Quá trình rút mũi tên ra rất quan trọng, Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của hồ ly, xúc cảm của bộ lông mềm mại ở trong tay của cô cực kỳ mịn màng. Không biết là cô thấp giọng nói gì đó ở bên tai của hồ ly, đột nhiên động tác nhanh chóng rút cây tên ở trên người của hồ ly ra.
Máu lập tức phun ra ngoài, thân thể của hồ ly không ngừng run rẩy phát ra tiếng kêu thảm thiết trầm thấp, nhưng mà rất nhanh nó lại tiếp tục ghé trên chăn bông, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại rồi lại mở ra, là biểu cảm muốn ngủ nhưng mà lại không thể ngủ được.
“Hồ ly không chịu nỗi đau đớn, ngươi làm như thế này thì nó sẽ vùng vẫy.” Minh Khê nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.
“Chưa từng có động vật nào chết ở trong tay của ta, huynh có thể yên tâm.” Tiết Tịnh Kỳ cũng không quay đầu lại mà nói.
May mắn là con hồ ly ở trong tay của cô không có hành động kích động quá mức, dưới sự vuốt ve mềm mại của đôi tay cô, nó dần dần bình tĩnh lại.
Bước tiếp theo là làm sạch vết thương, mặc dù vết thương trúng tên không lớn, nhưng mà đối với kích thước của hồ ly không lớn mà nói thì cũng xem như là lớn.
Tiết Tịnh Kỳ đơn giản dùng nước rửa sạch vết thương của hồ ly, sau đó lấy ra từng nhúm từng nhúm bông nhỏ ở trong bụng hồ ly, càng về sau thấy dấu vết của máu càng nhạt hơn, thẳng cho đến khi vết máu ở phía sau đã phai nhạt hẳn cô mới dừng lại động tác.
Tiếp theo chính là quá trình khâu vết thương, Minh Khê đã sớm xử lý xong vết thương của hồ ly, đứng yên không nhúc nhích theo dõi quá trình của Tiết Tịnh Kỳ. Lúc này mới phát hiện y thuật mà cô dùng là thứ mà từ trước đến nay hắn ta chưa từng nhìn thấy, cảm thấy bất ngờ và thích thú, khi nhìn cô loay hoay làm này làm kia, khi thì nhìn xem con hồ ly ở trong tay của cô còn sống hay không.
Một kim lại một kim xuyên qua vùng bụng của hồ ly, may mắn là vết thương cũng không phải là rất lớn, hồ ly đã lâm vào tình trạng kiệt sức, cũng không có sức lực để động đậy. Tiết Tịnh Kỳ hoàn thành vết khâu này dễ như trở bàn tay, phần bụng được cạo sạch hoàn chỉnh của con hồ ly lộ ra ngoài.
“Tiểu Hoa à, y thuật này của cháu là cái gì vậy? Tại sao lại dùng kim và chỉ khâu lại? Hồ ly cũng đâu phải là quần áo đâu.” Triều Mị Băng nhìn thấy thủ pháp hành y của cô, rất kinh ngạc mà cảm thán nói.
“Đây là những gì mà cháu đọc được khi xem sách y cổ, tác dụng cũng rất cao, cho nên lúc nhìn thấy vết thương như thế này thì cũng đều sẽ thử một lần.” Tiết Tịnh Kỳ không có cách nào nói rõ mình đây là đang mổ, chỉ có thể gặp chuyện gì thì lúc nào cũng nhắc đến ba chữ "sách y cổ" này để giải thích.
Nói như thế này làm cho Triều Mị Băng cảm thấy hào hứng, cuốn sách y thuật nào lại có nội dung có thể so sánh được với quyển sách đó của ông vậy?
Cái gọi là cùng chung chí hướng chính là loại cảm giác này, nếu như thật sự gặp được người đã viết ra quyển sách y cổ đó, nhất định phải làm vài ly rượu với người ta, tâm sự chuyện y học.
“Quyển sách y cổ đó đang ở đâu vậy, có thể mượn nhìn một chút được không?” Triều Mị Băng vội vàng nói.
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: “Vốn dĩ là cháu vô ý phát hiện ra, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả chính cháu cũng chưa từng gặp lại.”
Triều Mị Băng có chút tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Một đồ vật quý báu như thế, lưu tại nhân gian chắc chắn cũng là tai họa, chỉ sợ hậu họan vô tận. Chỉ có thể hủy diệt nó, ghi tạc tất cả các kiến thức trong đó vào trong đầu mới sẽ không quên.”
“Đúng là như vậy, cháu đã ghi nhớ toàn bộ nội dung trong quyển sách vào trong lòng, lúc muốn dùng thì có thể dùng được.” Tiết Tịnh Kỳ cười nói.
Minh Khê nghe hai người bọn họ nói chuyện, đứng ở bên cạnh không nói một lời nào, nhìn con hồ ly sắp ngất xỉu ở trong tay của mình, so sánh với con hồ ly đang nằm nghỉ ngơi trên chăn bông của Tiết Tịnh Kỳ. Mặc dù là trạng thái của hai bọn nó không giống nhau, thế nhưng tinh thần thì lại kém xa con của cô.
“Minh Khê, phủ pháp mà con áp dụng thì ta đều biết, thủ pháp của con sử dụng không chỉ làm cho tốc độ vết thương khép lại chậm, mà hiệu quả trị liệu cũng kém.” Đối với đồ đệ tự tay mình dạy dỗ, Triều Mị Băng vẫn có thể hiểu rõ được, lại nói với Tiết Tịnh Kỳ: “Tiểu Hoa, phương pháp trị liệu này của cháu đại khái là có thể tốt lên trong thời gian bao lâu?”
Tiết Tịnh Kỳ giơ ba ngón tay lên: “Ba ngày sau thì có thể cắt chỉ, vết sẹo nhỏ do vết thương để lại thì sẽ khép lại như lúc ban đầu.”
Vốn dĩ là loại vết thương nhỏ này chỉ cần nội tạng ở bên trong mau lành lại, vết khâu ở bên ngoài có thể tháo ra bất cứ lúc nào, hơn nữa cũng không cần phải thoa nhiều loại dược liệu. Đây chính là lợi ích của thuốc tây, nhưng mà nguy hiểm cũng lớn hơn nhiều.
“Được, vậy chúng ta tạm thời chờ ba ngày sau nữa thì cắt chỉ cho hồ ly, vậy thì có thể nhìn thấy được kết quả rồi. Minh Khê, lần này con đã gặp phải đối thủ rồi, không phản đối đó chứ?” Triều Mị Băng hơi có ý nhạo báng mà nhìn Minh Khê ở bên cạnh, ông cực kỳ hiểu rõ tên đồ đệ này.
“Chờ kết quả vào ba ngày sau nữa thì lại nói.” Minh Khê lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tiết Tịnh Kỳ, trên mặt là biểu cảm hoàn toàn không thèm để ý.
Triều Mị Băng đi đến vỗ vỗ vào lưng của Minh Khê: “Kỹ thuật không lợi hại bằng Tiểu Hoa thì cũng không cần phải thương tâm đâu, dù sao thì con bé cũng là cháu ngoại gái của ta, ở phương diện khả năng y thuật chắc chắn là giống ta, bị bại bởi sư phụ của mình cũng không phải là rất đáng tiếc.”
Nhìn vào phương pháp trị liệu mà hai người đã viết ra trên giấy, một bên là bệnh lao, một bên là hen suyễn, những phương pháp trị liệu này cơ bản đều giống nhau, chỉ là vết thương của Tiết Tịnh Kỳ tương đối hoàn chỉnh một chút, dùng thuốc cũng tương đối bạo gan hơn.
“Tốt tốt tốt!” Triều Mị Băng nhìn thuốc được dùng để trị liệu do Tiết Tịnh Kỳ viết ra, không khỏi nói ba chữ tốt liên tục, sau đó lại đưa tờ giấy kia cho Minh Khê nhìn.
“Nhìn xem, bị bại bởi Tiểu Hoa, chắc là con rất tâm phục khẩu phục nhỉ.” Triều Mị Băng không ngừng cảm thán: “Không hổ là cháu ngoại gái của Triều Mị Băng ta mà.”
Mặc dù là rất khinh thường, nhưng mà từ đầu đến cuối Minh Khê đều không nhịn được mà muốn xem là phương pháp trị liệu gì mà để Triều Mị Băng thích bắt bẻ người khác lại lên tiếng tán thưởng.
Lúc ánh mắt liếc nhìn tờ giấy của Tiết Tịnh Kỳ, hắn ta nhận ra rằng những gì mà cô viết quá hoàn mỹ và độc đáo hơn người khác. So sánh về trình độ sử dụng thuốc với hắn ta mà nói, có cái thậm chí ngay cả mình cũng không nghĩ tới.
“Nếu như là thế này, vậy thì ta tâm phục khẩu phục.” Minh Khê hít sâu một hơi, rốt cuộc hắn ta cũng đã biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, trước mặt của cô gái tuổi tác không lớn, toàn thân ngạo khí, hắn ta thất bại một cách thảm hại.
Lần này không phải là Triều Mị Băng thiên vị, mà là sự thật.
“Nhưng mà còn phải chờ ba ngày sau nữa, hồ ly cắt chỉ rồi thì lại nói tiếp.” Minh Khê vừa đi vào trong phòng của mình vừa nói.
Bóng lưng của Minh Khê cứng ngắc cao gầy, nhìn có chút khó chịu. Nhưng mà trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ rất vui vẻ, dù sao thì chỉ cần thắng hắn ta thì có thể nhận được tin tức của Thích Mặc Thanh rồi.
“Tiểu Hoa, cháu không cần phải lo lắng, con người của Minh Khê chính là như vậy đó, mặt lạnh tim nóng, từ hành động thoa thuốc cho cháu có thể nhìn thấy được nó quan tâm đến cháu, chỉ là nó không dễ dàng biểu đạt tình cảm ra mà thôi, nó là một đứa bé rất tốt.” Triều Mị Băng tán dương Minh Khê, đây là lời tán dương mà ông ta rất ít nói ở trước mặt của người khác, thật ra thì trên đời này ông rất ít khi đánh giá cao ai.
Ngay cả Minh Khê cũng vậy.
“Cháu biết rồi ông ngoại, ba ngày sau cháu chắc chắn sẽ nhận được tin tức của Thích Mặc Thanh." Tiết Tịnh Kỳ kiên định nói ra suy nghĩ ở trong lòng của mình.
Triều Mị Băng ở một bên thở dài: “Cháu thật sự muốn tin tức của hắn như vậy à, thật sự muốn trở về?”
Có lẽ là bởi vì sự kiên trì trong lòng của mình, có lẽ là bởi vì lời hứa hẹn trước khi chia tay, chỉ cần cô còn sống thì cô nhất định sẽ trở lại bên cạnh của chàng, đây không phải là một câu nói suông. Quan trọng nhất chính là trái tim của cô nói với cô rằng, cô muốn trở về.
“Ông ngoại, chờ sau khi cháu trở về rồi thì sẽ thường xuyên đến đây thăm ông, đến lúc đó cũng sẽ dẫn theo chàng ấy cùng nhau trở về.” Lúc Tiết Tịnh Kỳ nói đến đây thì cánh mũi có chút chua xót.
Cô không biết là đã trôi qua bao lâu rồi, mình không cảm nhận được tình cảm gia đình.
Ở hiện đại không có, cổ đại cũng không có, thẳng cho đến khi gặp Thích Mặc Thanh, gặp Triều Mị Băng, cô mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của gia đình.
“Được rồi, đứa trẻ ngoan, cháu đã nghĩ như vậy, vậy thì ông ngoại cũng không nói cái gì nữa.” Triều Mị Băng nhẹ giọng thở dài, chắp hai tay sau lưng chậm rãi dạo bước vào phòng. Đời này có Minh Khê ở cùng với mình, vậy cũng coi như ông sẽ không sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Bóng đêm nặng nề, vào mùa đông ban đêm thường đến cực kỳ sớm, chỉ qua một lát sau thì bầu trời liền tối.
Ban đêm trong kinh thành đều luôn đến cực kỳ nhanh, đây là điều Thích Mặc Thanh nhận ra vào một năm về trước.
“Vương gia!” Giọng nói khác thường trầm thấp của Nhục Phàm xuất hiện trong mùa đông giá rét, truyền vào trong thư phòng một cách ổn định.
“Vào đi.” Thích Mặc Thanh trầm lặng như một bóng ma trong đêm, trong căn phòng không được đốt nến lộ ra có chút dọa người.
Nhục Phàm cũng đã sớm quen với Thích Mặc Thanh như thế này, hắn ta cũng đã nghe thấy chuyện Minh Vương phi qua đời, chỉ là không biết nên an ủi như thế nào mà thôi, cho nên dứt khoát không nhắc đến.
“Người cuối cùng của đảng Ô Thành cũng đã bị bắt, kẻ cầm đầu của bọn hắn lại là một nữ nhân, thà chết chứ không chịu khuất phục, vẫn luôn đang la hét ầm ĩ muốn gặp vương gia. Thuộc hạ đã đưa nàng ta đến mật thất, vương gia có muốn tự mình đi đến đó nhìn xem không?” Giọng nói khàn khàn của Nhục Phàm phát ra trong đêm tối này lại càng khó nghe hơn, nếu như không nhìn thấy con người của hắn ta, vậy thì nhất định sẽ bị giọng nói của hắn ta hù dọa.
Thích Mặc Thanh nắm miếng ngọc lạnh buốt ở trong tay, nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh trong đêm tối lại, trông rất đáng sợ, Đã qua nhiều năm như vậy, có vô số nữ nhân muốn quấn lấy chàng, muốn tiếp cận chàng, nhưng mà chàng chưa từng nhìn một lần nào, bây giờ càng ngày càng có nhiều nữ tự khiến cho chàng thấy phiền lòng.
“Nàng ta đã muốn chết, vậy thì cứ tiễn nàng ta một đoạn đường.” Thích Mặc Thanh như là tu la đến từ địa ngục, cảm giác âm trầm không thua gì ở mười tám tầng địa ngục, ngay cả nụ cười lạnh của chàng mà cũng không dám đến gần.
Ở Minh Vương phủ đã chuyên thiết lập ra một tầng hầm dùng để giam giữ những người không biết nghe lời, quyền thế lại phi thường lớn, ở bên trong có đầy đủ các loại cực hình. Nếu như ngày nào tâm trạng của Thích Mặc Thanh không tốt, ngẫu nhiên cũng sẽ đến mật thất ngầm ngồi một lát, nhìn những người có tội ác tày trời đau đến không muốn sống ở trước mặt của chàng, chàng đã cảm thấy cuộc sống này công bằng.
Dựa vào cái gì mà cả ngày lẫn đêm chàng đều phải đau khổ như vậy? Dựa vào cái gì mà người khác có thể vui vẻ sống một đời? Dựa vào cái gì mà người chàng yêu sâu đậm đã phải rời khỏi chàng mà đi?
Trong một góc dưới tầng hầm ở Minh Vương phủ, những năm gần đây Minh Vương phủ đang không ngừng mở rộng. Tuổi tác của Gia Thành Đế càng ngày càng lớn, hiệu quả công việc của Thích Mặc Thanh càng ngày càng cao, cho nên đã ban cho chàng phủ đệ ở nhiều nơi, nhưng mà từ xưa đến nay chàng đều không hề thay đổi.
Bởi vì chàng sợ đến khi Tiết Tịnh Kỳ trở về thì sẽ không tìm thấy đường.
Có điều là đã xây dựng thêm vài nơi trong vương phủ trước kia, toàn bộ Minh Vương phủ cũng đã lớn hơn gấp đôi.
Đi vào tầng hầm u ám, nơi nơi đều có thị vệ đang cầm đèn, trong nháy mắt chỗ này sáng trưng lên.
“Vương gia, ở nơi này.” Nhục Phàm chỉ vào một nữ tử bẩn thỉu bị giam giữ ở trong phòng rồi nói.
“Mở cửa ra!” Âm thanh của Thích Mặc Thanh âm trầm giống như trong tầng hầm giam giữ hắc ám, mang theo chút khàn khàn.
Nhục Phàm nói với thủ vệ bên cạnh một lần, hắn ta lập tức mở cửa ra, trong phòng cũng không có đèn đuốc, thị vệ đi theo sau lưng của Thích Mặc Thanh cầm theo hai cái đèn lồng cho chàng, miễn cưỡng chiếu sáng gian phòng.
“Nghe nói là ngươi muốn gặp ta.” Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh không mang theo một tia tình cảm nào.
Nữ tử kia nằm sấp trên mặt đất, toàn thân trên dưới chịu không ít vết thương, vết máu loang lỗ trên mặt đất. Nàng ta nghe thấy âm thanh, chậm rãi mở to mắt ra, mái tóc rối tung đen nhánh bết dính vào trên khuôn mặt của nàng ta, trông lôi thôi không chịu nổi.