Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi bước vào Đông Hoa Viên, Hàn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi kể lại: "Thật ra cũng không có việc gì gấp, chỉ là Minh Vương gia đang đợi ngài ở Đông Hoa Viên, nói nhất định phải gặp ngài một lần nên nô tỳ đành phải đi tìm ngài!”

Thích Mặc Thanh? Sao chàng cũng tới vào lúc này?

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút hưng phấn, cô rất vui khi chàng đến, lại vì không biết nên nói chuyện với chàng thế nào mà buồn rầu.

"Minh Vương gia ở đâu?"

"Đang ở trong chính đường đợi ngài." Lúc Hàn Nguyệt nói lời này trên mặt mang theo chút ý cười, sau khi đưa cô đi đến chính đường liền lui xuống.

Hơi ấm bên trong lập tức phả vào mặt, Tiết Tịnh Kỳ thấy Hàn Nguyệt vội vàng lui xuống, lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Xem ra những năm này cô không có ở đây, Thích Mặc Thanh thật sự dạy dỗ nha hoàn rất nhiều, những nha hoàn được dãy dỗ đều sợ chàng như vậy.

Vừa rồi dáng vẻ vội vội vàng vàng của Hàn Nguyệt như vậy, cho dù không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

"Vừa rồi nàng đi đâu?” Thích Mặc Thanh ngồi ở vị trí chính vị, khoan tay uống ly trà trên tay.

Cô là Công chúa Hòa Sắt, chứ không phải Tiết Tịnh Kỳ, căn bản không sợ chàng, nên cho dù mình gặp người khác thì có gì là không thể?

"Bị Hoàng Thượng triệu đến hỏi thăm." Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn nhiều lời, có chút mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh.

"Đang yên đang lành tại sao Hoàng Thượng lại triệu nàng đến? Là để nàng lựa chọn hoàng tử sao?” Thích Mặc Thanh lập tức đứng lên, ép hỏi.


Nhìn dáng vẻ kích động của chàng như vậy, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên muốn cười, rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng này của chàng như vậy giống như chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

"Hôm đó ta đến Thái y viện lấy thuốc, gặp được Nhược Châu, người bên cạnh Hoàng hậu, nàng ta vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, ta và nàng ta xảy ra một chút xung đột. Kết quả, một cung nữ bên người Dung Tần đã đi trước cáo trạng, vậy nên hôm nay Hoàng Thượng mới triệu kiến ta đến." Tiết Tịnh Kỳ không hề có ý định muốn giấu diếm Thích Mặc Thanh, đem mọi chuyện kể lại một cách rõ ràng.

"Nàng không bị thương chứ?" Sự chú ý của Thích Mặc Thanh không phải nội dung trong lời nói của cô, mà là cô có bị thương hay không, đủ để thấy chàng cảm thấy điều gì.

Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc nhìn chàng, mờ mịt lắc đầu.

"Nhược Châu đi theo bên cạnh Hoàng hậu đã lâu, lại có phần trọng dụng, tính tình cũng có chút kế thừa Hoàng hậu, có đôi khi cũng quá mức kiêu ngạo. Lưu lại tính mạng của nàng ta lâu một chút, cũng nên để nàng ta chịu chút đau khổ!” Trong mắt Thích Mặc Thanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén và đáng sợ vô cùng.

"Lúc trước cũng không thấy nàng ta như thế..." Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại, lời muốn nói lập tức nuốt xuống, sau khi nhận thấy mình nói sai, cô không còn ngẩng đầu lên nhìn Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh mẫn cảm bắt được cái đuôi, nghe cô nói như vậy, nghi ngờ hỏi: "Lúc trước không thấy nàng ta như thế cái gì? Chẳng lẽ trước đây công chúa có quen biết Nhược Châu?”

Thích Mặc Thanh là người thông minh đến mức nào, cho dù không nói gì cũng có thể biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, huống chi đã nói được một nửa, bị chàng bắt được còn muốn trốn thoát sao?

"Ta không phải nói Nhược Châu, vương gia lần này đặc biệt đến Đông Hoa Viên có chuyện gì không?” Tiết Tịnh Kỳ nhanh nhạy chuyển chủ đề.

Trong lòng cô biết rõ, tiếp tục thảo luận vấn đề này với Thích Mặc Thanh sẽ không có kết quả, nên nhanh chóng chuyển sang chủ đề quan trọng hơn.

Trong đầu Thích Mặc Thanh Tâm loáng thoáng biết điều gì đó, lúc trước Công chúa Hòa Sắt cũng không quen biết Nhược Châu, làm sao biết lúc trước nàng ta thế nào, hôm nay nói đến chắc chắn là Tiết Tịnh Kỳ.

Nếu bây giờ cô đã không muốn nói, vậy chàng cũng không muốn vạch trần cô, chờ đến sau này chân tướng tự nhiên sẽ được rõ ràng.

"Cái này cho nàng, ta biết nàng cần." Thích Mặc Thanh lấy một cái hộp từ trong ngực mình ra, kích thước không chênh lệch quá nhiều so với cái Ôn Vương cho, hộp cũng tinh xảo như vậy.

Tiết Tịnh Kỳ không nghĩ cũng biết bên trong đựng thứ gì, Hàn Nguyệt hầu hạ bên cạnh mình, lúc cô nói với Doãn Tiêu La rằng mình muốn Thiên Sơn tuyết liên, Hàn Nguyệt cũng ở bên cạnh, dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ truyền đến tai Thích Mặc Thanh.



Không ngờ chàng lại tự mình đưa Thiên Sơn tuyết liên tới, lần này có vẻ có chút dư thừa.

Nhưng loại bảo bối như Thiên Sơn tuyết liên cũng không phải ở đâu cũng có, hai người lần lượt đưa tới, giữ lại sau này cũng có thể dùng.

"Đây là cái gì?" Tiết Tịnh Kỳ giả vờ như không biết, cầm hộp lên nhìn và nói.

"Thiên Sơn tuyết liên." Thích Mặc Thanh biết Tiết Tịnh Kỳ thông minh cơ trí, đương nhiên biết cô đang cố ý hỏi mình, liền lập tức trả lời.

Quả nhiên, Tiết Tịnh Kỳ sờ lên chiếc hộp trong ngực mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Mặc Thanh một chút, sau đó lấy chiếc hộp trong ngực ra và đặt lên bàn.

"Đây là Thiên Sơn tuyết liên do Ôn vương cho, vương gia sao lại biết ta cần Thiên Sơn tuyết liên?" Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã biết là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố ý hỏi.

Ngón tay của cô đặt trên hộp và nhẹ nhàng gõ gõ.

Sắc mặt Thích Mặc Thanh bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Chuyện ta muốn biết, cho tới bây giờ cũng không có gì là không biết!”

Tiết Tịnh Kỳ biết chàng có sự tự tin này, hơn nữa thực lực hôm nay của chàng đã mạnh hơn so với trước kia.

"Vương gia thật tự tin, chính xác, tai mắt của vương gia trải rộng khắp đại giang nam bắc, chỉ cần vương gia ra lệnh một tiếng, bọn họ đương nhiên sẽ nghe theo lệnh của Vương gia!” Tiết Tịnh Kỳ tán dương chàng.

Thế lực của Thích Mặc Thanh, đến ngay cả Ôn Vương cũng phải kiêng kị ba phần, tai mắt khắp đại giang nam bắc tai không phải không có, ngược lại đúng như Tiết Tịnh Kỳ nói, chỉ cần chàng ra lệnh một tiếng, sẽ có nhiều người mất mạng vì chàng.

Nhưng thứ chàng muốn cũng không phải những thứ đó.

Càng nhìn chiếc hộp còn lại kia chàng lại càng cảm thấy gai mắt, thứ đó là của Ôn Vương tặng, dựa vào cái gì có thể bày cùng một chỗ với đồ của mình tặng.

"Đem đồ hắn ta tặng ném đi." Thích Mặc Thanh nheo mắt nhìn một chiếc hộp trong đó, bất giác thốt lên.

Nhìn vào đôi mắt của chàng, Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy chứng bệnh ham chiếm hữu của chàng lại xuất hiện, lúc trước thế này, một năm trôi qua, chàng vẫn không thay đổi được tính khí bá đạo của mình.

Lúc trước bọn họ cũng vì nhiều chuyện khác nhau mà đã từng cãi nhau và chiến tranh lạnh, rời nhà trốn đi, còn có rất nhiều người được sắp xếp bên cạnh bọn họ để châm ngòi ly gián. Bọn họ đều từng bước cố gắng vượt qua.

Vốn cho là hơn một năm, chằng có lẽ sẽ thành thục và trầm ổn hơn, không ngờ càng ngày lại càng ngây thơ.

Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, có chút lạnh lùng nhìn về Thích Mặc Thanh: "Vương gia, đây là thứ mà ta dùng thắng lợi của mình lấy về, tại sao phải ném đi? Ngược lại, Vương gia ngài tặng Thiên Sơn tuyết liên, ta thật sự còn không có ý muốn!”

Rõ ràng Tiết Tịnh Kỳ chính là không muốn mua món nợ của chàng, cô cũng không muốn ném đồ của Ôn Vương tặng đi, cô ngược lại không muốn Thích Mặc Thanh tặng.

"Thứ hắn ta tặng không thể nhận, chỉ có đồ ta tặng nàng mới có thể nhận, nghe lời, ném nó đi!” Thích Mặc Thanh chính là không muốn nhìn thấy thứ đồ của nam nhân khác xuất hiện trước mặt chàng, huống chi đó còn là nam nhân đang nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ.

Lúc trước Ôn Vương cũng có ý muốn đoạt Tiết Tịnh Kỳ với mình, không ngờ một năm qua đi, cưới Doãn Tiêu La, dung mạo của Tiết Tịnh Kỳ cũng thay đổi, ánh mắt của hắn ta vẫn giống mình như cũ, lần nữa nhìn trúng Công chúa Hòa Sắt.

"Vương gia, chàng hình như không có quyền hạn chế ai đưa đồ vật cho ta và ta cầm đồ vật của ai, đúng không?”

"Ta quả thực không có quyền, nhưng nàng phải nhớ kỹ, ta sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để phụ hoàng gả nàng cho ta, vậy nên tương lai chúng ta là một đôi, từ giờ trở đi, nàng không thể nhận bất cứ đồ vật nào mà người đàn ông khác tặng!” Giọng nói của Thích Mặc Thanh lạnh như băng.

Nếu không phải trước kia Tiết Tịnh Kỳ đã quen với sự lạnh lùng của chàng, có lẽ thật sự đã bị chàng hù dọa.

Chàng chưa bao giờ thay đổi, vẫn bá đạo như lúc trước, sau khi Tiết Tịnh Kỳ vui mừng còn mang theo sự cảm động.

"Đối tượng ta lựa chọn không phải chỉ có một mình Vương gia, nếu như chúng ta hợp tác không vui thì có thể không cần hợp tác." Đôi mắt xinh đẹp luôn tràn ngập các loại màu sắc của Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên tối nhạt đi, lúc nói lời này, ánh mắt không ngừng nhìn xuống đất.



Cô thừa nhận lúc nói lời này, cô có chút chột dạ.

Mục đích cô đi vào nước Thích Diệp đúng là vì thành thân với Thích Mặc Thanh, lại đem chân tướng sự việc nói cho chàng biết, sao cô có thể không hợp tác?

Gân xanh trên trán Thích Mặc Thanh nổi lên, hai mắt lạnh lẽo lúc này lại càng thêm lạnh, lông mày càng thêm nhíu chặt, có thể nhận thấy chàng đang vô cùng tức giận.

"Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Giọng nói của chàng có chút khàn, hai tay ở trong ông tay áo siết thật chặt.

Giọng nói lạnh lẽo vang trong không khí càng thêm khàn, có thể nhận thấy trong lời nói của chàng ẩn giấu bao nhiêu sự khó tin và tức giận.

Chỉ là không phát tác ra mà thôi.

Nhìn dáng vẻ kiềm chế cơn tức giận của chàng, Tiết Tịnh Kỳ không đành lòng nói thêm điều gì, biết rõ chàng rất để ý, rất tức giận, cô vẫn nói như vậy, chàng không tức giận mới là lạ.

"Không có, vương gia, thời gian không còn sớm, nếu ngài không trở về có lẽ sẽ bị người khác chê trách!” Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài, âm thầm nhắc nhở.

Bây giờ ai cũng biết người không thể tiến vào Đông Hoa Viên của cô nhất chính là các hoàng tử, Thích Mặc Thanh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng nếu bị các cung nữ nhìn thấy cũng không tránh được việc sẽ có dư luận.

Nhân lúc sắc trời chưa muộn, nhanh chóng để cho Thích Mặc Thanh rời đi, mới không bị người khác lên án.

"Công chúa, đừng nói sang chuyện khác, sắc trời còn chưa tối, nàng đừng quên, hai chúng ta là người đã có ước định, đừng tùy tiện nói chuyện không hợp tác treo ở cửa miệng, nếu không rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm!” Thích Mặc Thanh nhìn sắc trời bên ngoài một chút, chân trời vẫn mang theo ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Vào mùa đông trời tối rất nhanh, dù mặt trời vẫn chưa xuống núi nhưng sắc trời bên ngoài cũng đã tối lại.

Vì không muốn liên lụy Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh vẫn rời đi.

Trên mặt bàn hai hộp Thiên Sơn tuyết liên không hề nhúc nhích.

Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Lúc trước, chàng bất mãn với việc mình tiếp xúc với người khác, luôn luôn kịp thời tiêu hủy chứng cứ phạm tội về việc mình cùng người khác tiếp xúc, nhưng bây giờ chàng chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không làm ra chuyện gì.

Xem ra, chàng đã thành thục không ít.

Tiết Tịnh Kỳ có chút vui mừng nhìn hai hộp Thiên Sơn tuyết liên trên mặt bàn, cô lấy hộp của Ôn Vương đưa tới và để Hàn Nguyệt đặt lên trên kệ.

Mà hộp Thiên Sơn tuyết liên của Thích Mặc Thanh đưa tới lại được cô đưa đến phòng bếp để phối dược.

Có Thiên Sơn tuyết liên làm thuốc dẫn, bệnh của Minh Khê được cứu rồi.

Phòng bếp nhỏ của Đông Hoa Viên rất ít người đến, ngoại trừ đầu bếp thường ngày ở đây, cơ bản không có người nào ra vào.

Vậy nên có vẻ rất yên tĩnh và sạch sẽ.


"Công chúa gần đây học được mấy món ăn mới, hôm nay muốn tự tay làm một chút, các ngươi đều ra ngoài đi, không cần phải đợi ở trong!” Hàn Nguyệt cao giọng nhìn những đầu bếp đang bận rộn ở bên trong và nói.


"Vâng." Những đầu bếp kia quay đầu liền thấy Tiết Tịnh Kỳ ở bên ngoài, vội vàng đặt đồ vật trong tay xuống, từng người lui ra ngoài.


"Công chúa, người cũng đã rời đi, ngài muốn làm thuốc gì thì làm đi, nô tỳ ở bên ngoài trông coi cho công chúa!” Hàn Nguyệt dứt lời đã quay người đi ra ngoài.


Trong phòng bếp rất sạch sẽ, nhưng vừa rồi một phen bừa bộn đã khiến nơi này trở nên hơi lộn xộn, Tiết Tịnh Kỳ lật qua lật lại phòng bếp mới tìm được một cái chày đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK