“Nếu ta biết chuyện này, ta sẽ không kinh ngạc như thế.” Giả Sơn hơi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ngày càng không đoán ra được tâm tư trong lòng Vương gia rồi.
“Vương gia muốn làm chuyện gì cũng có lý lẽ riêng của mình, chúng ta đừng hỏi nhiều nữa, lúc nãy chưng đường phèn với lê, ta có để dành cho ngươi một phần, lát nữa ngươi xuống phòng bếp uống đi.” Nhục Nghê hơi đỏ mặt nói, cũng may là trời tối, nên không nhìn thấy cảm xúc trên mặt nàng, bằng không chắc chắn nàng sẽ bị Giả Sơn đoán trúng tâm tư.
Từ khi Tiết Tịnh Kỳ rời đi, nàng thường xuyên tốn công chăm lo mọi thứ cho Thích Mặc Thanh, không biết có phải vì muốn trong lòng mình dễ chịu hơn, hay là vì thay Tiết Tịnh Kỳ chăm sóc cho Thích Mặc Thanh, mà nàng chăm lo mọi việc từ lớn đến nhỏ.
Giả Sơn không khỏi đau lòng, hắn không muốn nhìn thấy nàng cứ tiếp tục như này nữa: “Nhục Nghê, ngươi đừng làm mình mệt như thế nữa, ngươi phải tin rằng, trước giờ không ai trách ngươi cả.”
Chuyện cũ lại được khơi dậy, Nhục Nghê nghe hắn nói vậy thì mỉm cười lắc đầu nói: “Chúng ta mau đi thôi, bằng không nước chưng đường phèn với lê sẽ nguội mất.”
Thấy nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ, Giả Sơn cũng không nói gì thêm, mà đi thẳng đến phòng thuốc.
Mà phủ Ôn Vương, cũng không yên bình như trong tưởng tượng.
Sáng nay sau khi đâm Công chúa Hòa Sắt bị thương, Doãn Tiêu La vừa quay về phủ Ôn Vương đã lao thẳng về phòng, không hề ra khỏi cửa một bước, ngay cả vết máu trên tay cũng chưa rửa sạch.
Cho dù nha hoàn đứng ngoài cửa gọi thế nào nàng cũng không quan tâm.
Tuyết trắng phủ đầy trời pha lẫn với màu máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ bụng Hòa Sắt, rồi thấm đỏ một vùng đất, cảnh tượng màu đỏ chói mắt đó khiến nàng không khỏi run lên.
Đây đã là lần thứ hai nàng giết người rồi.
Một năm trước, trong một túp lều tranh ngoài Kinh Thành, nàng đã tự tay kết liễu sinh mạng của Tiết Tịnh Kỳ, thấy cô ngất xỉu dưới chân mình, cuối cùng nàng vẫn giết chết cô.
Lần này nàng đã bị mất khống chế, nên mới không tự chủ được mà rút dao đâm vào người Công chúa Hòa Sắt, nàng không thể trốn tránh mọi chuyện, không hề để lại chứng cứ nào như một năm trước được.
Lần này đã có người nhìn thấy nàng giết người, cung nữ đó còn dám chỉ trích nàng, nói nàng ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng nàng đâm Hòa Sắt bị thương.
“Vương phi, người đã không ăn trưa rồi, giờ người không thể không ăn tối được! Bằng không, sớm muộn gì cơ thể người cũng sẽ cảm thấy đói.” Nha hoàn bên cạnh Doãn Tiêu La không ngừng đứng bên ngoài phòng gọi.
Doãn Tiêu La tự động phớt lờ những âm thanh bên ngoài này, nhưng nó không ngừng truyền vào tai nàng, làm nàng hơi bực bội quát: “Ngươi mau đi ra chỗ khác, đừng tới đây làm phiền ta nữa, ta đã nói mấy lần rồi ta không ăn, nếu ngươi còn tới đây nữa thì đừng trách tại sao ta phạt ngươi.”
Giọng nói lạnh lẽo đáng sợ đó truyền ra khỏi phòng, nha hoàn đó nghe xong thì giật mình, vội lùi về sau hai bước.
Trước đây Doãn Tiêu La không phải người như vậy, sao hôm nay lại trở nên nóng nảy hung ác thế?
Nha hoàn nghe nàng ta nói thế, thì không dám đứng ngoài cửa làm phiền nàng ta nữa, mà vội vàng lùi qua một bên chờ đợi.
Âm thanh bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết không ngừng rơi xuống mặt đất, nhưng khi tiếng động rất nhỏ này truyền vào tai Doãn Tiêu La, lại làm nàng ta càng buồn bực hơn.
Nha hoàn canh gác cả đêm, cộng với việc Ôn Vương cũng không tới đây, nên giờ nàng hơi buồn ngủ tựa người vào trụ đá bên ngoài.
Nhưng bên trong bỗng phát ra một tiếng động rất nhỏ, làm nàng thức giấc, nàng vội vàng xông vào trong thì thấy Doãn Tiêu La đang ngồi trước gương đồng định trang điểm, nhưng lại bất cẩn làm rơi một chiếc bông tai phỉ thúy xuống đất, nên mới phát ra tiếng vỡ.
“Vương phi, chỉ là vỡ đồ thôi, chứ không có gì to tát cả, người đang định trang điểm sao? Để nô tỳ giúp người!” Nha hoàn đó nói xong thì vươn tay muốn chải tóc cho Doãn Tiêu La, nhưng lúc vô tình liếc nhìn nàng ta ở trong gương thì hơi sửng sốt.
Dưới đôi mắt hạnh nhân to tròn hiện lên một quầng thâm đen, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt, ngay cả cằm cũng hơi nhọn hoắt.
Chỉ trong một buổi tối, tại sao nàng ta lại trở nên như vậy?
“Vương, Vương phi, tối qua người không ngủ ngon ư?” Nha hoàn đó hơi sửng sốt hỏi.
“Không có gì, ngươi đừng để ý đến ta, ngươi đi nghe ngóng giúp ta một chuyện đi!” Doãn Tiêu La đặt trâm ngọc trong tay xuống bàn, rồi nhìn nha hoàn bên cạnh nói.
“Vương phi cứ việc căn dặn.” Nha hoàn ghé sát tai mình vào nàng ta.
Doãn Tiêu La nói nhỏ vào tai nàng ta mấy câu, nha hoàn đó liền gật đầu, rồi lui ra ngoài ngay.
Trong cung cũng phong tỏa tin tức, không cho bất kỳ người nào biết chuyện này.
Tất nhiên Doãn Tiêu La sẽ không ngu ngốc đến mức nói chuyện mình đã làm cho mọi người biết, mà hôm đó người đã chứng kiến mọi chuyện cũng chỉ có mình A Lạc Lan, sau đó người tới cũng chẳng phải ai khác ngoài Thích Mặc Thanh và Minh Khê.
Tiết Tịnh Kỳ đã sớm căn dặn, bảo bọn họ không được nói chuyện này ra ngoài, nên gần đây cô chỉ lấy cớ là sức khỏe không tốt nên nằm nghỉ dưỡng, chứ không phải bị Doãn Tiêu La đâm bị thương.
Lúc Thích Mặc Thanh tới, Hàn Nguyệt đang bưng thuốc đi vào, chàng nhìn trời một lát, giờ là thời điểm thích hợp nhất để uống thuốc sau khi dùng bữa sáng.
“Hàn Nguyệt, tối qua bệnh tình của Công chúa đã đỡ hơn chưa? Ai đã thay thuốc cho nàng ấy? Buổi tối nàng ấy có thấy đau chỗ nào không?” Thích Mặc Thanh liên tiếp đưa ra những nghi vấn trong lòng mình.
Hai người đang đứng trước cửa phòng, mà bên ngoài đình viện là chính viện, giờ tuyết đang rơi lất phất nên trời hơi lạnh.
“Bẩm Vương gia, bệnh tình của Công chúa đã đỡ hơn nhiều rồi, thuộc hạ là người đã thay thuốc cho Công chúa, hơn nữa tối qua thuộc hạ cũng không nghe Công chúa nói đau chỗ nào, mà Công chúa ngủ rất ngon.” Hàn Nguyệt thành thật trả lời.
“Vậy thì tốt.” Thích Mặc Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi vươn tay nhận lấy chén thuốc trong tay nàng ta: “Ngươi đưa thuốc cho ta, để ta cho nàng ấy uống thuốc.”
Hàn Nguyệt đã đi theo Thích Mặc Thanh nhiều năm như thế, nhưng chưa từng thấy chàng để tâm với bất kỳ cô gái nào, ngoại trừ Tiết Tịnh Kỳ.
Giờ trong tim chàng, thậm chí vị trí của Công chúa Hòa Sắt còn nặng hơn cả Tiết Tịnh Kỳ.
Sau khi biết tính Thích Mặc Thanh là người nói một không nói hai, nên Hàn Nguyệt chưa từng có ý đối nghịch với chàng, mà vội vàng đưa thuốc cho chàng.
Tiết Tịnh Kỳ không hề bất ngờ khi mới sáng mà Thích Mặc Thanh đã tới đây, nhưng lúc thấy chàng ngồi xuống cạnh mình, rồi đưa muỗng canh trong tay về phía mình, cô vẫn lúng túng vươn tay ra yếu ớt nói.
“Để ta, ta tự uống được.”
“Nàng để tay xuống, không được phép lộn xộn, mau há miệng ra!” Giọng điệu ra lệnh ngang ngược của Thích Mặc Thanh làm Tiết Tịnh Kỳ không dám từ chối, sợ chàng sẽ không kiềm chế được mà bóp cằm mình rồi đổ thuốc vào.
Sao trước đây cô không phát hiện ra Thích Mặc Thanh lại có sở thích quái lạ như đút thuốc cho người khác chứ?
Tiết Tịnh Kỳ chống người định ngồi dậy, cô cũng không đến nỗi hành động khổ sở như thế, nhưng cô chỉ mới cử động một chút, đã bị chàng đè xuống.
“Nàng nghe lời đi, đừng cử động nữa.” Thích Mặc Thanh khẽ nhíu mày, cưỡng ép đè người cô xuống, rồi nhìn cô không vui.
Tiết Tịnh Kỳ bị chàng nhìn đến mức hơi lúng túng, rồi ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc chàng đút cho mình từng muỗng thuốc, cuối cùng chàng còn ân cần lau nước thuốc trên khóe miệng cô nữa.
“Vương gia, ngày nào chàng cũng tới đây sớm như vậy, lại còn chạy tới từ Đông Hoa Viên, ta e là đây đã không còn là chuyện bí mật ở trong cung nữa?” Tiết Tịnh Kỳ ngước mắt lên hỏi, gần đây phần lớn người trong Hoàng cung đều đang ngấm ngầm quan sát cô.
Cũng không gì phải ngạc nhiên cả, không biết xung quanh Đông Hoa Viên có bao nhiêu tầm mắt đang bí mật quan sát cô, đợi nắm được nhược điểm của cô, chỉ cần cô có chút động tĩnh, họ sẽ báo cáo với Gia Thành Đế ngay.
“Lúc ta vào cung đã khẩn cầu phụ hoàng sau này sẽ đi lên võ đài, nên ngày nào cũng phải tới đó luyện tập một lát, trong đó có người của ta, nên chỉ cần mỗi tối ta quay về từ nơi đó, rồi xuất cung là được.” Thích Mặc Thanh hờ hững nói.
Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ một lát, đây đúng là một kế hay để che giấu tai mắt người khác, nhưng tại sao nơi nào cũng có người của chàng vậy?
Thấy chàng thông minh như thế, cô còn có thể hỏi gì nữa đây?
“Tâm tư Vương gia kín đáo, làm việc không để lại dấu vết, thật khiến người khác phải nể phục, nhưng dù gì trong cung cũng không có bức tường nào không lọt gió, lúc nào cũng có một hai người nằm ngoài tầm kiểm soát, nên ta mong Vương gia đừng mạo hiểm nữa, ở đây có Hàn Nguyệt chăm sóc ta là được rồi.” Hôm nay sắc mặt Tiết Tịnh kỳ đã khôi phục lại một chút, đôi môi cũng không còn trắng bệch đến mức đáng sợ như hôm qua nữa.
“Nàng luôn nói việc ta mạo hiểm không liên quan đến nàng, vậy thì chuyện ta có tới đây hay không là chuyện của ta.” Thích Mặc Thanh nhướng mày, sự ngang ngược không cho người khác chất vấn đều được thể hiện ở đuôi chân mày.
Tiết Tịnh Kỳ biết chàng sẽ không nghe lời mình, nên không nói gì nữa, mà nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chỉ nghe thấy chàng lấy một bình sứ màu đỏ từ trong ngực ra.
“Lát nữa nàng hãy uống nó đi.” Thích Mặc Thanh đặt bình sứ xuống chiếc bàn bên cạnh.
“Cái gì thế?” Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi, nhìn dáng vẻ giống như là một chiếc bình thuốc.
“Đây là Hộ Tâm Đan, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho bệnh tình của nàng.” Thích Mặc Thanh nói.
Hộ Tâm Đan? Tiết Tịnh Kỳ từng đọc được loại thuốc này trong sách y học của Triều Mị Băng, cách bào chế của nó rất phức tạp, cũng cần rất nhiều dược liệu, nên trong Kinh Thành hoàn toàn không thể tìm thấy hết. Cho dù tìm được dược liệu, thì cũng không có mấy người có thể bào chế ra nó.
Vậy mà chàng lại tình nguyện cho cô một bình Hộ Tâm Đan khó tìm đến thế?
“Hộ Tâm Đan là loại thuốc rất hiếm có, vậy mà chàng lại tình nguyện tặng cho ta?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn bình thuốc đặt bên cạnh, rồi ngước mắt lên nhìn Thích Mặc Thanh.
Nhưng Thích Mặc Thanh lại khẽ cười: “Cho dù nó có hiếm có đến đâu, thì cuối cùng ta vẫn dùng nó thôi, ăn trưa xong thì nàng hẵng uống nó.”
Bình sứ màu đỏ đó được đặt trên bệ cửa sổ, ánh nắng yếu ớt chiếu xuyên qua thân bình phát ra tầng sáng mỏng manh, như đang vẫy chào Tiết Tịnh Kỳ.
“Vậy đa tạ Vương gia.” Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười với chàng, để tỏ lòng biết ơn.
Thích Mặc Thanh đợi Tiết Tịnh Kỳ dùng bữa trưa xong, rồi tận mắt nhìn thấy cô uống Hộ Tâm Đan, sau đó mới yên tâm rời khỏi đây.
Đợi chàng đi rồi, A Lạc Lan mới dìu Minh Khê đi qua từ tẩm điện bên cạnh, cơ thể hắn đang khôi phục rất tốt, mặc dù cả người hơi yếu ớt, nhưng nội lực đang dần hồi phục rồi.
“Tiểu Hoa, sức khỏe muội sao rồi?” Minh Khê thấy Tiết Tịnh Kỳ nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, thì hơi lo lắng hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ biết hắn sẽ tới đây, nên vội lắc đầu nói: “Ta không sao, huynh ngồi đi.”
Trong phòng cô đốt hương hoa nhài thoang thoảng, khói lượn lờ khắp nơi, càng làm căn phòng trở nên yên ắng và thư thái.
“Ôn Vương phi dám đâm muội bị thương trong Đông Hoa Viên? Ta đã ghi nhớ chuyện này rồi, đợi vết thương của ta lành lại, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Trên mặt Minh Khê hiện lên sự tức giận, rồi cúi đầu nhìn cánh tay mình, giờ hắn không thể dùng sức được.
A Lạc Lan cũng gật đầu không phủ nhận, trên mặt nàng vẫn còn in dấu tay nhàn nhạt, nàng không thể ăn không hai cái tát đó, mà phải khiến Doãn Tiêu La phải trả giá đắt.
“Ta cũng định nói chuyện này với huynh, lần nay Ôn Vương phi vào cung đâm ta bị thương, đã làm cho ta biết những chuyện xảy ra lúc trước đều có dự tính từ trước, rốt cuộc là ai đang hãm hại ta. Minh Khê, huynh phải giúp ta một chuyện.” Tối qua Tiết Tịnh Kỳ đã suy nghĩ suốt đêm, cô biết mình nên làm gì rồi.
Minh Khê gật đầu đáp: “Muội có chuyện gì thì cứ việc nói ra, chắc chắn chúng ta sẽ giúp đỡ muội.”
Nhận được lời khẳng định của Minh Khê, Tiết Tịnh Kỳ đã yên tâm hơn rất nhiều, trong Hoàng cung này cô chỉ có thể tin tưởng mình hắn ta.
“Huynh từng học thuật dịch dung với ông ngoại trong Điệp Cốc chưa?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
Thuật dịch dung là một phát minh vĩ đại, chiếm giữ vị trí quan trọng trong lĩnh vực y học, huống hồ không phải ai cũng có thể luyện được thuật dịch dung.
Lúc trước khi hắn ở Điệp Cốc, vì để học được thuật dịch dung, mà hắn không biết mình đã mất ngủ bao nhiêu đêm, dốc lòng khổ luyện mấy y thuật này, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị một hạn chế.
Nếu không phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn không được tùy ý sử dụng thuật dịch dung.