A Lạc Lan quay đầu hít sâu một hơi: “Bỏ đi, ta đến phòng bếp nấu cho ngươi chút cháo.”
Nàng ta vẫn không muốn bỏ qua cho chút ấm áp đã lâu không thấy này, cuối cùng vẫn muốn tiếp tục kiên trì.
Nhìn thấy A Lạc Lan hơi cô đơn đi ra ngoài, Minh Khê rũ mắt, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong biến cố khi nãy, hắn ta chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn như róc xương xuyên tim trên người như dòng điện truyền đến toàn thân hắn ta.
Hắn ta lập tức nhớ tới chuyện đêm qua.
Vì dẫn Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi phủ Minh Vương, hắn ta không tiếc dùng thân thể của mình chặn lại một đòn kia, sau đó gân mạch cả người bị đứt đoạn.
Rõ ràng biết Tiết Tịnh Kỳ ở lại trong phủ Minh Vương sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được, hắn ta không muốn Tiết Tịnh Kỳ ở lại phủ Minh Vương.
Huống hồ hắn ta cứ cảm thấy cái nhìn thoáng qua của Thích Mặc Thanh hôm qua rất quen thuộc, nhưng vẫn không nghĩ ra được bọn họ gặp qua ở nơi nào.
“Minh Khê, huynh có đỡ hơn chút nào chưa?" lúc Tiết Tịnh Kỳ đẩy cửa ra đi vào thì thấy Minh Khê ngồi ngơ ngác trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang im lặng suy nghĩ gì đó.
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai hắn ta, kéo hắn ta khỏi suy tư.
“Ta không sao, nhưng vẫn không thể đi lại" Minh Khê cười bất đắc dĩ, rũ mặt nhìn trên người mình.
Tuy từ bên ngoài không nhìn ra dấu vết gì, nhưng chỉ cần vạch xiêm y ra, có thể nhìn thấy màu đỏ tươi của gân mạch trên người, đó là màu khi gân mạch bị đứt đoạn.
“Hôm quay Triết Tông vận chuyển nội lực của mình cho huynh, nhưng hắn ta nói huynh không thể tiếp nhận được nội lực trong cơ thể hắn ta, vì sao thế?" Tiết Tịnh Kỳ khó hiểu hỏi.
Câu này khiến Minh Khê giật mình, hắn ta khiếp sợ nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Triết Tông vận chuyển nội lực cho ta ư?”
Không ngờ Triết Tông chi viện cho bọn họ ở bên ngoài, còn vận chuyển nội lực cho mình vào lúc quan trọng, Triết Tông là tướng quân của nước Thành Châu, vì sao còn có thể giúp đỡ người của nước Thích Diệp là mình?
Sau khi Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, chuyện đã được khẳng định, Minh Khê đăm chiêu nói: “Chẳng trách tuy gân mạch trên người ta đứt đoạn, nhưng lại không cảm thấy mất sức, giống như có lực lượng tràn trề trong người vậy. Nếu không phải sự thật bày ra trước mặt ta cũng không dám tin gân mạch đã đứt. Nhưng vì sao Triết Tông muốn giúp ta chứ?”
Điều này Tiết Tịnh Kỳ hiểu rất rõ, chuyện gì cũng có nhân quả, nếu không phải cô đóng giả thành Công chúa Hoà Sắt vào Kinh, cũng không thể khiến Triết Tông thề sống thề chết trung thành với mình được.
“Chuyện gì cũng có lý do, nhưng mấy ngày này huynh phải nghỉ ngơi trên giường" Tiết Tịnh Kỳ nói.
“E rằng ta sẽ nổi mốc luôn." Minh Khê hơi bất đắc dĩ, gối hai tay lên đầu.
“Yên tâm, sẽ không khiến huynh nổi mốc đâu, đến lúc đó huynh muốn yên tĩnh một chút cũng không được đâu." Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nghĩ tới, hơi buồn cười nói.
Cô im lặng một lát rồi nói tiếp: “Ta mới nhìn thấy A Lạc Lan ở bên ngoài, dáng vẻ rầu rĩ không vui, hôm qua nàng ta chăm sóc huynh cả đêm, sao huynh lại làm nàng ta tức giận rồi?”
Nói tới A Lạc Lan, Minh Khê lại nhớ tới chuyện ban sáng, A Lạc Lan tức giận chỉ là vì hắn ta nói sai, cũng không phải chuyện lớn lao gì, hắn ta cũng không để tâm đến chuyện này lắm.
Nhưng bởi vì cái gì hắn ta cũng quan tâm, cái gì cũng không hiểu.
“Không có gì, tối qua muội đến phủ Minh Vương có thu hoạch gì không?" Minh Khê vẫn không nhịn được hỏi ra vấn đề này, tối qua thật sự rất nguy hiểm, nếu không nhờ hắn ta xuất hiện đúng lúc thì hậu quá khó mà tưởng tượng nổi.
Nói đến hôm qua, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ như bị nhét một cục bông thấm nước, cực kỳ khó thở.
Từ cuộc trò chuyện của Thích Mặc Thanh hôm qua, có lẽ gần đây chàng đang thu phục các châu và thành của nước Thích Diệp, hơn nữa cách xử lý của chàng cũng ngày càng độc ác hơn.
Có lẽ sau khi cô rời đi mới trở thành như thế, lúc cô còn ở đó, chàng đã có suy nghĩ đó rồi, bây giờ chỉ tìm một lúc thích hợp để thực hiện mà thôi.
“Tất cả mọi thứ trong phủ đều không thay đổi, thứ thay đổi duy nhất chính là lòng người, chàng ấy khác trước kia rồi" Tiết Tịnh Kỳ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trống rỗng.
Trong mắt Minh Khê hiện lên ánh sáng khó mà nhận ra, nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.
“Con người sẽ luôn thay đổi, chỉ cần trong lòng hắn còn có muội, ít nhất trái tim hắn vẫn không thay đổi, như thế là đủ rồi" rất nhiều chuyện đều không hề đơn giản như mình nghĩ, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nói thế, vì không muốn nhìn thấy cô rối rắm bất an.
Tiết Tịnh Kỳ cũng rất muốn thừa nhận, lúc cô còn định nói gì đó, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” một tiếng, một bóng người nhảy lên nhảy xuống tới bàn trà trước mặt, một thứ như ấm trà màu nâu đậm được đặt trên bàn khắc hoa văn mạ vàng.
“Nóng quá nóng quá, Minh Khê, ta để nguội một lát rồi sẽ đút ngươi uống, đây là cháo hạt sen mát lạnh bổ dưỡng ta tự tay nấu đấy. Ngươi muốn nhiều đường ít đường hay không để đường?" A Lạc Lan vừa xoa ngón trỏ lên lỗ tai, mặt nhăn mày nhíu nôn nóng hỏi.
Thấy dáng vẻ của nàng ta, Minh Khê không nói nên lời từ chối, nhưng đôi mày kiếm hơi nhíu lại, A Lạc Lan nhìn hắn ta với ánh mắt chờ mong một lúc lâu, vẫn luôn đợi hắn ta trả lời, hắn ta mới nói: “Không đường”.
Lúc này A Lạc Lan mới cười ngọt ngào gật đầu, đổ ra chút đường màu trắng từ trong bình sứ trắng, lại dùng thìa khuấy đều mới phe phẩy cây quạt nhỏ.
Dáng vẻ tri kỷ tập trung khiến người ta rất đau lòng.
Đặc biệt là Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta từng là công chúa một nước, lại sẵn lòng hèn mọn đến mức này vì tình yêu.
“Vậy ta đi ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi" Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn quấy nhiễu hai người, cố ý tác hợp bọn họ, đi ra ngoài cửa phòng.
A Lạc Lan chỉ mong thế, vội vàng gật đầu tiễn Tiết Tịnh Kỳ đi.
Nhưng Minh Khê càng nhíu chặt mày hơn, đau đầu nhìn A Lạc Lan đã ân cần tiễn Tiết Tịnh Kỳ ra ngoài.
Cửa đột nhiên bị đóng mạnh lại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một khuôn mặt như hoa nở rộ đã quay lại dịu dàng nhìn hắn ta.
Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi Đông Thiên viện, bên ngoài là chính viện, mấy ngọn núi giả và hoa mai kéo dài hai bên của chính viện, nhìn qua có hơi đơn sơ. Nhưng hoa mai lại nhiều hơn một chút rực rỡ, rơi xuống mặt đất phủ đầy tuyết càng chói mắt hơn.
Cô duỗi tay hái một đoá hoa mai ở trước mặt xuống, tuyết trắng lạnh lẽo tan ra trên tay, hương mai độc đáo liên tục bay vào chóp mũi cô.
“Công chúa, đêm qua ngươi xuất cung có chuyện gì vậy?" một giọng nam lạnh lùng vang lên sau tai Tiết Tịnh Kỳ, đánh vỡ sự yên lặng lúc này.
Hoa mai lạnh như băng bị cô nắm chặt trong tai, hơi lạnh chạy vào trong người từ lòng bàn tay.
“Việc riêng" Tiết Tịnh Kỳ nhỏ giọng trả lời.
Cô không hỏi vì sao hôm qua Triết Tông lại chi viện mình ở dưới cổng thành, nhưng không muốn vì chuyện này mà bị lộ càng nhiều bí mật hơn. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù là Triết Tông cũng thế.
“Công chúa định không nói chuyện gì cho tôi biết cả sao? Cô có biết tối qua vì sao tôi lại xuất hiện dưới cổng thành?" Triết Tông liên tục tra hỏi, có cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay nhìn vào bóng lưng Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu lại, trên người mặc một bộ đồ màu trắng của nước Thành Châu khiến vẻ dịu dàng quyến rũ của cô càng trở nên nổi bật hơn. Cộng thêm bông tuyết trắng xoá và hoa mai đầy sân khiến cô như tiên nữ thuần khiết xuất trần vậy.
“Ta chỉ cho rằng người không cẩn thận đi qua nơi đó thôi, ngoài cứu Minh Khê một mạng thì không còn chuyện gì xảy ra nữa cả" giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ cũng lạnh lùng giống như băng giá, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô.
“Nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi, dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ đến thế thôi" Triết Tông thản nhiên nói, im lặng một lát lại nói tiếp: “Đêm qua ta nghe thấy động tĩnh của ngươi, lại thấy ngươi và Minh Khê mặc đồ đi đêm ra cửa cung, cảm thấy không đúng bèn đi theo xem thử, trên đường đi, ta phát hiện các ngươi rất quen thuộc với đường trong cung, tất cả con đường đều vắng vẻ, không hề có thị vệ canh giữ”
Hắn ta nói ra hết chuyện đã xảy ra tối qua, mỗi một chữ đều như cây gai đâm vào lòng Tiết Tịnh Kỳ, từng chút từng chút nói ra những chuyện cô giấu sâu trong lòng.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ tái nhợt, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của mình, cô kìm lại sự đau đớn trong lòng, sắc mặt trở nên nặng nề lạnh lẽo.
“Những chuyện này không liên quan đến ngươi, quên hết những chuyện xảy ra đêm qua mới là việc ngươi cần làm" giọng nói lạnh lùng dứt khoát rơi vào tai Triết Tông, cảm giác đau đớn như tăng lên gấp bội vậy.
Hắn ta còn định nói thêm gì đó, nhưng Tiết Tịnh Kỳ đã rời khỏi, xiêm y cắt may vừa vặn kéo dài trên đất tuyết, có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Tiết Tịnh Kỳ hoảng hốt đi nhanh vào trong chính đường, không phải cô cố ý lừa gạt Triết Tông, mà là chuyện này càng ít người biết càng tốt hơn với Thích Mặc Thanh.
Mà cuối cùng Triết Tông vẫn sẽ rời đi, suy cho cùng hắn ta sẽ trở về nước Thành Châu, một người phải rời đi cần mang bí mật theo làm gì.
Hôm qua từ sau khi có thích khách xông vao, Thích Mặc Thanh đã ở trong thư phòng suốt đêm không ra ngoài, trong đầu chàng không ngừng nhớ lại cách sử dụng ngân châm người áo đen kia sử dụng đêm qua.
Chàng rất quen thuộc với động tác tay kia.
Trước đây người kia từng ở bên cạnh mình lâu như vậy, tối qua cách sử dụng ngân châm giống người kia như đúc, nếu không phải người giống người chính là cô đã trở về lần nữa.
“Vương gia, Nhục Phàm đã trông chừng gia quyến của Thái Thú Ung Châu rồi, xin chỉ thị hành động tiếp theo" khi nãy Giả Sơn mới nhận được bồ câu đưa thư, bên trong đúng là chữ của Nhục Phàm.
Thích Mặc Thanh chậm rãi uống một ngụm trà: “Có lẽ lúc này Thái Thú Ung Châu đã nôn nóng lắm rồi, không cần vội nói với ông ta, đợi đến lúc ông ta tìm đến mức sắp sụp đổ mới thả mồi. Tìm người hầu hạ gia quyến của ông ta cho đàng hoàng, đừng làm hại đến bọn họ”.
Giả Sơn gật đầu, lấy bút lông từ trên giá sách ở một bên trong thư phòng viết thư hồi âm, viết xong thì đưa cho Thích Mặc Thanh xem qua, sau đó cuộn lại, cho vào trong ống trúc nhỏ, cột lên chân bồ câu đưa thư.
Sau khi cho nó cất cánh, Giả Sơn lại nói: “Vương gia, đã điều tra ra thân phận của hai người hôm qua rồi, một người là Công chúa Hoà Sắt mới từ nước Thành Châu đến hoà thân, một người là thị vệ của nàng ta”
Thì ra là Công chúa Hoà Sắt, ánh mắt Thích Mặc Thanh dần trở nên nặng nề, trong đôi mắt lạnh như băng chứa đựng vẻ khó lường.