nàng ta.” A Lạc Lan bấm ngón tay, mở to mắt nhìn tình cảnh trước mắt, dựa theo sự hiểu biết của cô ta đối với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhưng Minh Khê lại không tin nàng ta, ánh mắt lạnh lùng khinh thường: “Ngươi nói không thì sẽ không?”
A Lạc Lan không ngờ mình có lòng tốt quay lại mà nhận được sự bất mãn của hắn như vậy, nhưng sự việc dù sao cũng là nàng ta làm sai. bọn họ cũng vì cứu mình mới rơi vào nguy hiểm, nàng ta trừ xinh lỗi ra, còn có thể làm gì?
“Xin lỗi, ta nghĩ ta hiểu bọn họ, nếu không như vậy, chúng ta đợi lát nữa lén đi theo, trà trộm vào trong binh sĩ, không phải cái gì cũng rõ rồi sao?” A Lạc Lan vẫn là lần đầu tiên nói chuyện tử tế với một người như thế, nàng ta trưng cầu ý kiến, nhìn biểu cảm của Minh Khê.
Hình như không có cách nào tốt hơn nữa, Minh Khê từ đầu đến cuối không có sắc mặt tốt với A Lạc Lan, thấy trên người cô mặc là bộ quần áo mình đặc biệt lựa chọn cho Tiết Tịnh Kỳ thì sắc mặt lại càng tối đi vài phần.
“Ở trong thâm sơn cùng cốc này, không phải gặp được rắn độc, chính là dã thú, cho dù chạy thoát thì như thế nào chứ? Không biết đường thì đi thế nào, vẫn sẽ lạc đường, cuối cùng vẫn sẽ chết, hà tất gì phải thế?” Vị tướng quân trẻ tuổi đó cái ngựa đi tới, vẫn chưa đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ thì đã mở miệng nói.
Thần sắc của hắn ta không tức mà uy, nhìn trông rất âm lãnh đáng sợ.
Tiết Tịnh Kỳ đeo mạng che mặt cho nên không thể nhìn thấy cả mặt của hắn ta, nhưng từ trong lời của hắn ta, lại có thể biết rõ biểu cảm của hắn ta là như thế nào.
Cô không có lên tiếng, cô sợ mình vừa lên tiếng thì sẽ lộ tẩy bản thân không phải A Lạc Lan.
“Sao lại không nói chuyện rồi? Bình thường người không phải mồm miệng rất lanh lợi sao?” Vị tướng quân đó cười lạnh một tiếng, biểu cảm lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Xem ra vị tướng quân này và A Lạc Lan có tiếp xúc không ít, hai người này chắc thường đấu võ mồm, đối với đối phương cũng không ưng.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn không có nói chuyện, bên tai của cô đều là tiếng gió tuyết, hoa tuyết lạnh lẽo từ từ rơi trên đầu, trên vai hắn ta, xuyên mà lớp mạng che mặt của cô khiến cô nhìn thấy lờ mờ.
“Không nguyện ý nói chuyện thì thôi, các ngươi đưa công chúa lên xe ngựa, lần này nhất định phải trông chừng cẩn thận, không thể xảy ra nửa điểm sai sót, nếu không, hậu quả tự chịu.” Giọng nói lạnh lùng trầm đục cuối cùng lọt vào tai của Tiết Tịnh Kỳ, cuối cùng theo gió mà đi.
Thì ra, A Lạc Lan vậy mà là công chúa, chỉ không biết là công chúa của nước nào, nói như vậy, thân phận mà nàng ta nói với cô toàn bộ đều là nói dối. Cô thật ngốc, vậy mà lại tin tưởng A Lạc Lan, một người xa lạ, một nữ tử chưa từng gặp.
Có điều, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lần nữa dâng lên hy vọng, nếu như, nếu như nàng ta là công chúa của nước Thành Châu, há không phải sắp gả cho Thích Mặc Thanh hay sao?
Trái tim của cô bỗng lạnh toát, nhưng vì bản thân chiếm dụng thân phận của A Lạc Lan mà vui mừng, dù sao nếu như thật sự gả cho Thích Mặc Thanh, sẽ không là người khác, vẫn là chính cô.