Thánh Huyết Ẩm!
Kiếm khách ở Kiếm Vực rõ như lòng bàn tay với danh kiếm trong thiên hạ, huống chi Thánh Huyết Ẩm từng gây ra gió tanh mưa máu!
Theo góc độ tiến hóa thì dù là hồn hệ hay huyết hệ đều đã tiến hóa đến mức cao độ, phương thức tiến hóa của hai cái này khác nhau. Nhưng là hồn hệ cũng tốt mà huyết hệ cũng được. Tiên huyết thánh giả đều ẩn chức lực lượng cường đại. Cho dù một khối sắt thường uống nhiều máu thánh giả cũng sẽ sinh hồn phách, huống hồ bản thân nó vốn đã phi phàm. Lai lịch Thánh Huyết Ẩm hiếm người biết rõ, nhưng Kiếm Vực thì rất hứng thú với nó, hao hết khí lực đã tra ra được xuất xứ của nó, nó được luyện từ một khối kim loại thiên thạch.
Khi thanh kiếm này được luyện thành, nó đã tản ra dao động cực kỳ yêu dị. Luồng dao động yêu dị này hấp dẫn tinh hồn thú trong phạm vi ngàn dặm xông tới như điên dại. Nếu không phải thực lực vị kiếm thánh này phi phàm thì đã phải chết trong đám thú triều như thủy triều rồi.
Chém giết liên tục ba ngày ba đêm, thanh kiếm đã ăn no máu huyết mấy vạn tinh hồn thú, dao động yêu dị dần dần tan, thân kiếm sáng bóng như sắt thường.
Nó theo vị kiếm thánh khiêu chiến khắp nơi, uống no máu thánh giả. Truyền thuyết lưu truyền bên ngoài không chuẩn xác, Minh Nguyệt nhớ ở Kiếm Vực có người chuyên tìm kiếm thông tin, cuối cùng có kết luận là thanh kiếm này đã uống máu của tối thiểu 56 vị thánh giả!
Kiếm Vực vẫn cho người tìm thanh kiếm này, họ hiểu rõ kiếm tính, biết rõ sự cường đại của thanh kiếm.
Tổn hao vô số nhân lực vật lực mà chẳng có chút kết quả, Minh Nguyệt trăm triệu lần không ngờ thanh kiếm này lại ở trên tay Tỉnh Hào!
Hơn nữa…
Làm cho Minh Nguyệt cảm thấy càng thêm chấn động là Thánh Huyết Ẩm trong tay Tỉnh Hào không có chút khí hung dữ mà lại ôn hoà hào sảng, khí thế hào hùng. Thanh kiếm này hung hãn, tuyệt đối kiệt ngạo bất tuân, hơi vô ý liền sẽ phản phệ chủ. Lúc này nó lại giống như con mèo nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn, tất cả móng vuốt sắc bén đều đã thu hồi.
Danh kiếm chọn chủ!
Trong đầu Minh Nguyệt tự nhiên hiện lên bốn chữ này, quả nhiên không hổ là cường giả tu luyện ra Kiếm hồn a!
Cô không nhìn Tỉnh Hào mà lườm người vừa mới rồi kinh hô. Một gã nam tử khôi ngô, tóc ngắn dựng ngược màu đỏ quạch, da sậm, mặc áo ngắn tay màu trắng phổ thông, quần trông cực kỳ cổ quái, như một áo giáp sáng bạc lòe lòe.
Hắc Hồn!
Minh Nguyệt lập tức nhận ra lai lịch đối phương, người Hắc Hồn có thể nhận ra lai lịch Thánh Huyết Ẩm thì không làm cho ai giật mình, vì Hắc Hồn đã ngã cắm đầu với thanh kiếm này.
Như nhận thấy cái nhìn của Minh Nguyệt, đối phương quay đầu lại lướt nhìn Minh Nguyệt, nam tử nhếch miệng cười sáng ngời với Minh Nguyệt, lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Tỉnh Hào không cảm giác thấy, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong tu luyện.
Nhưng nhanh chóng Minh Nguyệt và nam tử Hắc Hồn đồng loạt quay đầu, trên mặt hai người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tỉnh Hào vẫn thi triển kiếm pháp cơ sở, mỗi kiếm không chút kỹ xảo, những kiếm chiêu đơn giản lại tỏa ra dao động khó nói thành lời, Thánh Huyết Ẩm vẽ lên những nét trong không trung dao động như sóng nước, yên lặng như tờ.
Pháp tắc!
Kiếm chiêu cơ sở giản dị tự nhiên mang theo lực lượng pháp tắc như lời cảnh cáo không tiếng động.
Vẻ tham lam trong mắt nam tử Hắc Hồn như bị một chậu nước đá dội lên đầu lạnh buốt, trong mắt hiện lên nỗi hoảng sợ, vẻ mặt như thể gặp quỷ vậy. Mà Minh Nguyệt lúc này cũng không còn giữ được bình tĩnh, cô ngơ ngác nhìn Tỉnh Hào, khuôn mặt tỏ ra không tin là thật.
Không thể nào...
Nửa giờ sau, Tỉnh Hào thu kiếm, xoay người rời đi, trước khi đi nhàn nhạt liếc hai người một cái.
Sắc mặt nam tử Hắc Hồn liền tái nhợt như tờ giấy.
Minh Nguyệt như bị sét đánh, trong nháy mắt đó đầu óc cô trống rỗng, thân thể cứng đờ, đến ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Khi cô phục hồi tinh thần thì thân ảnh Tỉnh Hào đã biến mất. Trong lòng cô kinh hãi vô cùng, ánh mắt Tỉnh Hào cũng có kiếm ý!
Thật đáng sợ…
Kiếm Vực đã đánh giá thấp thực lực Tỉnh Hào một cách nghiêm trọng!
Trong lòng Minh Nguyệt sinh ra xung động, muốn lập tức trở về Kiếm Vực, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại. Một người tiến gần tới cạnh cô, là tên Hắc Hồn nọ.
“Bị chấn động rồi hả? Một kiếm thánh tuyệt thế như vậy mà lại xuất thân từ Quang minh võ hội, thực sự là lãng phí nhỉ, Kiếm Vực các người sẽ không có ý đồ gì chứ?”
Lời nói kèm theo mấy phần trêu chọc vang vào tai Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hắc Hồn sao lại cảm thấy hứng thú với kiếm thánh. Điều này làm cho ta phải suy nghĩ đấy."
Đối phương cười ha hả: "Ta không chút hứng thú với Tỉnh Hào, cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng ta cảm thấy hứng thú với Thánh Huyết Ẩm trên tay hắn."
"Hắn xứng với thanh kiếm kia." Minh Nguyệt thản nhiên nói, xuất thân từ Kiếm Vực, cô cực kỳ thành kính với thanh kiếm.
"Ác ác ác, phải rồi, có thể tu luyện ra Kiếm hồn mà không theo con đường hồn thuật, chỉ đi thẳng hướng pháp tắc kiếm thánh, đương nhiên là có tư cách!" nam tử Hắc Hồn gật đầu liên tục : "Nhưng thanh kiếm kia là được một vị tiền bối Hắc Hồn chúng ta cất dấu."
Trong lòng Minh Nguyệt chấn động nhẹ, nhưng giọng không đổi sắc: "Hắc Hồn định chiến tranh với Đại Hùng tinh sao?"
Nam tử Hắc Hồn ngơ ngẩn, mặt gượng cười: "Ngươi nói như đúng rồi, giờ ai lại muốn đi đánh nhau với Đại Hùng tinh chứ? Ít nhất thì Hắc Hồn không muốn!"
Đại Hùng tinh nổi danh bằng một trận chiến, đây cũng là nguyên nhân sứ đoàn các phe tụ lại.
Từ khi Quang Minh võ hội mở màn chiến tranh với chòm Sư Tử , hai bên đều có thắng có thua, chiến đấu giằng co. Ai cũng không ngờ Quang Minh võ hội ngã một cú đau, lại không ngờ ngã ở Đại Hùng tinh. Cú ngã này làm cho trong thời gian này Quang Minh võ hội cực kỳ yên tĩnh.
Tuy rằng 15 tên thánh giả Thánh Điện toàn quân bị diệt, nhưng trong khoảng thời gian này quan sát, mọi người phát hiện cao thủ của Đại Hùng tinh đúng là không nhiều. Nhưng bọn họ cũng phát hiện, tinh lực Đại Hùng ngưng tụ cực kỳ mạnh, võ giả trung cấp tu luyện khắc khổ, tuyệt đối vượt hơn bất một chòm sao nào.
Mà Đại Hùng tinh không hướng tinh lực cho những cao thủ mà cực kỳ rộng rãi với những võ giả trung cấp. Võ giả trung cấp hưởng thủ đãi ngộ của Đại Hùng tinh là tốt nhất trong các chòm sao. Chỉ cần ngươi tu luyện khắc khổ, ngươi có thể hưởng tinh lực đậm đặc ở Đại Hùng tinh mà không cần phải nộp thuế tinh lực nhiều.
Chính sách Đại Hùng tinh không tốt cho cường giả nhưng có thể hy vọng vào sự phát triển của võ giả trung cấp, khi đó thì Đại Hùng tinh càng thêm đáng sợ.
Khi trình độ của tất cả tăng lên thì với nhân khẩu khổng lồ của Sài Lang tộc, binh đoàn của Đại Hùng tinh sau này sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Ngoại trừ Quang Minh võ hội sẽ lại gây hấn thì các chòm sao khác không ai dại gì trêu vào Đại Hùng tinh. Những câu này của Minh Nguyệt là cảnh cáo đối phương, dù là khiêu khích gì cũng sẽ có thể bị Đại Hùng tinh phản công. Đại Hùng tinh lớn mạnh qua từng trận chiến tranh, đám điên này không sợ chiến tranh.
Minh Nguyệt không muốn vì tham vọng của đối phương mà xáo trộn kế hoạch của mình.
“Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.” Đối phương lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ rồi xoay người rời đi, trước khi bỏ đi vọng lại một câu: “Ta tên Cam Hào.”
“Gào khan à…” (Dịch: Cam Hào âm đọc giống như gào khan)
Cam Hào vừa mới bay lên trời thì ngực như bị đập mạnh, thân hình lung lay lắc lắc như diều gãy cánh. Khuôn mặt y đỏ bừng, gân trán phình lên.
Quả nhiên tên này không xứng với vẻ tiêu sái và tự tin nãy giờ...
Y nghĩ đến mới vừa rồi lúc Tỉnh Hào bỏ đi nhìn thật cao thâm mạc trắc, trong lòng rơi lệ, đều là Hào... Vì sao chênh lệch lớn như vậy...
An Đức Liệt đứng cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú đội ngũ tuần tra xa xa.
Scarlett biếng nhác vươn người vặn lưng: "Ngươi nhìn lâu như vậy, dọc theo đường đều nhìn chằm chằm người khác, nhìn ra cái gì không?"
"Huấn luyện có tố chất, kỷ luật sâm nghiêm, chỉ huy cứng rắn." An Đức Liệt trả lời mà không quay đầu lại.
"Ai, có thể được ngươi khích lệ như vậy thật hiếm thấy." Scarlett khẽ cười, trong lòng có chút bất ngờ. An Đức Liệt là võ tướng học viện tốt nghiệp loại giỏi, con mắt tới bây giờ vẫn rất cao, có thể được hắn đánh giá như thế là cực kỳ không dễ dàng.
"Trình độ rất cao." An Đức Liệt trầm giọng nói: "Ngoại trừ binh sĩ có tố chất kém hơn binh đoàn chúng ta ra thì ở phương diện khác không kém hơn chút nào. Với tu luyện khắc khổ, lại thêm tinh lực Đại Hùng tinh bù vào thì chỉ cần mấy năm thôi thì cái yếu hơn này cũng sẽ biến mất, bọn họ sẽ trở thành một trong những binh đoàn mạnh nhất thiên hạ."
"Nói như vậy bọn họ có giá trị mượn hơi." Mắt Scarlett sáng lên, có thể gả cho cường giả như vậy, đối với một cô gái có dã tâm là một lựa chọn rất tốt không nghi ngờ.
"Nói không sai! Nếu như Đại Hùng tinh liên minh cùng chòm Sư Tử chúng ta thì nhất định có thể đánh bại Quang Minh võ hội!" An Đức Liệt cười tỏa nắng, hắn không chút nghi ngờ đối với mị lực của Scarlett: "Ta muốn chúc mừng ngươi, thông gia như vậy mới xứng đôi với tuyệt thế dung nhan của ngươi."
"Đúng rồi, yến hội đêm nay ta nên mặc y phục gì cho thích hợp?" Scarlett đã bắt đầu suy nghĩ tới yến hội buổi đêm, cô nàng đang nghĩ nên biểu hiện thế nào cho chấn động thì mới có thể hấp dẫn Đường Thiên.
Yến hội đêm nay các sứ đoàn đều sẽ tham gia, nàng cần phải bộc lộ tài năng sao cho chấn động toàn trường, đấy mới là phong cách của cô nàng.
“Đừng hỏi ta điều này!” tức thì An Đức Liệt cảm thấy nhức đầu, hắn giơ tay đầu hàng.
Màn đêm buông xuống, hội trường nhộn nhịp.
"Lộn xộn thế!" Một gã nam tử hạ giọng nhỏ nhất nói với vẻ cực kỳ xem thường: "Một đám quê mùa. So với yến hội đơn sơ nhất ta từng tham gia thì những người này đều là đám nhà quê."
Đồng bọn đi theo y cũng cười nói: "Tinh cầu ngoài rìa khác gì nơi nông thôn hẻo lánh? Đây mới là phong cách của người ta!"
Cách đó không xa, Scarlett nhẹ giọng trao đổi với An Đức Liệt, cô cười nói: "Yến hội thật quá đơn sơ."
An Đức Liệt lườm một huy chương trước ngực hai người, khinh miệt bảo: "Đám quý tộc lâu đời chỉ biết hưởng thụ. dao nĩa Yến hội sẽ chỉ làm người ta mê muội, chỉ có chiến thắng bằng đao kiếm trên chiến trường mới có thể được tôn trọng."
Lịch sử chòm Sư Tử không lâu đời, mùi vị máu và thép còn chưa tan, phong cách xa xỉ hoang phí còn chưa thành hình.
Ở một góc khác là sứ đoàn chòm sao Thiên xứng.
Hoa trưởng lão đang thưởng thức bảo vật trên người những thánh giả đóng giữ bốn phía hội trường, nghe thấy hai người thảo luận, hừ lạnh: "Vô tri! Nếu bọn chúng biết rõ giá trị bảo vật trên thân thủ vệ thì sẽ biết bọn họ đang ngâm trong đại dương tinh tệ mênh mông thế nào! Đơn sơ hả? Đây chắc chắn là yến hội xa hoa nhất từ trước tới nay !"
Tiếu trưởng lão nói giọng hài hước thường ngày khó gặp: "Có cho bọn chúng biết rõ cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc mà chỉ có thống khổ, vì bọn chúng chẳng có một tinh tệ nào dính người."
Chúng trưởng lão ồ lên cười khẽ.
Bỗng nhiên, toàn bộ hội trường yên lặng.
Đường Thiên lên bục rồi.