Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Nam.

Lý Tra Đức đứng kế bên Đường Thiên, báo cáo tỉ mỉ chi tiết tin tức bản thân mình điều tra, hắn biết rõ lão bản cực kỳ coi trọng điều này. Hắn cũng cực kỳ hứng thú với cái đoạn lịch sử phủ đầy bụi này nên không tiếc điều tra không tiếc công sức, cuối cùng phát hiện rất nhiều manh mối. Những manh mối này có rất nhiều chỗ khiến người không lý giải được, Lý Tra Đức mơ hồ cảm giác, trong đó hẳn cất dấu một bí mật kinh người.

Lý Tra Đức suy đoán lão bản nhất định là biết rõ điều bí mật này, nhưng hắn không dám hỏi. Phía sau Châu Nam ngũ tộc, Quang Minh châu như ẩn như hiện. Bá chủ cường đại nhất hiện thời, Quang Minh châu cơ hồ hoàn toàn khống chế toàn bộ Tây Vực.

"Châu Nam ngũ tộc, khoảng hai trăm năm trước, di chuyển tới nơi này. Tục truyền, lúc đó địa phương mà mười ba gia tộc di chuyển tới xảy ra những bất đồng rất lớn. Có bảy gia tộc dời đến Đông vực, có một nhà đi Bắc vực. Năm tộc còn lại không muốn rời xa cố thổ, bọn họ lựa chọn Nam vực."

Thấy Đường Thiên chăm chú nghe, Lý Tra Đức càng phấn chấn.

"Châu Nam ngũ tộc di chuyển đến đây, mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt với nhân thế. Hoàn cảnh Châu Nam cực kỳ ác liệt, vùng đất khỉ ho cò gáy, hoang thú hoành hành, khắp nơi là khói độc. Nghe nói lúc đó châu chủ đề nghị năm tộc thích cái gì ban cho cái đó, năm tộc chủ động yêu cầu nơi hung hiểm như Châu Nam, mà cự tuyệt những nơi trù phú. Lúc đó châu chủ thấy năm tộc tỏ thái độ kiên quyết, liền dứt khoát vạch đất Châu Nam cấp cho năm tộc, dù sao Châu Nam là nơi vô chủ. Năm tộc tốn hao vô số nhân lực vật lực, mất tới ba đời mới sơ thành. Ngoại nhân nếu không cẩn thận đi nhầm vào Châu Nam, tính mệnh tám chín phần mười khó bảo toàn. Hoàn cảnh ác liệt thành rào chắn thiên nhiên cho năm tộc, Châu Nam cũng thành là địa phương thần bí nhất Bạch Sa. Tuy nhiên cứ mười năm một lần, năm tộc đều phái tộc nội đệ tử đi tới tộc chủ phủ, dâng các loại kỳ trân. Có điều châu chủ đối với sự tình của năm tộc rất khó nhúng tay, Châu Nam tự thành hệ thống riêng, ngoại nhân biết rất ít, tính khí, phong tục bọn họ như thế nào, cũng ít người biết."

Lý Tra Đức cẩn thận đưa mắt liếc nhìn Đường Thiên, Đường Thiên ngửi thấy mùi ngon. Nhưng Lý Tra Đức lại có chút lo lắng, bởi vì không phải là đi đánh giặc, lần này bọn họ cũng không dẫn binh đoàn theo, chỉ có Thạch Sâm và hai tiểu đội.

Châu Nam ngũ tộc rất bài xích người xa lạ, chưa từng có nghe qua, Châu Nam tiếp đãi khách nhân. Tiền nhiệm châu chủ trước đây còn từng dự định đi tới nơi định cư của Châu Nam ngũ tộc du lãm một phen, nào ngờ năm tộc cự tuyệt không lưu tình nể mặt chút nào. Lúc đó châu chủ dẫm phải cái đinh, chỉ có xám xịt mặt mày bỏ đi.

Tuy rằng mất mặt nhưng vị Bạch Sa châu chủ này chưa từng có ý định tiến công năm tộc.

Hai trăm năm rồi, Châu Nam đã được năm tộc quản lý như thùng sắt kín. Thêm nữa thiên nhiên làm tấm chắn cho Châu Nam, binh đoàn bạch ngân cũng tuyệt đối không dám khinh thường xâm nhập. Chiến binh ngũ tộc, cực kỳ dũng mãnh, lúc Bạch Sa chống hải tặc, năm tộc ắt không thể thiếu xuất lực.

Mà được ma luyện, trải nghiệm với hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ của Châu Nam, nên không ai ở Bạch Sa châu dám động chạm chiến sĩ của năm tộc. Cũng may đệ tử năm tộc hiếm khi ra ngoài, cũng hiếm có trường hợp đánh nhau chết sống.

"Năm tộc là năm tộc nào?" Đột nhiên Đường Thiên hỏi.

"Diệp, Lý, Ngụy, Vu, Trương năm tộc, huy chương của bọn họ, cũng rất có ý tứ. Huy chương Diệp tộc, là một cán cân. Huy chương Lý tộc, là một con cua. Huy chương Ngụy tộc, là một vị xạ thủ. Huy chương Vu tộc, là một con bạch dương, huy chương Trương tộc, là một thủy bình."

Lý Tra Đức điều tra thập phần thấu đáo, hạ bút thành văn.

Đường Thiên nhếch miệng cười.

Chòm sao Thiên xứng, chòm Cự Giải, Xạ thủ tọa, chòm Bạch Dương và Thủy Bình tọa.

Quả nhiên là hoàng đạo 12 cung a.

Huống chi, Hạc và Xạ Thủ tọa có quan hệ sâu xa, mà Lăng Húc kế thừa truyền thừa chính là chòm Bạch Dương.

Có ý tứ.

Đường Thiên không lập tức phái người trở lại gọi Hạc và Lăng Húc tới, mà quyết định trước nhìn xem rồi nói tiếp.

"Liên hệ với bọn họ thế nào?" Đường Thiên hỏi.

Lý Tra Đức kiên trì đáp: "Không biết..."

"Cái này ta có lẽ có biện pháp." Cuối cùng Lăng Hạ bắt được cơ hội, vội vàng nói. Lần này nàng chủ động xung phong, làm hướng đạo cho Đường Thiên, là muốn thoát khỏi nhiệm vụ trong Bạch Sa nội. Nhưng cái này cũng không có nghĩa nhiệm vụ của nàng dễ dàng, tại trước lúc nàng ly khai Bạch Sa thị, châu chủ và Tác Bỉ đại nhân đặc biệt tới căn dặn nàng, cần hảo hảo trợ giúp Mãnh Nam tiên sinh. Đến cả phụ thân nàng ta cũng đặc biệt tới.

Nhưng dọc đường, nàng không có cơ hội biểu hiện, điều tra của Lý Tra Đức quả thực lớn nhỏ không bỏ sót, hơn nữa học thức của hắn uyên bác, những sự kiện không quan trọng, hắn cũng có thể tìm được nội dung đối ứng trong lịch sử.

Lăng Hạ bội phục vô cùng, đến cả nàng là người ngoài cuộc, nghe Lý Tra Đức giảng thuật, cũng thấy thú vị.

Ánh mắt Đường Thiên soạt cái nhìn chăm chú Lăng Hạ.

Lăng Hạ chỉ cảm giác một luồng áp lực vô hình, đập thẳng vào mặt, trong lòng nàng căng thẳng, khí trường Mãnh Nam tiên sinh càng ngày càng mạnh mẽ! Trước đây nàng và Mãnh Nam còn như là bằng hữu tương xứng, nhưng mà bây giờ, nàng ở trước mặt Mãnh Nam tiên sinh, lại có cảm giác như đối diện Tác Bỉ đại nhân.

"Ước chừng khoảng năm năm trước, cũng chính là cái hạn mười năm, năm tộc phái đệ tử dâng tặng lễ vật cho châu chủ. Bởi vì người tới là một nữ tử, lần đó phụ trách tiếp đãi chính là Lăng Hạ. Ở chung ước chừng một tháng, giao tình có chút không tệ, trước khi đi, nàng từng đưa cho Lăng Hạ một kiện tín vật, nói là nếu tới Châu Nam, có thể đến nhà nàng làm khách. Có lẽ chúng ta có thể thỉnh nàng chuyển lời cho bên trong."

Lăng Hạ nhìn về phía Đường Thiên, xem đối phương lựa chọn thế nào.

Đường Thiên liên tục gật đầu: "Biện pháp này hay."

Chiến hạm dừng lại, nhanh chóng giảm tốc độ, mọi người biết đó chính là đến Châu Nam rồi.

Bay ra khỏi chiến hạm, Châu Nam trong truyền thuyết trong tròng mắt mọi người, nhưng mà sắc mặt mọi người đều không quá tốt.

Biển mây vụ khí màu mặc lục, một nhìn không thấy điểm cuối.

"Đây là Lục Vụ hải." Lăng Hạ giải thích: "Loại vụ khí này độc tính rất mạnh, có thể ăn mòn năng lượng, chúng ta phải cẩn thận."

Rống!

Bỗng nhiên ở sâu trong Lục Vụ hải truyền đến một tiếng quái thú rít gào, năng lượng ba động mạnh mẽ, ầm ầm giống như cơn lốc ào tới, Lục Vụ hải tức thì trở nên vô cùng cuồng bạo, cuồn cuộn không ngừng.

Sắc mặt mọi người thay đổi, luồng năng lượng ba động mới vừa rồi, cường đại đến kinh người. Tựa như hai vị thánh giả bạch ngân đang toàn lực sống mái với nhau.

Lục Vụ hải cuộn lên, cuồn cuộn không ngừng mà nổi lên vọt lên các loại đồ vật kỳ quái.

Sinh vật màu đen hình dáng như cức điều (bụi cây gai), mọc lên cao hơn hai trăm trượng, nó vặn vẹo theo vụ hải bốc lên, thấy thế trong tâm người người sợ hãi. Chỉ cần bất luận đồ vật gì đó đụng tới nó, nó liền sẽ như con rắn cuộn chặt đối phương. Gai nhọn màu đen sẽ đâm thật sâu vào cơ thể đối phương.

Một loại sinh vật cổ quái khác chỉ có bằng nắm tay, huyết hồng độc nhãn, hàm rang trắng ởn bén nhọn như hai hàng răng cưa, từ thân thể nó chảy ra chất lỏng màu đen, rơi vào biển mây hóa thành khói đen. Loại sinh vật này vừa xuất hiện đã thành một đoàn, chúng nó cách rất xa, nhìn đám Đường Thiên không ngừng nghiến rang rì rầm. Phía dưới chúng nó mây đen tụ thành một đoàn nồng nặc như mực, tuy nhiên chúng nó tựa hồ có thể thoát ly Lục Vụ hải, điều này làm cho mọi người có chút yên tâm.

Xương trắng tua tủa lấp ló trong màn vụ khí cuồn cuộn, con số thật nhiều khiến cho người nhìn thấy giật mình.

Cuối cùng Đường Thiên minh bạch, vì sao không ai chủ ý dám đánh Châu Nam. Lục Vụ hải như thế, quả thực chính là một tấm chắn thiên nhiên. Không có hướng đạo, tùy tiện xông vào, ngoại trừ lưu lại tính mệnh nơi đó, không có bất luận tác dụng nào.

Nhưng chẳng mấy chốc, Đường Thiên đăm chiêu, thuộc hạ hắn có cái phòng thí nghiệm huyết mạch, hắn có chút hiểu biết về các loại độc.

"Trước đây lục khói độc Châu Nam cũng rất nổi danh, nhưng quy mô không lớn như vậy. Có người nói, cái Lục Vụ hải này là năm tộc cố ý làm ra, bọn họ phòng ngừa người khác có thể tiến nhập."

Câu nói của Lăng Hạ càng thêm xác minh suy đoán trong lòng Đường Thiên là đúng. Cái phiến Lục Vụ hải này, chỉ sợ đã trải qua lao lực của mấy đời người mới có quy mô như vậy.

"Ngươi liên hệ bằng hữu thế nào?" Đường Thiên hỏi có chút hiếu kỳ, cái phiến Lục Vụ hải này bao bọc hoàn toàn Châu Nam.

"Nàng nói ở trên vách núi có một cái đình, bên cạnh có một suối nhỏ, ném tín vật vào dòng suối nhỏ, nàng ta có thể thu được." Lăng Hạ nói.

Đám Đường Thiên nhanh chóng tìm được cái đình kia, giữa hai ngọn núi là những vách đá trụi lủi, cái đình rất cũ nát, dường như sập bất cứ lúc nào. Bên cạnh đình, một con suối nhỏ, chảy ồ ồ.

Nhưng khiến người kinh dị chính là con suối nhỏ chảy ngược, nó men theo dưới sườn núi sơn cốc Lục Vụ hải chảy xuống, ngược lên dốc đá, tiếp tục chảy ngược lên ngọn núi khác, đỉnh ngọn núi bị Lục Vụ hải bao phủ.

Tín vật trong tay Lăng Hạ là một khối thúy trúc bản, trên thúy trúc bản điêu khắc một hình dạng bình nước.

Thủy Bình tọa!

Tại Thiên lộ, Thủy Bình tọa là chòm sao đại gia vang danh xa gần, Thủy Bình võ giả không phải võ giả mạnh nhất, nhưng nhất định là võ giả giàu có nhất.

Cũng không biết trong Lục Vụ hải Bình tử(cái bình/lọ) gia tộc, có đúng có đồng nào hay không...

Đường Thiên quên mất bộ tộc Thủy Bình tọa kia họ gì, thôi cứ gọi nó là gia tộc Cái Bình. Đường Thiên sung mãn mong đợi, hoàng đạo 12 cung tại Thiên lộ đều là thế lực một phương. Mỗi một nhà đều có lịch sử vô cùng lâu, hắn thật hiếu kỳ, bổn gia bọn họ có bộ dáng gì.

Ném vào trong suối, thúy trúc bản được nước suối đưa đến đỉnh núi, biến mất trong lục vụ hải.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, một thân ảnh từ đỉnh núi Lục Vụ hải bay ra, dọc theo ngọn núi lướt xuống.

"Lăng tỷ tỷ!"

Một thiếu nữ lục y dung mạo xinh đẹp, tràn đầy kinh hỉ, nhưng khi nàng nhìn thấy đám người Đường Thiên đứng bên cạnh Lăng Hạ thì trên mặt lại cực kỳ cảnh giác. Nhất là khi nhìn thấy chiến hạm Hắc tiễn của Đường Thiên, sắc mặt không kiềm chế được biến đổi.

"Đình Đình!" Lăng Hạ nhìn thấy người tới, nở nụ cười tươi, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Lăng tỷ tỷ dẫn người tới đánh tộc ta sao?" Thần sắc Đình Đình lạnh xuống.

Lăng Hạ sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"

Thấy thần tình Đình Đình hơi thả lỏng, Lăng Hạ vội vàng nói: "Đó là Mãnh Nam tiên sinh, lần này ta đưa Mãnh Nam tiên sinh đến đây. Mãnh Nam tiên sinh là quý khách của châu chủ, hắn hi vọng có thể bái phỏng năm tộc."

Thần sắc Đình Đình lạnh lùng, lắc đầu bảo: "Nếu như là Lăng tỷ tỷ tới tộc ta làm khách, tiểu muội tất nhiên quét dọn giường chiếu đón chào. Về phần người khác, rất xin lỗi, chúng ta không chào đón."

Lăng Hạ á khẩu không nó được, nàng thế nào cũng không ngờ tới kết quả này.

"Ta là địch nhân của Quang Minh châu."

Thanh âm thình lình vang lên, khiến cho Đình Đình bỗng dưng ngẩng đầu, hàn quang hai mắt bạo nở ra. Quang Minh châu! Cái người này làm sao mà biết được Quang Minh châu là tử địch của năm tộc?

Đường Thiên như không cảm giác, hắn lấy từ trong người ra mấy món.

"Mấy món này phiền đưa cho tộc trưởng các tộc. Gặp hay không gặp, ta tin các vị tộc trưởng tự có chủ ý. Ta ở đây chờ tin tức."

Đình Đình vô thức tiếp nhận mấy món đồ ném lại.

Khi thấy rõ vật trong tay, nàng ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK