Doãn Hoàng hậu thật ra không tự tin khi châm ngòi thổi gió trước mặt Gia Thành Đế.
Cho dù ở trong hậu cung cũng thế, tuổi già sắc suy đã thành từ thay thế cho bà ta. Mặc dù bà ta là Hoàng hậu nhưng không chống lại được năm tháng vô tình.
Lại thêm, mấy năm qua hết nhóm tú nữ này tới nhóm tú nữ khác vào hậu cung, khiến bà ta hoàn toàn bị chìm xuống, mịt mờ trong những thiếu nữ trẻ trung.
Nếu không phải nhờ có thân phận Hoàng hậu này, sợ rằng Gia Thành Đế đã quên mất tên bà ta là gì từ lâu rồi.
"Hoàng hậu nương nương, nếu nước Thành Châu phái công chúa Hòa Sắt qua, vậy đã chứng tỏ là muốn chân thành hòa thân với nước Thích Diệp. Cho dù trong đó có chuyện gì không thể cho người khác biết, mục đích cuối cùng vẫn là vì hòa bình của hai nước." Ôn Vương cầm một chén rượu, tự tin tranh luận với Doãn hoàng hậu.
Hóa ra là Ôn Vương đang nói chuyện giúp mình, sao hắn lại đột nhiên mở miệng vào lúc này?
Tiết Tịnh Kỳ có phần không hiểu ý của hắn.
Gia Thành Đế gật đầu, phất tay và nhìn Doãn hoàng hậu: "Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa. Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, hãy về trước đi."
Chuyện chọn người hòa thân lại như hòn đá nắm xuống biển sâu, chuyện chung thân đại sự của công chúa Hòa Sắt cuối cùng vẫn chưa được giải quyết.
Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đứng lên. Ngoại trừ Thích Mặc Thanh, chỉ sợ cô sẽ không phí công sức trong chuyện hòa thân này.
Cô khẽ cười tự giễu, chắc hẳn lần này cô sai rồi.
Mọi người đều bước ra khỏi đại điện. Lúc này trời đã tối, Tiết Tịnh Kỳ nhìn không trung mờ mịt tĩnh lặng bên ngoài, trong lòng mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
Hầu hết mọi người đều ra khỏi cung. Triết Tông đi theo phía sau Tiết Tịnh Kỳ, đi về phía Đông Hoa Viên.
Khi tới chỗ vắng người, Triết Tông cuối cùng không nhịn được nữa, nói.
"Nước Thích Diệp này rõ ràng là đang bắt nạt người khác, có phụ thân thế nào thì con trai sẽ như vậy. Nếu ở nước Thành Châu, bọn họ đã sớm bị nước bọt của người khác nhấn chìm rồi." Triết Tông hiếm khi nói chuyện như vậy, chắc hẳn hắn ta đã thật sự quá tức giận về chuyện hôm nay.
May mà ở đây không có ai, bên cạnh chính là một hồ nhỏ vắng vẻ trong Ngự Hoa Viên, bên cạnh là một viện đổ nát với cỏ dại mọc um tùm, chắc là bị bỏ hoang.
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn hắn ta, trầm giọng nói: "Ngươi đừng nhắc lại chuyện này nữa, trong lòng biết là được rồi. Nếu để cho người ta nắm được sơ hở thì sẽ có rắc rối đấy."