“Tên Lăng Húc này vô tình vô nghĩa! Vô tình vô nghĩa! Bình thường chúng ta đối đãi với gã có thiếu chút nào đâu? Vậy mà tại sao gã lại phản chiến? Hỗn đản, chúng ta không thể buông tha cho gã như vậy được, tuyệt đối không thể!”
Sắc mặt của tổng quản Nhất Phòng tái mét, gào rống trong đại sảnh. Gã là tâm phúc của đại trưởng lão, đã theo đại trưởng lão bốn mươi năm. Hơn phân nữa công vụ trong trong Nhất Phòng đều phải qua tay gã. Cho dù là mấy đứa con của đại trưởng lão cũng không có quyền lực lớn như gã.
Gã cùng Lăng Húc tiếp xúc rất nhiều, tinh tệ, thẻ hồn tướng, tinh thạch gì gì đó đều do gã đưa cho Lăng Húc. Đãi ngộ của Lăng Húc tuyệt đối đứng đầu trong Nhất Phòng.
“Chuyện này là sai lầm của ta.” Đại trưởng lão bình tĩnh trở lại trầm giọng nói: “Ta đối với Lăng Húc chiếu cố quá ít. Thiên tài như vậy làm sao có thể chỉ dùng tiền để lung lạc chứ? Ta quá sơ suất rồi! Ngươi nói thử xem, Lăng Húc là loại người như thế nào?”
Lăng Húc là loại người gì…?
Tổng quản hơi sửng sốt, gã không khỏi nhớ lại, có chút không xác định nói: “Hơi khó chịu, rất ghét nói chuyện, không mấy vui vẻ, dường như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì.”
“Không cần nghĩ nữa!” đại trưởng lão lắc đầu than thở: “Một lần phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy đủ để chúng ta tổn thất nặng nề rồi! Bây giờ nên suy nghĩ làm sao để cứu vãn đi! Ngươi liên hệ được rồi chứ?”
Trên mặt tổng quản hiện lên nét khổ sở: “Tề Á cự tuyệt rồi, xem ra lời đồn không giả.”
Đại trưởng lão trầm ngâm: “Có thể trốn khỏi tay Tề Á thì thực lực không thể xem thường được. Những kẻ khác thì sao?”
“Những kẻ tiếp nhận đơn hàng này chỉ có Hoa thị huynh đệ.” Tổng quản đáp.
“Hoa thị huynh đệ?” Nghe được cái tên này, hai mắt đại trưởng lão sáng ngời: “Là hai huynh đệ Hoa Dung, Hoa Sa ư?”
“Vâng!” Tổng quản cũng có chút hưng phấn: “Bọn họ chấp nhận đơn đặt hàng này. Tuy giá cả rất cao, nhưng trước mắt chỉ có Hoa thị huynh đệ là đỉnh cấp cường giả. Cũng may là dù giá cả hơi cao nhưng danh tiếng của Hoa thị huynh đệ rất tốt, dễ tiếp xúc hơn Tề Á.”
“Vậy thì chọn Hoa thị huynh đệ đi!” đại trưởng lão dứt khoát nói: “Tốc độ phải nhanh! Càng sớm giải quyết thì hoàn cảnh càng có lợi với chúng ta, càng chậm chúng ta càng bị động.”
“Một ngày sau, họ sẽ tới nơi.” Tổng quản nghiến răng nghiến lợi nói: “Để xem tiểu tử Lăng Húc kia có thể bày ra thủ đoạn gì.”
Đại trưởng lão lộ vẻ thỏa mãn: “Có bọn họ ra tay thì ta yên tâm rồi. Nhớ dặn bọn họ kỹ lưỡng, không được tổn thương Cố Tuyết, ta muốn người sống.”
“Vâng!” Tổng quản cung kính đáp.
*************
“Ngươi muốn đến Nam Thập Tự tinh tọa hả?” Lăng Húc nhìn chằm chằm vào mặt Đường Thiên không nháy mắt, dường như trên mặt Đường Thiên bỗng dưng nở ra một bông hoa vậy.
“Đúng vậy!” Vẻ mặt Đường Thiên kỳ quái: “Hửm, ngươi từng nghe nói đến Nam Thập Tự tinh tọa à?”
“Lão sư ta từng nói qua.” Lăng Húc lộ vẻ hồi tưởng: “Không được trêu chọc cường giả của Thập Tam cung và người có liên quan đến Nam Thập Tự tinh tọa.”
Vẻ mặt Đường Thiên khiếp sợ: “Oa, lão sư ngươi sao lợi hại như vậy? Ông ta nhất định đoán ra, Nam Thập Tự tinh tọa có một thiếu niên như thần, đúng không?”
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện tại không gian bên cạnh Đường Thiên : “Lão sư ngươi là ai?”
Ánh mắt của Binh gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Húc.
Lăng Húc bật dậy, lộ ra trạng thái phòng bị, con ngươi co rút lại: “Ngươi là ai?”
Gã có thể cảm nhận khí thế cường đại do đối phương truyền đến. Loại khí thế này… thật mạnh!
Tên gia hỏa này là ai?
Đường Thiên giật mình, vội vàng đứng dậy: “Hắn là Binh, hồn tướng của ta.”
“Hồn tướng?” Lăng Húc có chút hồ nghi đánh giá Binh từ trên xuống dưới: “Hồn tướng của ngươi cũng giống như ngươi, không hề tầm thường.”
“Phải không, phải không? Ha ha! Ánh của ngươi quá nhiên không tệ!”
Đường Thiên đứng trước mặt Lăng Húc cao hứng bừng bừng, tiếp đó nói với Binh: “Này đại thúc! Ngươi đừng hung hăn như thế, nếu dọa tiểu bằng hữu thì không tốt chút nào!”
Tiểu bằng hữu…
Con mắt Lăng Húc bỗng dưng trợn tròn, lửa bốc ngùn ngụn, nổi trận lôi đình: “Ngươi mới là tiểu bằng hữu. Cả nhà ngươi đều là tiểu bằng hữu!”
*Chỗ này có lẽ vì ‘tiểu bằng hữu’ = ‘thằng nhỏ’ nên khiến Lăng Húc tức giận.
Vẻ mặt Đường Thiên lộ ra biểu tình ‘quả nhiên như thế’ nói với Binh: “Ngươi xem, ta đã nói mà.”
Binh không thèm lý đến Đường Thiên , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lăng Húc: “Lão sư ngươi tên gọi là gì?”
Lúc này, Lăng Húc cũng biết Binh không gây nguy hiểm nên thu trường thương lại. Nhưng gã bị ánh mắt của Binh làm cho mất hứng, hừ lạnh một tiếng: “Quên rồi!”
Đường Thiên vỗ vỗ vai Lăng Húc tỏ vẻ an ủi: “Thiếu niên à, làm người cần phải rộng lượng. Trời ạ, sao ngươi lại chấp nhặt với một tên hồn tướng chứ?”
“Bạch Dương tinh tọa…” Binh đang cố gắng hồi tưởng. Khoan đã, gã thoáng tỉnh lại, thần sắc bất thiện trừng mắt với Đường Thiên : “Cái gì mà ‘lại đi chấp nhặt cùng một tên hồn tướng’ hả?”
Đường Thiên giả vờ như không nghe thấy, ngữa mặt lên trời cười ha ha.
Nhìn hai người đấu khẩu, Cố Tuyết đang đùa với Nha Nha trên tay bỗng nhiên cảm thấy, nếu thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
***********
“Đại trưởng lão, bọn họ tới rồi!” Thanh âm của tổng quan mang theo một tia run rẩy.
“Mời bọn họ vào đây!” Đại trưởng lão kiềm chế hưng phấn trong lòng, vội vàng nói. Lão đứng dậy nghênh tiếp.
Hai bóng người xuất hiện ngay cửa ra vào làm ngăn bớt ánh sáng chiếu vào phòng. Hai tên đi đến trước mặt đại trưởng lão. Một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ ập đến trước mặt. Cho dù lịch duyệt qua vô số cục diện, nhưng lúc này đại trưởng lão cũng không nhịn được mà trong lòng run lên.
Quả nhiên không hổ danh được xếp vào năm mươi cường giả đứng đầu Phỉ Lâm tinh.
Hoa Dung, thân cao một thước tám lăm, cao lớn to khỏe. Mái tóc cháy nắng xõa lên vai. Những thớ cơ màu đồng góc cạnh rõ ràng. Ánh mắt băng lãnh, trên tay gã cầm một thanh côn đồng.
Hoa Sa, tướng mạo xấu xí, cao hơn so với Hoa Dung một cái đầu. Thể hình càng thêm to lớn khỏe mạnh, cơ thịt cuồn cuộn làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Gã đứng đằng kia như một tòa núi thép. Đứng trước mặt gã áp lực vô cùng giống như bị một đôi tay vô hình bóp lấy cổ họng khiến ngươi không thể thở được. Vũ khí của gã là một cây song đầu lang nha bổng* vô cùng nặng nề nhưng gã lại mang theo nhẹ nhàng.
*Nếu có thắc mắc xin tìm hiểu thêm về các loại vũ khí ^^!
Một loại khí tức băng lãnh mà chỉ cao thủ mới có được tràn ra mọi ngóc ngách của căn phòng.
Bọn họ là hai anh em duy nhất có thể tiến vào hàng ngũ năm mươi người đứng đầu Phỉ Lâm tinh. Một trong hai người cũng là tuyệt đỉnh cường giả đối với thành Hắc Sơn.
Hơn nữa, đằng này là hai người.
Không ai có thể ngăn trở được bọn hắn. Tất cả đều nằm trong tay bọn hắn, bao gồm cả Cố Tuyết.
“Đành nhờ hai vị rồi!” Trước mặt cường giả thế này, đại trưởng lão không hề dám kênh kiệu.
Gương mặt Hoa Dung không chút biểu tình nói: “Đồ vật của chúng ta đâu?”
“Chúng ta đã thanh toán tiền đặt cọc…” Tổng quản nói.
Hoa Dung làm như không nghe thấy. Đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm đại trưởng lão: “Bọn ta rất vội, không rãnh mà dây dưa với các ngươi đâu.”
“Ngươi…” Tổng quản không ngờ Hoa Dung lại không tuân thủ quy củ như vậy.
Đại trưởng lão ngăn không cho tổng quản mở miệng mắng, bình tĩnh nói: “Sớm muộn cũng phải đưa. Ta có lòng tin với hai vị, đi, mang tiền thù lao đã chuẩn bị tới đây!”
Vừa rồi bị Hoa Dung liếc qua, đại trưởng lão có cảm giác như tim mình bị một đôi bàn tay chụp lấy, thiếu chút nữa thì không còn đập. Lão là một người quyết đoán, biết rõ lúc này nên làm gì.
Hoa Dung có chút kinh ngạc. đại trưởng lão làm việc thật nhanh chóng, sảng khoái, gã gật đầu: “Quả nhiên không hổ là đại trưởng lão. Ngươi sảng khoái, huynh đệ chúng ta cũng không dài dòng. Bọn chúng sẽ không sống qua đêm nay.”
Lời nói của Hoa Dung tuy hời hợt nhưng lại khiến người ta có lòng tin mạnh mẽ.
Hoa Sa nhếch mép cười, nhìn như ngu đần lại có nét của dã thú.
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” đại trưởng lão gượng cười nói.
Rất nhanh, tiền thù lao đã đưa đến. Hoa Dung nhìn lướt qua rồi thỏa mãn thu lấy.
“Tìm một người dẫn đường đi!” Hoa Dung thản nhiên nói: “Giải quyết sớm chút nào thì thư thả chút đó. Về sau có sinh ý thì mong đại trưởng lão chiếu cố đến hai huynh đệ chúng ta.”
Gã nói với Hoa Sa: “Đi thôi!”
Khi hai người rời đi, đại trưởng lão đặt mông ngồi xuống ghế. Lúc này lão mới phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi. Một trận mệt mỏi không còn chút sức lực nào.
Trong lòng đại trưởng lão vừa hoảng sợ vừa kinh hỉ.
Đây mới là cường giả chân chính!
Ngược lại, Lăng Húc kém quá xa.
Trong mắt lão chớp động quang mang lành lạnh. Lão muốn nói cho mọi người biết, dám phản bội lão thì chỉ có một kết cục…
---CHẾT---
**********
Toàn bộ thành Hắc Sơn đều yên tĩnh đến dị thường. Tất cả các gia tộc đều ước thúc tộc nhân của mình. Thành Hắc Sơn phồn vinh giờ lại có chút điêu linh. Đường phố lớn như vậy mà không một bóng người.
Thái độ yên tĩnh lạ thường này không khỏi lộ ra, đây là yên tĩnh trước cơn giông bão.
“Quá yên tĩnh! Ta có cảm giác thở không nổi rồi.” Cố Vũ đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường phố không một bóng người, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương.
Người ngu ngốc cũng hiểu được đại trưởng lão đang chuẩn bị phản kích. Một khi lão chuẩn bị xong thì thứ chờ đợi bọn Lăng Húc chắc chắn sắc là bén vô cùng, phản kích như thái sơn áp đỉnh.
Trong trưởng lão hội của Cố gia, danh vọng đại trưởng lão không ai sánh được. Dưới sự lèo lái của lão, lực lượng tộc chi này xuất sắc hơn những tộc chi khác rất nhiều.
Cố An Hùng không thể trấn định như thường ngày. Lão ngồi trên ghế, vẻ mặt u ám, cười khổ nói: “Lần này sai lầm rồi! Lăng Húc phản bội đúng lúc cho lão gia hỏa kia mượn cớ phát lực. Chúng ta phí công may áo cưới rồi*.”
*May cho người ta mang. Ý nói làm không công để người khác hưởng lợi.
Cố Vũ ngẩn người, lập tức hét to: “Lẽ nào đại trưởng lão cũng muốn bắt Cố Tuyết đi! Lão ta dám?”
Gã đã xem Cố Tuyết như vật trong tay là chuyện bắt buộc. Nhưng không chỉ vì Tuyết Hồng huyết mạch ẩn tính trên người Cố Tuyết, mà gương mặt xinh đẹp của Cố Tuyết những ngày này không ngừng xuất hiện trong đầu gã khiến gã từng đêm thao thức khó ngủ.
Cố An Hùng hừ lạnh một tiếng: “Lão có gì mà không dám? Toàn bộ gia tộc, lão là người duy nhất mà ta không thể nắm phần thắng. Đừng xem lão ta bình thường không hé răng, một khi ra tay chắc chắn sẽ không cho kẻ khác nữa phần cơ hội.”
Cố Vũ cố gắng trấn định: “Không dễ vậy đâu. Lăng Húc và tên gia hỏa có lai lịch thần bí kia đều không dễ chọc vào. Còn có cả Mục Lôi nữa.”
Cố An Hùng lắc đầu: “đại trưởng lão sẽ không làm việc không chắc chắn đâu.”
Bỗng nhiên, Đại Ngụy luôn quan sát đường phố hô lên: “Ra rồi!”
Cố Vũ và Cố An Hùng vội vàng chạy tới. Hai nam tử như hai cái tháp sắt được dẫn dắt bởi một võ giả đi về hướng phế tích.
Trong đầu Cố Vũ xuất hiện hai cái tên, sacs mặt trắng bệch.
“Hoa thị huynh đệ…!”
Tiếng hô của gã hỗn loạn và run rẩy.
Sắc mặt Cố An Hùng tái mét, thì thào tự nói: “Quả nhiên…”
Ánh mắt nhìn lên đường phố đêu tràn ngập hoảng sợ!