Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thiên nắm giữ 1 cái vòng lớn nhỏ, sau đó phủi mông trở lại doanh địa của mình.

Các võ giả ở trong doanh địa ai cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, năng lượng ba động trong lúc các thánh giả chiến đấu tỏa ra thật kinh khủng, võ giả phía dưới được xem tường thuật trực tiếp có nghĩ cũng không nghĩ tới nó kinh khủng như thế.

Đó là một đẳng cấp chiến đấu hoàn toàn khác biệt, ở trên không trung còn lưu lại dư ba của cuộc chiến, chỉ là một chút dư ba của cuộc chiến này đối với các võ giả không phải là thánh giả đều mang lại cho họ cảm giác khó chịu không được thoải mái.

Chỉ có Đinh Thần chú ý tới Đường Thiên vừa trở về, hiện tại chỉ cần có chút động tĩnh là Đinh Thần sẽ chú ý Đường Thiên có đó hay không. Cho nên khi thấy Đường Thiên xuất hiện trong doanh địa, Đinh Thần không khỏi nuốt nước miếng ừng ực. Trong đầu hiện lên một ý nghĩ lớn mật, không phải động tĩnh vừa rồi là do lão đại nhà mình gây ra đó chứ.?.

Lão đại tuy rằng lợi hại nhưng mà những thánh giả kia cũng lợi hại không kém à, còn có Quang Minh Võ Hội, Hắc Hồn nữa chứ.... toàn là những tổ chức khủng bố. Bọn tai to mặt lớn này nhất định là sẽ tới để xem náo nhiệt rồi.

Đường Thiên vừa trở lại doanh địa liền ngay lập tức chui vào trong phòng tu luyện, chỉ để lại một câu “không nên quấy rầy cậu.!.”

Hai tay Đường Thiên bị đánh cho thịt bay lả tả nhìn rõ cả xương trắng bên trong, máu chảy đầm đìa. Đường Thiên vừa cắn răng chịu đựng đau đớn, gào rú chửi bới ầm ĩ để xả bớt nỗi đau, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra đầy vẻ phấn khích.

Trận chiến này đã giải quyết được một vấn đề vô cùng trọng yếu đối với hắn, đó là phương hướng tiếp theo của hắn phải đi như thế nào.

Không sai, đó chính là con đường của Phá Hư.

Hồn vực là Tiểu Nhị, không do chính mình khống chế, nếu đã không thể sáng tạo vậy thì phá hư thôi. Người khác sẽ cảm thấy Phá Hư cảnh giới không cao, nhưng mà với Đường Thiên lại không cảm thấy gì cả, đường phải đi từng bước. Chính bản thân mình cũng không phải là tuyệt thế thiên tài, một bước lên trời Đường Thiên căn bản không bao giờ nghĩ tới. Có thể phát huy bản thân trong chiến đấu, đó mới là điểu Đường Thiên mong muốn.

Chuyện tình sáng tạo cứ giao cho Tiểu Nhị là được rồi.

Về phần mình, chỉ cần chuyên môn nghiên cứu làm một Phá Hư nhân là được rồi. Nếu như có thể phá hư hồn vực của người khác thì rất lợi hại rồi.!.

Đường Thiên càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, nhưng cảm giác đau đớn truyền tới từ hai tay làm hắn phải chú ý tới vấn đề trước mắt. Thương tổn này nhìn qua rất kinh khủng nhưng trên thực tế không nặng như trong tưởng tượng. Năng lượng linh thể của hắn đối với việc tạo thành thương tổn hay phá hư cũng không lớn, nhưng năng lực tự lành thì lại rất mạnh.

Bất quá cái năng lực tự lành này cũng cần phải có sự bổ sung, đó chính là cần phải ăn rất nhiều rất nhiều thức ăn để bù vào. Đường Thiên tự nghĩ tới tương lai sau này sẽ như một con lợn ra chiến trường mà ngán ngẩm.

Thân thể hắn không những vô pháp dùng năng lượng để trị liệu, thậm chí phi thường bài xích năng lượng, bỏi vậy quan trọng là phải ăn cơm để bổ sung thân thể. Cũng may Đương Thiên đã sớm có chuẩn bị, bọn Đinh Mạn đối với việc nghiên cứu linh năng lượng vốn đã có những nghiên cứu tương đối toàn diện.

Đường Thiên phi thường yêu thích linh năng lượng, tuy rằng những vũ kỹ kia không thể sử dụng được nữa, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng vấn đề thụ thương, HP anh cao, defence anh tốt, da anh dầy máu anh trâu chỉ cần không dính phải vết thương trí mạng như vậy sẽ không có vấn đề gì quá to lớn.

Nghĩ tới năm đó Diệp Triều Ca có được thân thể bất tử, Đường Thiên cũng đã tưởng tượng tới đỏ mắt xem sau này ta sẽ củ hành đối phương ra sao.

Không cần lo lắng thương thế có thể mặc cho Đường Thiên càng chiếm được nhiều tiên cơ, quyền chủ động trong chiến đấu. Đối với tên cuồng nhân như hắn thì quả thật quá là tuyệt vời ông mặt trời rồi, lúc đó hắn chỉ cần cắm đầu tấn công dùng đòn lưỡng bại câu thương, dùng chiêu đổi chiêu.

“Thần thiếu niên, về sau lấy tấn công làm tuyên ngôn cho lối sống.!. Hề hề…”

“Tiểu Nhị, về sau vấn đề phòng thủ ta giao hết cho ngươi đó, hố hố hố….!”

"Aha, cứ quyết định như vậy đi”

Tiểu Nhị đang lơ lửng trước mặt Đường Thiên, nhìn lại con hàng lởm này rồi có chút trầm mặc. Trận chiến này vẫn còn loanh quanh trong đầu hắn, luận về mặt kỹ thuật chiến đấu thì trận chiến này trong mắt hắn cũng không quá mức phức tạp.

Chỉ là con hàng lởm Đường Thiên này trong lúc chiến đấu đã biểu hiện ra dũng khí thật kiên quyết khiến hắn cảm thấy kích động mãnh liệt. Dựa theo thực lực thì Đường Thiên hoàn toàn không có cơ hội nào cả.

Thế nhưng tên gia hỏa này lại chiến thắng một cách ngẫu nhiên rồi….

Ham muốn cầu thắng của tên gia hỏa này đã mạnh mẽ tới mức độ như thế sao…..

Tiểu Nhị trầm mặc, nếu là mình có thể thủ thắng không? Tiểu Nhị cảm thấy khả năng rất thấp, vào thời điểm đó hắn đã có suy nghĩ bỏ cuộc.

Hắn không thể nghĩ tới con hàng lởm này sẽ dùng phương thức như vậy để giải quyết trận chiến.

“Ngươi suy nghĩ như vậy không sai, con đường phá hư rất thích hợp với ngươi”. Âm thanh bập bệ của Tiểu Nhị vang lên mang theo nhiều tâm tình phức tạp.

Đường Thiên đang điên cuồng ăn cơm, vừa nhồm nhoàm vừa hỏi :”Thánh cốt có tác dụng gì nhỉ.?.”

Hắn cùng Tiểu Nhị vốn là tâm thần tương thông, vào lúc lão đầu của Quang Minh Võ Hội xuất ra thánh cốt, hắn cảm giác được tâm tình ba động của Tiểu Nhị.

“Nó dùng để gia tăng hồn giá trị.” Tâm tình của Tiểu Nhị đã khôi phục bình tĩnh trở lại :”Nó có thể gia tăng hồn giá trị của ta trên biên độ lớn.”

“Hồn giá trị là đồ vật gì thế, có ăn được không, nó đáng giá bao nhiêu tiền?” Đường Thiên vừa nuốt thức ăn ngấu nghiến vừa liên tục hỏi.

“Nó khiến cho giá trị lượng hóa của hồn vực tăng lên.” Tiểu Nhị bập bẹ trả lời Đường Thiên, âm thanh nghe rất là khả ái, dễ thương :”Có thể đem hồn vực kiến giải thành một không gian đặc thù, hồn giá trị chính là độ lớn nhỏ của không gian đó. Không gian càng lớn, hồn thuật có thể tu luyện lại càng nhiều hơn nữa. Hồn giá trị của ta không cao, chỉ có 10. Thánh cốt đến thật là đúng lúc.”

“Hồn giá trị càng lớn càng tốt à.?.” Đường Thiên vẫn vừa ngồm ngoàm vừa vùi đầu trong đống thức ăn vừa hỏi vọng ra.

“Đúng vậy”. Tiểu Nhị chạy đến bên người Đường Thiên, cầm lấy thánh cốt nhai răng rắc răng rắc như nhai bánh quy. Bất quá hắn ăn rất chậm như thưởng thức 1 món ăn ngon lành, vừa ăn vừa thưởng thức như sợ nó tan biến mất, thần tình rất là chăm chú tập trung.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi song song bên cạnh nhau. Tư thế cũng giống nhau, cùng nhau thưởng thức món cao lương mĩ vị của riêng mình một cách nhất trí cao độ.

“Thỏa mãn rồi.!.” Đường Thiên vung hai tay tung hai chân nằm thẳng cẳng gào lớn.

“Mùi vị cũng không tệ lắm.!.” Tiểu Nhị liếm môi, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị. “Quả nhiên không hổ là thánh cốt, hồn giá trị đã tăng tới 15. Hơn nữa còn có một tia phong ấn, cần phải dành nhiều thời gian mới có thể cởi bỏ phong ấn. Phong ấn trong thánh cốt đều là đồ tốt.”

“Đối với ngươi hữu dụng là tốt rồi.” Đường Thiên bình thản:”Cái thẻ Trương Hồn thuật thế nào rồi.?.”

Tiểu Nhị nhăn trán :”So với thuấn di còn tốt hơn, nhưng mà hồn giá trị của ta không đủ.”

Bỗng nhiên, vòng cỏ hình tai thỏ màu bạc treo trên cổ Đường Thiên rung rung báo là Đinh Đang đang gọi tới.

Một lát sau, Đường Thiên nhếch miệng cười :”Nói không chừng chúng ta có thể đem nó bán với giá tốt.”

Đường Thiên hoàn toàn không nghĩ tới tràng chiến đấu bất chợt lần này đã làm cho Hàn Cổ Thành dậy sóng.

Diệp Triêu Ca, Vi quang, hai mươi chiêu bị thua.

Tin tức này giống như một cơn lốc lớn nhanh chóng lan khắp Hàn Cổ Thành, tính oanh động của nó đã truyền bá nhanh hơn mong đợi của Đường Thiên. Sự xuất hiện của Vi quang đã làm cho người khác khiếp sợ, Diệp Triêu Ca thiên phú cùng thực lực của hắn so với lời đồn đãi càng mạnh hơn nữa. So sánh với những thánh giả đồng thau lâu năm, hồn giá trị của Diệp Triêu Ca không cao, lĩnh ngộ hồn thuật rất nông cạn, thủ đoạn công kích cũng rất đơn giản, vv… túm váy lại là còn rất nhiều nhược điểm.

Dù vậy nhưng sức chiến đấu của Diệp Triêu Ca cũng rất kinh người, tuyệt không phải thánh giả phổ thông có thể so sánh được.

Thánh giả có thể chiến thắng Diệp Triêu Ca tuyệt đối không phải là hạng vô danh tiểu tốt, thế nhưng khuôn mặt xa lạ kia với thức hồn kỳ lạ kia chưa ai gặp tới bao giờ, ngay cả tên cũng không lưu lại, vừa gây ra chấn động kinh thiên đã lập tức bỏ đi.

Có mấy người đang âm thầm theo dõi, nhưng lại bị đối phương lợi dụng vân hải mà trốn mất.

Nhưng trận đấu này đã làm nổi lên một hồi nghị luận sôi nổi không kết thúc.

“Thực lực của người này so với Diệp Triêu Ca có chênh lệch không nhỏ, Diệp Triêu Ca quá sơ suất rồi. Nếu như hắn ngay từ đầu đã sử dụng Vi quang thì kết quả của trận đấu đã là chuyện khác rồi. Thần bí nhân này phi thường thông minh, hắn biết rõ rằng so về sức sáng tạo hắn không phải là đối thủ của Diệp Triêu Ca. Vì vậy hắn dùng một phương thức khác đó chính là phá hư. Phá Hư so với Sáng Tạo thì độ khó thấp hơn nhiều, dù cảnh giới có thể kém xa nhưng trong chiến đấu khiến cho chênh lệch không lớn. Hắn thành công khi dùng năng lượng cực lớn để trực tiếp kích nổ, do đó phá hư hồn vực Vi Quang quyển của đối phương sáng chế ra.”

“Tùy theo tâm thần biến hóa của đối phương, dùng thuấn di tới gia tăng áp lực, mà một kích sau cùng là tiểu xảo dùng năng lượng ba động dụ dỗ Diệp Triêu Ca tới, nhưng trên thực tế lại dùng cước pháp để giải quyết chiến đấu. Cái này cũng do phản ứng thực chiến mà có, thức hồn của hắn rất am hiểu khống chế năng lượng.”

“Làm cho đối phương không thể khống chế được tiết tấu chiến đấu, đây là điều trọng yếu mà Diệp Triêu Ca sơ ý. Tuy rằng sức chiến đấu của song phương có chút khoảng cách, nhưng mà Diệp Triêu Ca thua cũng không oan ức chút nào, đối phương vận dụng chiến thuật tốt hơn hắn rất nhiều, điều quan trọng nhất là, chiến ý của đối phương càng thêm kiên quyết, vì phá hư Vi quang quyển của Diệp Triêu Ca hắn không tiếc tổn thương thảm trọng đôi tay của mình. Dũng khí như thế không phải là người bình thường có thể có. Hơn nữa, đối phương còn có được thân thể cực kỳ mạnh mẽ, cường liệt bạo nổ cực lớn như thế cũng chỉ thụ thương hai tay, điều này có thể thấy thân thể hắn trâu bò như thế nào.”

Thánh giả có những lý giải trong chiến đấu so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều, rất nhanh sau đó trên thị trường báo chí lá cải bán đầy trên Thiên Lộ đã có những bài phân tích rất chuyên nghiệp phân tích bình luận cuộc chiến vừa rồi.

“Ngươi nhìn nhận việc này như thế nào.?.” Gã trung niên hỏi Đồng Cách.

Đồng Cách mỉm cười :”Rất chuyên nghiệp, giải thích rất rõ ràng. Diệp Triêu Ca lĩnh ngộ được Vi Quang, hồn giá trị tối thiểu đạt tới 25, vừa mới tiến nhập vào thánh giả mà hồn giá trị đã mạnh như vậy đã là tương đối lợi hại rồi. Điều này cũng giải thích rằng địch nhân của hắn càng mạnh hơn.”

Gã trung niên từ chối cho ý kiến :”Nếu như ngươi chống lại hắn, ngươi có lòng tin không ?”

Vẻ tươi cười trên mặt Đồng Cách biến mất, lộ ra sắc mặt nghiêm chỉnh, hắn suy nghĩ một chút, khuôn mặt có chút phức tạp :” Không nhất định, đối phương là kẻ rất điên cuồng, lại am hiểu vận dụng ưu thế của chính mình, người như vậy là khó đối phó nhất, hơn nữa cũng rất khó đoán được đối phương còn tuyệt chiêu giấu kín nào. Thức hồn của đối phương dường như không được phát huy khi sử dụng. Ta hiện tại có chút hoài nghi có phải hắn đang bảo lưu thực lực của mình hay không.?”

Gã trung niên gật đầu :”Ngươi cũng có thể nhìn thấy điều này làm cho ta rất vui mừng. Hắn là vì Lục Phân Nhãn mà tới, ta có dự cảm rằng người này không đơn giản chút nào.”

“Ừm” Đồng Cách thận trọng gật gù :”Ta sẽ cẩn thận.!.”

Gã trung niên nói tiếp :”Ta đã kiểm tra qua bảo tàng của Lục Phân Nhân không phải là bảo tàng cao cấp nhất, hồn điển bên trong cũng chỉ thích hợp với đồng thau thánh giả, nếu như không tranh đoạt được ngươi cũng không nên tức giận.”

“Sư phụ chỉ vì như vậy mà đã mất lòng tin đối với đệ tử rồi .?” Đồng Cách cười nói.

“Không phải không có lòng tin”. Gã trung niên lắc đầu :”Lai lịch của đối phương tuy rằng không rõ ràng, nhưng đối phương dũng mãnh như thế, lại không tiếc hi sinh tính mạng, điều này cho thấy hắn không phải là một đệ tử của danh môn. Hồn điển tuy rằng khó có được, nhưng chỉ cần nghĩ ra biện pháp là có thể lấy được thôi.”

Đồng Cách không phản bác, ngược lại hắn hỏi :”Hắn sẽ đến thật sao.?”

"Một chút nữa sẽ biết." Gã trung niên nói tiếp.

Khi Đường Thiên và Diệp Triêu Ca chiến đấu, tướng mạo đẹp trai tuấn tú, khôi ngô tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại của hắn đã được ghi lại rõ ràng. Sự xuất hiện nghênh ngang của hắn giữa phố có chút làm cho chị em phụ nữ từ nữ tử mới trổ mã tới thiếu phụ hai đời chồng đều rối loạn như cảnh đoàn làm game show Running Man xuất hiện ở Việt Nam làm cho thần tượng của chúng ta muốn trốn cũng không kịp. Khi mà hắn vừa mới chiến thắng Diệp Triêu Ca thì cũng là lúc mà hình tượng của hắn được đẩy lên đỉnh cao danh vọng. Lúc này đây một loạt các đại thế lực tìm đến Đường Thiên như kiểu các bà mẹ chồng tìm thấy một nàng dâu hiền thảo.

"Vị huynh đệ này không biết đang ở nơi nào? Tại hạ chòm sao Thiên Xứng..."

"Tại hạ chòm Cự Giải..."

"Tại hạ..."

Các thế lực khác có lẽ còn kiêng kỵ Quang Minh Võ Hội, nhưng mà 12 cung hoàng đạo thì căn bản không có lo lắng nhiều như vậy, dồn dập hướng về phía Đường Thiên mời chào như siêu sao sắp hết hạn hợp đồng cần tìm bến đỗ mới. Người có thể đánh bại Vi quang Diệp Triêu Ca, nhân tài như vậy không thu nhận thì khác gì thằng mù.

Đường Thiên tức thì cảm thấy khó bước đi nổi nửa bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK