Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường Thiên cậu phải cẩn thận, đám Hắc Hồn này rất nguy hiểm.” Mẹ của Niếp Niếp vô cùng lo lắng, nàng quay người bước vào trong phòng, một lúc sau trên tay nhiều thêm một cái bình nhỏ: “Cậu giúp chúng ta nhiều như vậy, lại cứu Nữu Nữu, ta cũng không có gì khác tặng cậu, bình keo Trúc Phong Vương này cậu hãy giữ cẩn thận, chắc cũng đủ để dùng một thời gian.”

“Niếp Niếp,. tạm biệt đại ca ca đi, chúng ta phải đi rồi.” Sắc mặt mẹ Niếp Niếp đầy quả quyết.

Niếp Niếp khóc lên hu hu.

Trong lòng Đường Thiên cũng cảm thấy buồn bã, hắn chỉ đành giơ tay xoa đầu Niếp Niếp, yết hầu như có gì nghẹn lại. Mặc dù mọi người mới quen nhau chưa lâu nhưng Niếp Niếp vô cùng ngây thơ đáng yêu, Đường Thiên rất thích cô bé.

Mẹ Niếp Niếp cũng thầm buồn bã, nhưng nàng vẫn cố cứng rắn, ôm lấp Niếp Niếp tạm biệt Đường Thiên rồi xoay người biến mất trong biển trúc.

Nghe tiếng khóc của Niếp Niếp càng lúc càng xa, trong lòng Đường Thiên bỗng dấy lên cảm giác mất mát.

Nhìn thi thể trên mặt đất, hắn lại âm thầm tức giận, Hắc Hồn cái chó gì, khoản nợ này ta sẽ nhớ kỹ. Đường Thiên lòng đầy tức giận, lột sạch gã áo đen, không lưu lại tới một món đồ, thi thể đã lột trần cũng bị hắn quăng thẳng vào trong ao đầm.

Đường Thiên lưng đeo túi lớn, trở lại học viện Sa Kỳ Mã.

Lão Ngụy đã về từ lúc nào không hay, đang vô cùng đắc ý ngồi nướng thịt. Amaury ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt hau háu. Đường Thiên sắc mặt tối sầm bước tới bên hai người, quăng túi cái rầm xuống mặt đất.

Đồ vật trong bao đổ cả ra, rơi vãi lung tung trên mặt đất.

Ánh mắt lão Ngụy quét qua tấm huy chương đồng, bàn tay bỗng ngưng lại, lão đứng dậy bước tới trước đống đồ, ngồi xổm xuống, lục vài thứ ra.

“Xem ra ngươi gây họa lớn rồi!”

Giọng lão Ngụy không nghe ra chút vui hay giận, ánh mắt thâm trầm.

“Này, lão già, lão cũng biết Hắc Hồn phải không?” Đường Thiên nhìn chăm chăm vào lão Ngụy.

Lão Ngụy nhận ra vẻ hung tợn trong mắt Đường Thiên, lão đột nhiên mỉm cười: “Biết đôi chút. Hắc hồn là một tổ chức cực kỳ lâu đời, ừm, có thể nói là một trong những tổ chức lâu đời nhất trên thế giới. Tổ chức của bọn họ rất nghiêm cẩn, quan hệ rắc rối phức tạp. Trong lịch sử toàn bộ Thiên Lộ đều có thể được cái bóng của bọn họ. Bọn họ cất bước trong bóng tối, làm việc không từ thủ đoạn, nếu bị bọn họ nhắm tới, tám chín phần mười sẽ chết rất thảm. Thiếu niên, ngươi quả thật đã gây chuyện lớn rồi!”

“Bọn họ đang tìm ta.” Đường Thiên không giấu diếm: “Chắc hẳn là vì di vật của mẫu thân ta, thẻ bài khổ tu Nam Thập Tự.”

Thẻ khổ tu Nam Thập Tự đã dung hợp thành một thể cùng hắn, hắn cũng không lo bị người khác cướp mất.

“Chòm sao Nam Thập Tự?” Lão Ngụy sửng sốt: “Chòm sao Nam Thập Tự là chòm sao nhỏ nhất, sao Hắc Hồn lại thấy hứng thú với nó?”

Thấy Đường Thiên sắc mặt mờ mịt, Lão Ngụy kiên trì giải thích: “Chòm sao càng cường đại mới có thể dưỡng dục ra bí bảo ngôi sao càng mạnh mẽ. Chòm Nam Thập Tự là chòm sao nhỏ nhất, bí bảo ngôi sao của nó chắc cũng không quá mạnh mẽ. Người của Hắc Hồn chỉ có hứng thú với những bí bảo ngôi sao hay võ kỹ cường đại. Chẳng lẽ trong thẻ khổ tu Nam Thập Tự có bí mật gì?”

Đường Thiên lắc đầu: “Ta không biết, ta đã gặp Địch Hàn. Tuy hắn không hề lộ diện nhưng chắc chắn là hắn.”

“Địch Hàn?” Lão Ngụy lộ vẻ ngạc nhiên: “Người của Hắc Hồn tham gia hội võ? Ồ, việc này thật kỳ lạ, bọn họ đã hứng thú với thẻ khổ tu Nam Thập Tự rồi, giờ lại còn hứng thú với hội võ?”

Amaury ở bên cạnh ôm tảng thịt nướng gặm lấy gặm để, hoàn toàn không để ý tới cuộc trò chuyện của lão Ngụy và Đường Thiên.

Đường Thiên nắm mái tóc trên đầu, sắc mặt tối sầm, tâm trạng của hắn rất không vui. Niếp Niếp đi khỏi khiến hắn rất buồn bực. Chuyện Hắc Hồn với thẻ khổ tu Nam Thập Tự hắn đều không hề sợ hãi, cho dù lão Ngụy có mô tả Hắc Hồn cường đại ra sao.

Giả sử thẻ khổ tu Nam Thập Tự thật sự ẩn giấu bí mật gì như lão Ngụy nói, vậy Hắc Hồn ngược lại có thể giúp hắn tìm ra.

Còn về những chuyện khác, cứ dùng nắm đấm giải quyết là được.

Mình chỉ cần cố gắng tu luyện, khiến bản thân trở nên càng thêm cường đại, đám Hắc Hồn cũng sẽ tự tới giúp mình “tìm ra” bí mật của thẻ khổ tu Nam Thập Tự.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Đường Thiên thoải mái hơn không ít. Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần dốc sức tu luyện, đây là chuyện hắn thông thạo nhất!

“Trình độ cảm giác của gã này không quá lợi hại.” Đường Thiên chỉ tấm huy chương đồng trên mặt đất. Lần này thật sự là thực chiến, khiến hắn cảm thụ được 【 Thiểm Điện Sát 】 quả thực thích hợp đánh lén nhất trong số những võ kỹ hắn biết. Tốc độ quyền ra như tia chớp, dùng để đánh lén cực kỳ thuận tiện.

“Hắn chỉ là Hắc Hồn Tốt mà thôi.” Lão Ngụy đưa mắt nhìn sang: “Trong Hắc Hồn thậm chí bọn họ còn không được tính là thế lực ngoài. Hắc Hồn cường đại hơn xa sự tưởng tượng của ngươi. Trong Hắc Hồn có rất nhiều loại võ kỹ, có các loại bí bảo, mỗi thành viên của Hắc Hồn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng sẽ nhận được điểm cống hiến. Chỉ cần ngươi có đủ điểm cống hiến có thể đổi bất cứ thứ gì. Vì sao Hắc Hồn lại nhiệt tình với bí bảo ngôi sao và võ kỹ ẩn giấu tới vậy? Vì những thứ này cực kỳ hấp dẫn đối với các võ giả. Không chỉ có thế, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, bất luận là thứ gì, có đủ điểm cống hiến nó đều có thể cung cấp.”

“Ngươi cũngd dừng quá lo lắng.” Lão Ngụy an ủi Đường Thiên: “Phe phải trong Hắc Hồn phức tạp hơn bất cứ tổ chức nào khác. Rất nhiều lúc hành động của bọn họ cũng không thật sự đại biểu cho ý đồ của Hắc Hồn. Nếu Hắc Hồn thật sự hứng thú với thẻ khổ tu Nam Thập Tự trên tay ngươi, bọn họ không chỉ phái mấy tên Hắc Hồn Tốt thế này.”

Đường Thiên vô cùng thất vọng: “Không thể nào, thẻ khổ tu Nam Thập Tự lợi hại lắm mà, sao bọn họ lại không để vào mắt chứ?”

Thật ra trong lòng hắn đã đồng ý với lão Ngụy, kẻ bị mình tiêu diệt thực lực hẳn ngang cỡ Địch Hàn. Thế nhưng nếu vậy thì “suy nghĩ tuyệt diệu” hắn vừa nghĩ ra chẳng phải sẽ không thành?

“Đáng chết! Thế mà ta lại coi trọng đám Hắc Hồn này.” Đường Thiên lẩm bẩm trong miệng.

Sắc mặt lão Ngụy không biết nói gì cho phải: “Chẳng lẽ ngươi không sợ?”

“Sao phải sợ?” Đường Thiên sắc mặt khinh bỉ nhìn lão Ngụy, xoa eo, mặt hếch lên trời, ngạo nghễ đáp: “Ta đã lập chí trở thành thiếu niên vĩ đại như thần, Hắc Hồn à, chắc chắn sẽ trở thành một trong những kẻ địch bị ta đánh bại trên hành trình vĩ đại đó.”

Lão Ngụy nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một lúc lâu rồi dùng tay che mặt: “Đúng là không biết thì không sợ, ta đúng là hồ đồ rồi, tên ngu ngốc này làm gì biết sợ...”

Đường Thiên chuyển sự chú ý tới chiến lợi phẩm, vội vàng nói: “Này, lão già, giúp ta xem chút xem,t rong này có thứ gì dùng được?”

“Ừm, tấm thẻ đồng này ngươi có thể giữ lại. Hắc Hồn chỉ nhận thẻ không nhận người, ngươi có giết người đoạt thẻ Hắc Hồn cũng chẳng quản. Có điều ta đoán gã này chắc cũng rất nghèo, trong thẻ cũng chẳng có điểm cống hiến gì đâu. Sau này ngươi sẽ biết, trong Hắc Hồn có rất nhiều thứ tiện lợi. Ví dụ như tình báo, năng lực tình báo của Hắc Hồn không thế lực nào sánh bằng được. Song đao không tồi, trình độ tương đương với hệ liệt Thiên Lô cấp sắt của ngươi. A ha, cái này không tệ, Tiểu Càn Khôn tụ tiễn, bí bảo cấp sắt. Ngươi từng tu luyện ám khí, có thể sử dụng nó. Mấy viên đá ngôi sao này cấp bậc không cao, ừm, dùng để mua bán thôi.” Lão Ngụy bộ dáng gian thương đánh giá một lượt.

Đương Thiên cầm Tiểu Càn Khôn tụ tiễn lại, đặt trên cổ tay, thử truyền chân lực vào.

Một luồng chân lực cực yếu ớt liên thông giữa hắn và Tiểu Càn Khôn tụ tiễn, chỉ cần suy nghĩ của hắn vừa xuát hiện, một mũi tên màu đen đã lập tức hóa thành một vệt sáng, tốc độ cực nhanh.

“Này này này, thiếu niên, cái thứ này rất nguy hiểm!” Lão Ngụy vội vàng nhắc nhở.

Đường Thiên nhìn theo hướng bóng đen vừa bay khuất, hít một hơi lạnh, cách đó mười mét, trên cành cây khô chỉ lưu lại một cái lỗ nhỏ, không ngờ mũi tên màu đen đó lại xuyên thủng cả gốc cây đường kính hơn hai thước này.

“Đồ tốt!” Đường Thiên vội vàng đi tìm lại mũi tên vừa bắn ra.

Đợi Đường Thiên tìm lại được mũi tên, Amaury ợ một tiếng rõ to như dã thú khiến Đường Thiên khôi phục tinh thần. Ánh mắt hắn hạ xuống khúc xương đùi lớn cỡ cây gậy trên tay Amaury, hai mắt lập tức trợn tròn.

Trên khúc xương dã thú vô danh đó không còn chút thịt nào, sạch bong như được tẩy rửa.

Amaury sắc mặt thỏa mãn.

“Ruồi trâu! Tên chết tiệt nhà ngươi! Sao ngươi dám ăn sạch thịt nướng!”

Đường Thiên quát lên như sấm, vang vọng khắp rừng cây.

๑๑۩۞۩๑๑

“Ô, hôm nay vòng đấu chính sẽ bắt đầu rồi, nhiều người quá!” Amaury đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

“Đúng thật vậy.” Đường Thiên vẻ mặt nhăn nhó, tuy hắn trời sinh cường hãn, thế nhưng khắp đường đều là các cô các bác chen lấn xô đẩy như thủy triều, cũng nhanh chóng chịu thua trận. Quần áo khắp người toàn nếp nhăn, trên giầy toàn vết chân.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Đường Thiên: “Ô kìa ô kìa, chẳng phải đại ca Đường của trường chúng ta đây sao? Sao giờ chật vật thế này?”

Đường Thiên quay mặt sang, vừa thấy là Chu Bằng lập tức mỉm cười: “Tốt quá! Không ngờ ngươi đưa đến tận cửa.”

Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã nhào về phía Chu Bằng.

Chu Bằng sắc mặt trào phúng nhìn hắn, như đang chế giễu.

Bộp.

Một bàn tay lớn đột ngột xuất hiện trc mặt Đường Thiên, che kín phạm vi tiến tới của hắn.

Đường Thiên đang định đẩy bàn tay này ra thì đột nhiên nó biến mất trước mặt Đường Thiên.

Viu!

Một luồng chưởng phong tập kích sau đầu, Đường Thiên biến sắc, nhanh quá!

Chân đạp Không Thung bọ, Đường Thiên cúi thấp người, chưởng phong lướt qua đỉnh đầu hắn. Chưởng phỏng rắn chắc xẹt qua da đàu Đường Thiên nhưng hắn như không hề phát hiện, thân thể đang cúi thấp đột nhiên phát lực như lò xo.

Tốc độ Đường Thiên đột nhiên tăng vọt, thân thể hắn để lại tàn ảnh giữa không trung, chỉ có đôi mắt vẽ thành hai luồng vòng cung âm u.

Chu Bằng cảm giác như mình bị một con dã thú nhắm vào.

Khí tức hung hãn phả thẳng vào mặt!

Một nụ cười nhạo lại nhếch lên trên khóe miệng Đường Thiên, hắn xòe bàn tay ra, ấn nhẹ về phía Đường Thiên.

Bàn tay Chu Bằng hiện lên màu xanh lục rất khó nhận thấy.

Ầm!

Quyền chưởng tương giao, thân thể Đường Thiên chấn động, bước chân không chịu khống chế liên tục lui lại phía sau.

Lùi thẳng bảy tám bước hắn mới ngừng được thân hình.

Sắc mặt Đường Thiên chấn động, không ngờ thực lực tên này lại trở nên cường đại tới vậy!

“Sao nào, đại ca Đường, ta có tiến bộ đôi chút đúng không? Khà khà, yên tâm đi, ta sẽ không thô lỗ như ngươi đâu, ta sẽ từ từ giày vò ngươi. Chu gia Mộc Tâm Kiếm Luân, ngươi là người đầu tiên được thưởng thức đấy, có thấy vinh hạnh không?” Chu Bằng nhỏ giọng đáp, ánh măt lạnh lùng.

Đường Thiên đột nhiên nhếch miệng cười, làm mặt quỷ với Chu Bằng.

Chu Bằng sửng sốt, đột nhiên lòng bàn tay cảm thấy đau xót.

Hắn mở lòng bàn tay ra, không biết từ lúc nào trên đó đã có một vết như đao cắt sâu tới tận xương.

Máu tươi đang không ngừng chảy ra từ vết thương đó.

Chu Bằng kinh hãi gào lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK