Nhìn bề ngoài có vẻ như bộ xiêm y này chẳng có vấn đề gì cả nhưng có kẻ rắp tâm thì chỉ cần động tay động chân một chút thôi, không cẩn thận thì không cách nào nhận ra.
"Xiêm y không có chuyện gì, chỉ sợ lòng người khó lường, thành thân là chuyện quan trọng nên cẩn thận vẫn hơn." Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười.
Vừa dứt lời, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, Hàn Nguyệt thấy thế cũng hoảng hồn, chỉ thấy cô nhẹ nhàng vung xiêm y lên, lật sang mặt bên kia một cái liền nhìn ra manh mối.
"Vương phi, chiếc thắt lưng thêu này bị gì vậy? Tại sao lại có một sợi chỉ ở đây?” Hàn Nguyệt nhăn nhó nhìn thắt lưng của bộ xiêm y, tự nhiên lòi ra một sợi chỉ đúng là chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ hơi tái nhợt một chút, nhưng lúc này cô vẫn dùng vẻ mặt bình tĩnh để quan sát xiêm y.
Không có chuyện gì là không nằm trong dự đoán của cô, nghĩ lại thì những kẻ đó không hẳn là đánh giá cao cô nên mới dùng những thủ đoạn như vầy để đối phó.
"Hàn Nguyệt, ngươi kéo thử xem." Tiết Tịnh Kỳ đưa xiêm y cho Hàn Nguyệt, bảo nàng ta kéo đầu sợi chỉ.
Hàn Nguyệt do dự nhìn cô, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng nàng ta vẫn kéo đầu sợi chỉ theo lời Tiết Tịnh Kỳ.
Không ngờ, sợi chỉ ngắn cũn đó vừa bị nàng ta chạm nhẹ một cái đã tự mình tước ra theo một đường thẳng đuột như rút sợi tơ, trong chốc lát đã nó đã bị rút ra hết.
"Cái này..." Hàn Nguyệt lại cầm bộ xiêm y lên, vừa nãy vẫn còn là một bộ váy cưới hoàn hảo vậy mà lúc này lại biến thành hai nửa.
Động vào bộ áo cưới đơn giản là vì muốn cô bị mất mặt trong lúc thành thân, khiến cho Ôn Vương Phủ cùng nước Thành Châu không thể liên hôn.
Và cuối cùng vẫn là thanh danh của Tiết Tịnh Kỳ bị tổn hại.
Ở thời đại này, quần áo xộc xệch đều bị coi là kỹ nữ, kỹ nữ thì sao có thể ngang nhiên bước chân vào Ôn Vương Phủ?
Phải nói rằng kẻ đã nghĩ ra chuyện này quá độc.
"Công chúa, bọn họ làm vậy là muốn hủy hoại danh tiếng của người và khiến người phải xấu hổ vào ngày thành thân, nhục nhã như vậy mới càng đáng hận!” Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, con đường phía trước còn rất gian nan.
"Chỉ cần ngày nào ta còn làm Ôn Vương phi thì ngày đó ta vẫn phải đề phòng, sau này chúng ta sẽ còn phải đương đầu với nhiều chuyện hơn nữa, bấy nhiêu đây đáng gì." Tiết Tịnh Kỳ biết thừa thủ đoạn của bọn họ.
Vì ngăn cản cô gả cho Ôn Vương, vì muốn khiến cô không còn xứng đáng với Ôn Vương, trong tương lai có lẽ sẽ còn có thêm rất nhiều thủ đoạn khiến người khác phải giận sôi người.
"Vậy chẳng phải công chúa sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm sao? Tốt hơn hết nên nói chuyện này cho Minh Vương, có ngài ấy âm thầm bảo vệ dù sao cũng an tâm hơn!" Trong lòng Hàn Nguyệt rét run, nàng ta đâu biết trong cung tranh đấu đáng sợ thế nào chứ.
"Nếu đã biết mục đích của bọn họ thì sau này chúng ta có thể đề phòng nếu họ lại giở thủ đoạn, nên có nói cho chàng biết cũng chẳng làm gì." Thực chất là Tiết Tịnh Kỳ không muốn chàng lo lắng.
Nếu vì chuyện này mà khiến chàng lo lắng cho cô, thậm chí là ngăn cản cô thì chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao?
"Ai nói là vô ích?" Ngoài cửa đột nhiên có một giọng nam trầm, lạnh lùng cất lên.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay cả việc chàng đứng ngoài cửa bao lâu cô cũng chẳng biết vậy mà vừa mới ngẩng đầu lên chàng đã bước vào rồi.
Dáng người cao gầy chắn ánh nắng yếu ớt bên ngoài, đi thẳng đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cặp chân mày nhíu chặt, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Vừa đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, chàng đã đưa tay lên sờ trán cô, thấy nhiệt độ của cô ấy vẫn bình thường, nhưng sắc mặt lại tái nhợt nên khó tránh khỏi tức giận.
"Nàng uống thuốc chưa?" Giọng chàng trầm đến mức không thể nghe ra chút cảm xúc nào.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ ấm áp đích, quay lại cầm tay chàng nhưng lại cảm thấy chàng hơi ngạc nhiên: "Ta uống thuốc rồi, ta là thầy thuốc mà nên ta biết…”
"Im nào, nàng đừng tự xưng mình là thầy thuốc nữa, làm gì có thầy thuốc nào lại không biết thương xót cho sức khỏe của mình chứ? Bây giờ đã là cuối năm, than, lửa trong cũng không thiếu, rốt cuộc tại sao lại bị phong hàn chứ?" Thích Mặc Thanh nói những lời này với giọng điệu chất vấn, cuối cùng ánh mắt còn lướt nhìn Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt muốn ngừng thở: "Công chúa mấy ngày nay vẫn luôn lo nghĩ chuyện thành thân, trằn trọc cả đêm, có thể là bởi vậy mà bị phong hàn cũng không biết."
Từ trước đến nay tính cách của chàng vẫn luôn cáu kỉnh như vậy, tính tình lại cứng rắn hơn người ta nên chỉ cần người chàng thương chịu uất ức chàng liền xem như chính mình là người chịu uất ức vậy.
"Hàn Nguyệt, ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng Minh Vương muốn nói chuyện." Tiết Tịnh Kỳ lên tiếng giải vây cho Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt muốn rời đi mà chẳng được, bây giờ nghe Tiết Tịnh Kỳ nói thế thì vội vàng xoay người lui ra.
"Phàm là con người thì ai mà chẳng sinh bệnh, chàng cũng đừng làm ầm ĩ lên như thế. Chàng vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ thủ vệ bên ngoài không ngăn cản chàng sao?" Tiết Tịnh Kỳ chuyển đề tài.
Thích Mặc Thanh duỗi tay gõ lên đầu Tiết Tịnh Kỳ, bất đắc dĩ nói: "Hiện đang là giai đoạn nhạy cảm, tao sao có thể quang minh chính đại đi vào bằng cửa chính chứ? Như vậy chẳng phải gây phiền toái cho nàng sao?"
Tiết Tịnh Kỳ lại "Ồ" một tiếng: "Chàng không vào bằng cửa chính, chẳng lẽ lại leo cây mà vao sao?"
Thích Mặc Thanh khẽ nhíu mày rồi búng nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói: "Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Ta dùng khinh công để vào từ bên hông viện.”
Tiết Tịnh Kỳ đã quên rằng hóa ra còn có khinh công tiện lợi như vậy.
Nhìn thấy chàng lại nhíu mày, Tiết Tịnh Kỳ đang định đưa tay lên vuốt cho thẳng ra ai ngờ chàng lại cầm bộ váy cưới trên giường lên.
Nhìn dấu vết bên trên, chàng khinh thường nở nụ cười: "Không ngờ còn có kẻ đi dùng loại thủ đoạn đê hèn như vậy?"
"Dấu vết trên áo cưới được xử lý rất hoàn hảo, hẳn là do thợ may hàng đầu trong cung làm ra, trong cung có rất nhiều người có thể xúi giục thợ may làm chuyện này, nhưng nếu chỉ đơn giản là muốn thấy ta xấu mặt trong ngày thành thân thì chỉ có người đó mà thôi." Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh phân tích.
Thích Mặc Thanh nhìn chiếc váy bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay cái lên đó và cất giọng nhẹ tênh: "Nếu đã làm đến mức này thì đừng trách ta vô tình, ta sẽ khiến bà ta phải trả giá đắt cho chuyện này."
Dứt lời, chàng liền đứng dậy định rời đi, có rất nhiều biện pháp để đối phó với loại người này.
Nhưng ngay khi chàng đứng dậy liền bị Tiết Tịnh Kỳ kéo cổ tay.
"Đừng đi, xiêm y sửa lại là có thể mặc được mà, chỉ có như vậy mới có thể biết đằng sau họ còn muốn làm gì nữa, nếu không, chúng ta sẽ chỉ mãi ở thế bị động, tùy ý cho bọn họ sắp đặt." Tiết Tịnh Kỳ khuyên can.
Cô đã biết từ lâu rằng việc gả vào Ôn Vương Phủ sẽ bị cản trở, đây là điều đã được dự đoán trước.
Thích Mặc Thanh không hề nhúc nhích, chàng khẽ mím môi lại như đang đè nén điều gì đó.
"Ta không thể để nàng đặt mình vào hiểm nguy được." Chàng đi qua đi lại vài vòng, lạnh lùng nói.
"Bên cạnh ta còn có Hàn Nguyệt thì sao lại đặt mình vào nguy hiểm chứ?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi ngược lại.
"Tóm lại, ta sẽ sắp xếp thêm nhiều nhân thủ bên cạnh nàng, nàng không thể xảy ra chuyện được." Thích Mặc Thanh cực kỳ nghiêm túc khi suy nghĩ về những người xung quanh mình, bằng không cả Nhục Nghê và Giả Sơn đều sẽ được phái đi.
"Nàng đừng đi nữa, hối hôn đi." Thích Mặc Thanh nhìn thẳng vào cô, ngay cả bản thân chàng cũng cảm thấy quyết định này là đúng đắn, liền lặp lại lần nữa.
"Hủy hôn, đừng gả nữa."
"Thích Mặc Thanh!" Tiết Tịnh Kỳ cả giận nói.
Dù là bây giờ hay trước đây, thói quen khi tức giận của cô vẫn không thay đổi, cô luôn gọi đầy đủ tên của chàng.
Trong lòng Thích Mặc Thanh luân phiên trải qua cảm giác vui mừng tức giận, chàng không biết lựa chọn của mình có đúng hay không khi để cô tự mình làm chủ trong chuyện này.
Cả Ôn Vương Phủ đều tồn tại nguy hiểm, trong lòng chàng tự chất vấn chính mình liệu thật sự muốn để nàng trải qua nguy hiểm lần này sao?
Đến cuối cùng, chàng vẫn không thể chấp nhận nên sáng nay đã đến hoàng cung.
"Ta đã nói ta có khả năng báo thù, nhất định sẽ khiến cho nàng ta sống không bằng chết, cho dù chọn phương pháp nào đi nữa thì cũng sẽ tốt hơn chính nàng ra tay.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.
Bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chàng rồi lắc đầu: "Chuyện này không cần bàn nữa, ta sẽ sai người sửa bộ áo cưới này lại, sai khi tiến vào Ôn Vương Phủ, ta sẽ tùy cơ ứng biến."
Trong phủ Ôn Vương chỉ có một Doãn Tiêu La chứ có mười Tiêu La cô cũng không sợ, nhưng điều duy nhất cô lo lắng chính là, một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra kế hoạch mà cô đã âm thầm lập nên từ lâu.
"Nàng!" Thích Mặc Thanh hơi nhắm mắt lại, không nói được lời nào.
Đúng là vẫn không đành lòng cự tuyệt những việc mà cô muốn làm, chung quy vẫn vì mềm lòng mà chàng hết cách với cô, Thích Mặc Thanh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô chứ không muốn gì khác.
Vì không biết nói gì nữa nên chỉ có thể đồng ý, dù cô có quyết định gì thì chàng cũng sẽ âm thầm giúp đỡ cô.
Thích Mặc Thanh suy nghĩ một chút, thấy sắc mặt có phần tái nhợt của cô, liền chuyển chủ đề: "Đã đến giờ uống thuốc rồi? Ta sẽ mang thuốc vào."
Nhìn theo bóng lưng chàng rời đi, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy vô cùng quý trọng.
Cũng không biết đã bao lâu rồi cô không được đối xử ấm áp thế này, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy ấm áp và vui vẻ, hạnh phúc khi thấy chàng làm mọi chuyện vì mình.
Tuyết nhẹ trong cung đã nhanh chóng ngừng rơi, Địch quý phi dùng cái kẹp nhỏ khơi lửa trong bếp than, than hồng rực cháy ánh lên những ngọn lửa đỏ cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
"Quý phi nương nương, chuyện đã giải quyết xong, lễ phục đã được chuyển đến.” Một ma ma quỳ ở bên ngoài nói.
Địch quý phi khơi cục than cuối cùng rồi xoay người đứng lên.
Bà ta mặc một thân xiêm y duyên dáng, sang trọng, trang sức ngọc bội trên đầu là đồ trang sức mới được tiến cống trong hai tháng qua.
Trong cung này, ngoại trừ hoàng hậu thì bà ta hiện là người có địa vị cao nhất trong cung, quyền xử lý sự vụ của lục cung đang nằm trong tay bà ta.
"Sự tình tiến triển thuận lợi chứ? Có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì lớn." Ma ma kia cúi đầu đáp: "Lúc đi vào phủ nội vụ, cung nữ canh cửa đã hết sức phấn khởi nhận lấy. Có lẽ cũng chẳng để ý trên đó có thứ gì hay không."
Địch quý phi cầm chiếc lò sưởi nhỏ trong tay, lửa than ấm nóng không ngừng sưởi ấm đôi tay của bà ta.
Nghe ma ma nói vậy, Địch quý phi cũng an tâm hơn.
Chính là một cô công chúa của nước Thành Châu mà lại ôm vọng tưởng gả cho Ôn Vương.
Ngay cả khi Doãn Tiêu La đã đồng ý thì với tư cách là mẫu phi, bà chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho kẻ đó được gả vào.
"Chuyện này do thợ may nào trong cung làm?" Địch quý phi ngồi lên ghế, hỏi.
Ma ma kia nghĩ nghĩ một lúc, thợ may kia là bạn thân của bà ta, bà ta không đoán ra được là rốt cuộc Địch quý phi muốn vĩnh viễn trừ hậu họa hay là còn có dặn dò gì khác.
"Bẩm quý phi nương nương, thợ may này là một người già trong cung, cho nên tay nghề tương đối khá." Ma ma đó nói qua loa chứ không khai báo rõ ràng là người nào.