Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thiên nhảy lên về phía trước, nhanh như thiểm điện, tựa như đã sớm đoán được Thiệu Đức muốn chạy trốn.

Hắn giống như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau Thiệu Đức, Thiệu Đức nghe thấy động tĩnh phía sau, sắc mặt đại biến, đao trong tay đột nhiên tán thành vô số ngân quang, ngân quang hóa thành một đạo vây cánh ngân sắc.

Phanh!

Vây cánh tan, vẩy ra ngân quang khắp bầu trời, nắm tay Đường Thiên không hề hoa xảo mà đánh trúng thân thể Thiệu Đức.

Thiệu Đức vọt tới trước thân thể cứng đờ, tỏ vẻ gì trên mặt lão đọng lại.

Bang bang phanh!

Công kích dày đặc giống như hạt mưa rơi vào thân lão, lão tựa như một đống cát hình người. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, phải chịu đựng ba trăm cái đánh mạnh. Công kích cơ sở của Đường Thiên, lực lượng mười phần, nhưng lực sát thương cũng không thể so sánh với sát chiêu của Lăng Húc, Hạc. Ngạnh chống một chiêu, đối với Thiệu Đức mà nói thì không phải cái vấn đề gì lớn, chân lực trong cơ thể có thể hóa giải thoải mái.

Thế nhưng trong một giây ngắn ngủi chịu đựng hơn ba trăm cái, chân lực trong cơ thể Thiệu Đức trực tiếp bị đánh cho tán loạn. Hoàn toàn tán loạn, tán loạn, tấc tấc kinh mạch lão đứt đoạn.

Đường Thiên oanh kích trong khoảng mười giây!

Khi hắn chủ động nhảy trở về thì khí tức Thiệu Đức đã tuyệt.

Lúc này Đường Thiên mới từ trạng thái chuyên chú vừa mới rồi thoát ly ra, hắn nhìn Thiệu Đức phía trước mặt sinh cơ hoàn toàn không còn, trong lúc nhất thời, vậy mà lại ngây ngẩn cả người. Thánh giai, bản thân vậy mà lại giết chết một gã thánh giai...

Hắn không thể tin nổi vào hai mắt của mình, sự cường đại của thánh giai đã sớm in dấu ấn thật sâu trong đầu hắn. Tại trong cảm nhận của hắn, mỗi một vị thánh giai, đều là đại nhân vật khó lường, đều là đối tượng để bản thân nỗ lực đuổi kịp và vượt qua.

Thế nhưng là... một vị đại nhân vật như thế, hiện tại lại chết ở trên tay hắn...

Cảm giác hư huyễn thật sâu làm cho Đường Thiên cơ hồ hoài nghi cái này có đúng là bản thân đang nằm mơ hay không. Thánh giai a, kia thế nhưng là thánh giai a, vậy mà lại bị bản thân dùng vũ kỹ cơ sở không nhập lưu giết chết, nhìn cái này thế nào đều có chút hoang đường.

Cũng cả kinh ngây người còn có Lăng Húc và Hạc.

"Cái đứa quái vật này... giết Thiệu sư chết rồi?" Lăng Húc cảm thấy đầu lưỡi bản thân líu lại, thế nào cũng vuốt không phẳng, hắn ngơ ngác mà nhìn cách đó không xa.

"Có là giả chết hay không?" Hạc cũng nhìn đờ cả ra rồi, miệng lẩm bẩm,

Một lát sau, hai người dần dần phục hồi lại tinh thần, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.

"Là vũ kỹ cơ sở, tuy nhiên quá nhanh rồi, so ngươi mũi thương hải thế nào?" Sắc mặt Hạc nghiêm trọng.

"Mạnh hơn nhiều." Trên mặt Lăng Húc nở nụ cười gượng gạo, trong miệng cay đắng vô cùng, tuy rằng mọi người đều là người một nhà, nhưng mà làm cho chính hắn thừa nhận không bằng người khác, vẫn là làm tâm lý hắn có chút khổ sở, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: "Mũi thương hải của ta lực lượng phân tán, mỗi một kích của hắn đều rất hoàn chỉnh. Hắn khống chế đối với vũ kỹ cơ sở quả thực đạt được tình trạng bất khả tư nghị."

"Hắn tu luyện tròn năm năm vũ kỹ cơ sở." Hạc cũng có chút bội phục: "Chỉ riêng điểm ấy thôi không mấy cái người có thể làm được. Thân thể hắn vốn có nguồn gốc tốt rồi, thêm huyết mạch Thiên võ nguyệt lang nữa, còn có tinh lực rèn luyện, thân thể hắn hiện tại mạnh kinh khủng. Loại đấu pháp vô lại này, chỉ có hắn mới có thể làm được."

Đấu pháp vô lại... Xác thực rất hình tượng a, nhưng mà...

"Rất mạnh!" Lăng Húc nhìn lại, hắn vô cùng cao hứng thu thập chiến lợi phẩm hộ Đường Thiên, trầm giọng nói: "Cái này là võ đạo thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có thể làm được."

"Đúng vậy." Hạc cảm khái than thở.

Người khác có lẽ cho rằng đó chính là sự cường đại của huyết mạch Thiên võ nguyệt lang, cho rằng là công lao một phần ba tinh lực Đại Hùng tinh. Thế nhưng là, ngoại trừ Đường Thiên, ai có thể tu luyện vũ kỹ cơ sở năm năm chứ? Không có độ thuần thục đáng sợ, làm sao có tốc độ như thế? Ngoại trừ Đường Thiên, ai có thể thủy chung không bị ngoại giới đả động, kiên trì ngốc nghếch công kích như vậy chứ?

Đây mới là võ đạo thuộc về Đường Thiên.

Bây giờ còn rất đơn sơ, thế nhưng Đường Thiên đã tìm được con đường thuộc về hắn. Hai người bọn họ đỏ mắt ước ao vô cùng, nhưng không có giá trị tham khảo. Võ đạo mỗi người đều phải phù hợp bản nhân tâm tính, Đường Thiên có thể làm đến ngốc nghếch như vậy đơn thuần như vậy mà đối đãi thế giới này. Hai đứa bọn họ lại làm không được. Bọn họ cần phải tìm võ đạo thuộc về bản thân bọn họ.

Đường Thiên hấp thu một phần ba tinh lực Đại Hùng tinh, hai người bọn họ chẳng chút ước ao. Cái này dù sao cũng là ngoại lực, trên con đường phong thánh ngoại lực như vậy nhất định là chuyện tốt. Võ giả mà trầm mê nhờ ngoại lực thì vô pháp phong thánh.

Chỉ có tìm được võ đạo bản thân, mới có khả năng kết xuất hồn vực bản thân, đây mới là cái hai người chân chính ước ao đỏ mắt.

Bất tri bất giác, cái đứa quái vật này lại đi tới phía trước bọn họ.

"Cái đứa quái vật này đấu pháp vô lại như thế, cũng không biết hắn kết thành hồn vực vô lại thế nào." Lăng Húc bỗng nhiên nói, trong ngôn ngữ toát ra sự đố kị nồng đậm.

Lăng Húc cũng không che giấu bản thân đố kị chút nào: "Không riêng gì vô lại, hơn nữa còn ngốc nghếch."

Hai người khoanh chân ngồi xuống, bọn họ nội thương không nhẹ, cũng may thân thể không có thụ thương quá nghiêm trọng, bằng không mà nói, khôi phục lại sẽ không dễ dàng như vậy rồi.

Khi Hạc mở mắt, hắn cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình, Đường Thiên vậy mà lại đang tại đọc sách!

Thế giới này sao mất rồi...

Đường Thiên vừa nhìn, vừa ngáp: "Cái này quyển sách đối với ta không có cái gì dùng được, cho các ngươi đấy."

Một bàn tay lập tức đoạt mất như tia chớp, đó là Lăng Húc.

Hạc phát giác càng thêm quỷ dị, Đường Thiên không thích đọc sách, nhưng tốt xấu còn có thể miễn cưỡng liếc qua một chút. Lăng Húc tính khí nóng nảy, lại muốn đọc sách thì quả thực chính là ngòi nổ, có thể trực tiếp đốt hắn bùng nổ. Duy nhất có thể nhìn thấy Lăng Húc đọc sách, chính là lão sư hắn lưu lại bản sách cũ kia, nhưng mà cái đứa quái vật này mỗi lần dành thời gian nhìn đều ngáp ngắn ngáp dài nước mắt lưng tròng, khốn ý mười phần, vài lần Hạc nhìn Lăng Húc đọc thì sách đều cầm ngược lại.

Đứa quái vật như vậy thế mà tỏ ra tích cực đọc sách như thế, làm cho Hạc cảm thấy vạn phần quái dị.

Không ngờ được, Lăng Húc đọc lại đọc đến vài giờ đồng hồ. Sau khi hắn xem xong, tiện tay ném cho Hạc, còn chính tự mình quay sang một bên suy nghĩ.

Cái quyển sách gì có thể làm cho hai cái đứa chưa bao giờ đọc sách ngoan ngoãn cầm sách đọc?

Vẻ mặt Hạc hồ nghi mà tiếp nhận sách, xem lướt qua vài tờ, hắn bị sách hấp dẫn thật sâu. Cái quyển sách này, không, xác thực mà nói thì là bản ghi chú, chỗ này là Thiệu Đức ghi lại từng tí tâm đắc tu luyện ngày thường của lão.

Tuy rằng Thiệu Đức bị Đường Thiên giết chết không rõ ràng rồi, nhưng mà bản thân cảnh giới kia, cũng không phải là ba đứa tiểu rắm thối bọn hắn có thể so sánh. Dù cho Thiệu Đức tu luyện đao pháp, nhưng vẫn có dẫn dắt và tham khảo cực lớn cho Hạc.

So về đọc sách, thêm một trăm đứa như Lăng Húc và Đường Thiên cũng không phải đối thủ Hạc. Tin tức giữa những hàng chữ, không ngừng được Hạc chỉnh lý và quy nạp lại.

Dù là là cái loại vũ kỹ gì, cuối cùng vẫn là để cho nhân loại tìm hiểu sâu hơn tiềm năng đối với bản thân, sau cùng tất nhiên là để tự mình hoàn thiện, tự mình khai quật. Những thứ ghi lại, có thể rõ ràng nhìn thấy, Thiệu Đức làm như thế nào từng bước một trở thành thánh giai.

Cái bản ghi chú này đối với hai người Hạc và Lăng Húc trợ giúp cực đại, hai người vừa mới rồi lĩnh ngộ da lông hồn vực, tiếp theo cần đi như thế nào, căn bản không có đầu mối, có cái bản ghi chú này có đầu dây mối rợ dẫn dắt hai người rất lớn.

Đường Thiên ở gần đó chỉnh lý chiến lợi phẩm.

Thiệu Đức tính tình đạm bạc, đồ vật trên thân không nhiều, nhưng mà dù sao lão cũng là thánh giai, có thể nhập pháp nhãn lão tự nhiên không phải là vật bất phàm.

Một thanh loan đao, giống như một làn thu thủy sâu rộng, phảng phất đang chậm rãi chảy xuôi. Cái thanh loan đao này hẳn phải là vũ khí dự bị cho Thiệu Đức, không phải bí bảo, cũng không biết là người phương nào tinh luyện kim loại. Phẩm chất cực kỳ mềm mại, nhất là độ bền kinh người, Đường Thiên thử vài lần, dù là dùng lực như thế nào đều không thể bẻ gẫy đao này. Đường Thiên không dùng đao, cái thanh đao này hắn dự định giữ lại cho Tái Lôi, kim chúc cổ quái như thế nếu như có thể tìm ra phối phương, Tái Lôi nhất định có thể tạo ra một ít đồ vật mới.

Một kiện đồ vật khác là một hạt châu màu xám.

Hạt châu này thoạt nhìn tựa như một thạch châu phổ thông, không có bất luận chỗ đặc thù gì, nhưng mà Đường Thiên dùng sức bóp, nó lại không chút động đậy. Đường Thiên lại thử rót vào tinh lực trong đó, nhưng mà y nguyên chẳng có chút phản ứng. Hắn thử dùng lửa thiêu, dùng nước ngâm, thậm chí phết tiên huyết lên, vân vê nửa ngày, hạt châu cũng chẳng có chút phản ứng, Đường Thiên đành phải thôi, thu nó lại.

Tuy rằng không biết rõ hạt châu rốt cuộc có ích lợi gì, nhưng mà những thứ này thật đặc biệt, đều hiển lộ rõ ràng nó bất phàm. Huống chi, cũng không phải là đồ vật gì đều có tư cách để thánh giai cất dấu.

Làm cho Đường Thiên rất phiền muộn là trên thân lão này vậy mà chẳng có một xu mẻ nào!

Tốt xấu gì cũng là thánh giai a, đại nhân vật lợi hại như vậy, trên thân nghèo đến mức một xu mẻ cũng không có, xuất môn thế nào cùng người khác chào hỏi chứ lại?

Đường Thiên nào biết đâu rằng, Thiệu Đức luôn ở trong núi quy ẩn, tinh tệ căn bản không có tác dụng, trên thân làm gì có trữ tinh tệ? Đường Thiên không cam lòng thu gom từng mảnh thanh ngân đao kia.

Tốt xấu gì cũng là thánh đao, bán sắt vụn cũng có thể bán được cái giá không tệ đi.

Không cam lòng với chút thu hoạch Đường Thiên mắng thầm.

Kỳ thực nếu như không phải Thiệu Đức muốn dùng đao hóa thành đao cánh để bản thân chạy trốn thì với thực lực Đường Thiên, muốn đánh nát một thanh thánh đao đó là si tâm vọng tưởng.

Thu thập xong, Đường Thiên chưa thỏa mãn không cam lòng mà tìm đi tìm lại, vẫn là không chút thu hoạch, cái chỗ này đã sạch sẽ như được tẩy qua vậy.

Ánh mắt Đường Thiên nhìn về phía đạo quang trụ xa xa.

Tinh lực trong cơ thể hắn chính là tinh lực Đại Hùng tinh, cảm ứng tự nhiên không phải người khác có thể so với. Hắn có thể cảm thụ được, trong cột sáng là quyết tâm và bất khuất của Yến Vĩnh Liệt.

Đáng tiếc, Yến Vĩnh Liệt đã chết rồi, hiện tại thiêu đốt là võ hồn lão.

Đối thủ như vậy, làm cho Đường Thiên tôn trọng kính nể, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa, Đường Thiên sẽ chủ động buông tha. Nếu đã là đối thủ, vậy thì toàn lực ứng phó mới là tôn trọng đối thủ.

Hạc và Lăng Húc đã khôi phục như ban đầu, ba người tiếp tục khởi hành.

"Đường thần kinh, ngươi dự định đặt cho võ đạo ngươi cái tên là gì?" Hạc hỏi.

"Còn phải đặt tên sao?" Đường Thiên khó hiểu.

"Võ đạo lợi hại đều để lại danh tự." Hạc hướng dẫn từng bước.

"Ai nha, ta đây cũng muốn nghĩ một danh tự có phong cách." Lập tức hai mắt Đường Thiên tỏa ánh sáng.

Lăng Húc thình lình phun ra một câu: "Ngốc nghếch vô lại lưu."

"Ngốc nghếch ai, đúng là cũng không sai." Đường Thiên liên tục gật đầu.

Lăng Húc không ngờ Đường Thiên cứ thế gật đầu, sửng sốt một cái, mới lắc đầu: "Hết rồi, ngươi xuẩn đến mức không có thuốc nào cứu được rồi..."

"Cần thông minh làm gì?" Bỗng nhiên Đường Thiên lộ ra nụ cười đắc ý: "Chỉ có ngu ngốc mới có thể làm đại anh hùng. Vậy cứ gọi ngu ngốc anh hùng lưu..."

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng chạy đi đi." Hạc tuyệt vọng buông tha đề nghị bản thân.

Ánh mắt ba người nhìn về phía cột sáng xa xa.

Lăng Húc thần tình phức tạp, thì thào tự nói: "Kia mới là anh hùng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK