Mục lục
Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành - Tiết Tịnh Kỳ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng nhất thời nháo loạn thành một đoàn, mấy cung nữ bắt đầu la hét, căn phòng vốn đã hỗn loạn nay càng trở nên hỗn loạn hơn.

Người kia vẫn tiếp tục cúi đầu, khập khễnh chạy về phía cửa.

Trong lòng Lâm Vương chỉ có một ý niệm, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy mặt hắn, hắn cuống cuồng chạy như ruồi mất đầu, vừa bước ra khỏi cửa liền có một bàn tay to nhấc bổng cả người hắn lên, rồi quăng hắn trở lại phòng.

“Lâm! Vương!”

Lúc này Ôn Vương đã nhìn thấy rõ mặt hắn, mặt lúc xanh lúc trắng, vừa tức giận vừa xấu hổ, không biết nên nói gì.

Đệ đệ ruột của hắn vậy mà lại đến phòng vương phi của hắn để xem trộm, nếu truyền đi, thể diện của hoàng gia biết để vào đâu?

Thân ảnh của Lâm Vương chợt ngẩn ra, cứng ngắc đưa tay lên che mặt, vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng phía sau lại có một thân ảnh màu đen cản đường hắn.

Bóng dáng của Thích Mặc Thanh ngăn trước mặt hắn, sắc mặt không đổi nhìn hắn: “Thất đệ, không định giải thích một chút sao?”

Người Lâm Vương run lên, lúc này muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích thế nào, xem trộm vương phi của huynh trưởng, nếu truyền ra đi, hắn làm gì còn mặt mũi gặp người?

“Giải thích cái gì? Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, kết quả lại bị cho là xem trộm người, còn bị đánh một trận, ta không trách các ngươi thì thôi, còn bắt ta giải thích? Đây gọi là đạo lý gì?”

Lâm Vương gân cổ lên cãi, mặt đỏ tía tai, tựa như phải chịu nhiều oan ức lắm.

Nhưng những gì hắn nói không phải không có lý, lúc ấy cũng không có nhiều người có mặt, nếu hắn nhất quyết không nhận, nói không chừng không có bằng chứng thì chính là hiểu lầm hắn.

Ôn Vương ôm trán, có chút phiền não đi tới đi lui, mặt lộ ra vẻ lo lắng.


Lâm Vương phong lưu háo sắc không phải ngày một ngày hai, nếu không lúc ấy cũng sẽ không bị người ta cắt mất gốc rễ, nhưng cho dù như vậy, cũng không thay đổi được bản tính háo sắc của hắn.

“Các ngươi đều ra ngoài đi.” Ôn Vương nhìn bên cạnh nhiều người như vậy, nào là cung nữ, nào là ma ma, liền phất tay ý bảo bọn họ ra ngoài.

Một nhóm cung nữ thức thời lập tức lui ra, trong phòng nhất thời an tĩnh, chỉ lưu lại bầu không khí kỳ lạ không giải thích được.

“Công chúa, người không sao chứ? Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ôn Vương cẩn thận xem xét thân thể của Tiết Tịnh Kỳ, hỏi nhỏ.

Bàn tay của hắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, giống như con dấu đóng lên bả vai Tiết Tịnh Kỳ.

Tiết Tịnh Kỳ có chút mất tự nhiên né tránh, ánh mắt nhìn về phía Thích Mặc Thanh bên cạnh, hắn đang nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, như thể không muốn thấy cảnh gần gũi của hai người.

“Mới vừa rồi thực sự không xảy ra chuyện gì, đúng như Lâm Vương nói, ta và nha hoàn bên người cũng không biết chuyện gì xảy ra. Bên ngoài vẫn còn tiệc rượu, vương gia nên ra ngoài tiếp khách đi.” Tiết Tịnh Kỳ một mặt kiên cường, bình tĩnh nói, nhưng trên tay vẫn nắm chặt chiếc khăn trùm đầu đỏ của tân nương.

Động tác này chứng tỏ cô vẫn hết sức khẩn trương và sợ hãi.

Lâm Vương ở một bên ra sức gật đầu: “Không sai, không sai, chính là như vậy, Lục ca, huynh đừng nói cho phụ hoàng, bằng không, bằng không...”

Nghe được giọng nói nơm nớp lo sợ của Lâm Vương, khuôn mặt của Ôn Vương vốn đang tức giận lúc này lại trở nên lạnh lùng đáng sợ, hai tay nắm chặt thành quyền.

Xoay người, đạp một cước thật mạnh vào người Lâm Vương, khiến hắn bay xa trên mặt đất ước chừng mấy thước.

“Thích Vũ Mạch! Ngươi còn dám tranh cãi? Ngươi là cái dạng gì có thể người của công chúa Hoà Sắt chưa biết, chẳng lẽ ta còn không biết? Ngươi tốt hơn hết nên an phận một chút, bằng không, đừng trách ta không nể tình huynh đệ.” Ôn Vương nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.

Cổ áo Lâm Vương bị hắn nắm chặt, lực mạng tới mức dường như muốn bóp chết người truyền đến thân thể Lâm Vương.

Hắn biết hiện giờ có nói gì cũng sai, mím chặt môi, không dám nói lời nào.

Hắn còn chưa nhìn được gì đã bị phát hiện, nha hoàn kia võ công thật cao cường, đem hắn vùi trong tuyết lạnh, hắn còn bị đe doạ cảnh cáo.



Lần này đúng là tiền mất tật mang.

“Lục ca, ta thật sự không làm gì cả, không thấy gì cả...” Lâm Vương thấp giọng nỉ non.

Ôn Vương buông cổ áo hắn ra, cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ làm mất thể diện của hoàng gia, còn làm tổn hại đến thanh danh của công chúa Hoà Sắt.

“Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau đừng để ta bắt gặp, cút.” Ôn Vương nắm tay chặt thành quyền, sợ bản thân không khống chế được mà đánh hắn.

Nghe Ôn Vương tha cho mình, Lâm Vương thở hắt ra một hơi, rồi lăn một vòng chạy ra ngoài.

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, mắt chứng kiến hết mọi thứ, Thích Mặc Thanh từ từ đến gần Ôn Vương, trên mặt mang một tia chế nhạo.

“Còn tưởng rằng Lục đệ sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ lại dễ dàng bỏ qua cho Thất đệ như vậy? Ta quá coi trọng Lục đệ rồi.”

Ôn Vương từ từ đỡ Tiết Tịnh Kỳ đến bên giường, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thích Mặc Thanh, ánh mắt thâm trầm: “Lời này của Tứ ca ý là sao?”

Hắn đã cưới được công chúa Hoà Sắt, bất kể Thích Mặc Thanh có làm gì đi chăng nữa hắn cũng không muốn quản.

Ngược lại, hắn hào phóng cho Thích Mặc Thanh thấy cảnh thân mật của mình với công chúa Hoà Sắt, cố ý kích thích tâm tình của Thích Mặc Thanh.

“Sự thật ngay ở trước mặt, hôm nay là ngày vui của Lục đệ, mà Lục Nguyên Cư là chỗ nào, mọi người đều rõ. Lúc này mọi người đều đang ở bên ngoài uống rượu chúc mừng, chỉ có Thất đệ lượn lờ ờ Lục Nguyên Cư, chẳng lẽ thế còn chưa đủ hiểu?”

Thích Mặc Thanh nhướn mày, lộ ra ý Ôn Vương, ngươi là kẻ hèn nhát.

Ôn Vương vỗ cánh tay Tiết Tịnh Kỳ, an ủi cô, lại cầm khăn trùm đầu từ tay cô lên đội lên đầu cô.

“Tứ ca, có gì chúng ta ra ngoài nói, nơi này không phải chỗ nói chuyện.” Ôn Vương đưa tay ra dấu mời, tỏ ý muốn Thích Mặc Thanh ra ngoài nói chuyện.

Thích Mặc Thanh gật đầu, đi ra ngoài trước.

Ôn Vương theo sát phía sau, bên ngoài gió tuyết có chút dữ tợn, thế nhưng lúc này hắn không cảm thấy lạnh chút nào, trong đầu chỉ toàn chuyện phát sinh vừa rồi.

“Chuyện Thất đệ tới đây, tại sao Tứ ca lại biết? Chẳng lẽ huynh theo dấu hắn tới đây? Nếu là như vậy, sao huynh không khuyên bảo hắn? Hay huynh cố ý làm vậy?” Ánh mắt tìm tòi của Ôn Vương nhìn thẳng vào Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh lộ ra vẻ trào phúng: “Lục đệ mắt mờ, nhưng ta không có hoa mắt, Thất đệ là dạng người gì, mọi người đều biết. Ta chỉ không muốn Lục đệ muội còn chưa động phòng đã bị mất trong sạch, sẽ rất đáng tiếc.”

Dứt lời, chàng thản nhiên thở dài một tiếng.

Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Bị chàng nói như vậy, vẻ mặt của Ôn Vương không còn bình tĩnh được nữa, hết xanh rồi trắng, vô cùng khó coi.

“Nói như vậy, huynh đã sớm biết chuyện sẽ phát sinh?”

“Cái này còn cần ta biết? Mọi người đều biết?” Thích Mặc Thanh trả lời.

“Huynh!...” Ôn Vương cắn răng nghiến lợi, cũng không biết đáp lại thế nào.

Ôn Vương hiểu rõ chuyện này, mà vẫn không làm gì Lâm Vương, chẳng qua là vì muốn bảo vệ mặt mũi.

Thích Mặc Thanh khịt mũi coi thường, nếu là chàng, chàng sẽ tuyệt đối không bao giờ để Lâm Vương bước ra khỏi cửa.

“Vương gia, nô tài tìm người mãi, hoàng thượng đang tìm người khắp nơi, người mau tới đó đi.” Một thị vệ từ cuối hành lang gấp khúc chạy đến, giọng điệu gấp gáp.

“Đã biết, ta sẽ qua ngay.” Ôn Vương vừa dứt lời, nhìn Thích Mặc Thanh một cái, rồi xoay người đi về phía chính điện.

Bóng dáng của hắn đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến mất.



Vẻ mặt của Thích Mặc Thanh dần dần ngưng trệ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại sự lạnh giá.

Bên ngoài đột nhiên an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất, chỉ còn lại âm thanh gió thổi.

“Công chúa, người không sao chứ?” Hàn Nguyệt mở miệng hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ nâng khăn trùm đầu lên, đi tới bàn uống mấy ngụm nước, một tay chống lên bàn trầm tư.

“Sao lại trùng hợp thế chứ?” Cô hơi nheo mắt, lẩm bẩm.

Hàn Nguyệt khó hiểu nhìn cô: “Cái gì trùng hợp cơ?”

Tình huống vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến người ta không kịp suy nghĩ.

Từ lúc Thích Mặc Thanh vào trong phòng, hẳn âm mưu đã bắt đầu, ma ma kia là có người cố ý phái tới, rốt cuộc là người nào làm.

Lâm Vương bản tính khó đổi, vừa vặn đi tới nơi này chẳng phải tìm đến chỗ chết sao.

Những nha hoàn và ma ma kia, đều là Doãn Tiêu La phái tới giám sát cô, chỉ cần sắp xếp một chút, là biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

“Nàng ta bắt đầu động thủ rồi, thật không kiên nhẫn.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên lắc đầu.

Hàn Nguyệt “a” một tiếng, hơi không hiểu ý của cô, nhưng chỉ cần suy nghĩ một lát, liền hiểu cô đang nói về cái gì.

“Công chúa, ý của người là Trắc Vương phi bắt đầu động thủ? Nhưng vừa rồi Ôn Vương cũng đến, không lẽ nào Trắc Vương phi xúi giục cả Ôn Vương?” Hàn Nguyệt cau mày hỏi.

“Dĩ nhiên không phải, ta đang nói những ma ma và cung nữ đột nhiên xông vào kia, nếu không phải nàng ta biết nơi này xảy ra chuyện, làm sao lại phái người tới?” Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên ghế, nhắm hai mắt trầm tư.

Lông mày Hàn Nguyệt nhảy dựng lên: “Người nói, có người giám sát chúng ta?”

“Giám sát chúng ta là chuyện bình thường như cơm bữa, người trong phủ đều là người của nàng ta, muốn biết hành tung của chúng ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi mở miệng, đang nghĩ xem nên làm thế nào.

“Vậy chúng ta nên ứng phó ra sao?” Hàn Nguyệt cau mày hỏi.

Các nàng tựa như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, chung quanh đều là nước, không cẩn thận sẽ bị nhấn chìm.

“Chỉ là mấy nha hoàn mà thôi, không cần lo lắng, nói năng phải thật cẩn thận, nói mấy lời giả tạo để các nàng bẩm báo lại, khiến cho Ôn Vương không tin tưởng nàng ta nữa.” Tiết Tịnh Kỳ cầm ly rượu, thấp giọng nói.

Hàn Nguyệt gật đầu, chỉ có thể làm vậy.

Ra đến cửa Lục Nguyên Cư, sắc mặt Ôn Vương không được tốt lắm, lúc đi ra ngoài càng không cười lấy một cái.

Chỉ mong tiệc rượu này mau chóng kết thúc, giờ phút này trong lòng hắn chỉ tâm tâm niệm niệm đến Hoà Sắt, chuyện vừa rồi hắn xử lý chưa được thoả đáng, không biết nàng có bị doạ sợ hết hồn không.

Cũng đã khuya, Gia Thành Đế và các phi tần đã về trước, mấy hoàng tử cũng đã ra về, chỉ còn lại mấy đại thần ngày thường thân thiết với hắn.

Ôn Vương hàn huyên cùng mấy vị đại thần, đẩy chén mời rượu, lấy rượu chúc mừng, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ. Mấy ly rượu liên tiếp xuống bụng, hắn liền chống cửa nôn oẹ.


“Không được, không được rồi, Lý đại nhân, Lữ đại nhân, ta thật sự không uống nổi nữa, tha cho ta đi...” Ôn Vương lớn tiếng cầu xin thương xót.


Mấy quan đại thần cười to: “Tửu lượng của Ôn Vương, chúng ta đều biết, sao có thể dễ say như vậy? Có phải muốn trở về với vương phi rồi đúng không?”


Ôn Vương chỉ nghĩ cách đẩy bọn họ đi, bị nói trúng tim đen thì không biết nói gì.


“Tửu lượng của các vị đại nhân rất cao, ta đâu phải đối thủ, ta thật không nổi nữa, uống xong ly này liền dừng thôi.” Ôn Vương xung phong nâng ly rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK