doanh trướng Đại quân vô biên vô hạn liên miên không dứt, doanh trướng của Dã Nhân đại quân đa số dựng lên thô ráp, chúng liền thành một mảnh, từ xa nhìn lại tựa như rêu trên cánh đồng tuyết.
Gia Á chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt.
Tuy rằng thoạt nhìn đại quân thật dọa người, Dã Nhân biểu hiện thân thể tố chất kinh người, không sợ giá lạnh, trong gió tuyết không thành vấn đề. Nhưng Gia Á cũng không để ở trong lòng, Dã Nhân có nhiều, chỉ cần Vĩ Dã Quan Châu trong tay hắn, hắn tuyệt đối tự tin cự Dã Nhân ở ngoài cửa.
Hắn lo lắng chính là tình huống Thánh Châu. Tính tình hắn lãnh đạm, không thích tranh quyền đoạt lợi, tuy rằng xuất thân danh môn nhưng chỉ là tiểu danh môn. Hắn thừa hưởng khí chất của gia tộc, kín tiếng nội liễm, chỉ an tĩnh mà sinh hoạt nên không cho hắn phiền phức gì.
Mâu thuẫn giữa Thánh Điện và hào môn bắt nguồn đã lâu, hắn biết rõ. Nhưng trong con mắt hắn, Quang Minh Châu rất rộng lớn, song phương hoàn toàn có thể cùng tồn tại. Nếu không được, có thể giống như Nam chinh khuếch trương ra phía ngoài. So với nội đấu, hắn cảm thấy chiến tranh hiển nhiên đơn giản hơn. Hắn cũng biết mình tại phương diện này thực sự vô cùng ngây thơ, cho nên chưa bao giờ thích sa vào trong đó. Hơn nữa hắn biết rõ, vô luận một phương nào thắng lợi cũng sẽ không có gì hắn không chịu được. Dù sao trình độ và tư lịch của hắn không được chính thống, nhưng cuộc sống qua ngày tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng lần này, hắn cảm thấy hào môn liên minh có điểm quá phận.
Hào môn liên minh phát động tại thời điểm mấu chốt có ảnh hưởng lớn đối với Nam chinh, thậm chí sẽ khiến Nam chinh thất bại thảm hại. Đều là lợi ích a, Gia Á không kiềm được nhẹ giọng than thở. Trong mắt người bình thường, hào môn liên minh phát động tại thời điểm này là không để ý đại cục. Thế nhưng ngay cả Gia Á cũng có thể nhìn ra hào môn không có lựa chọn nào khác, một khi Nam chinh thắng lợi, đại trưởng lão kèm theo đại thắng chi uy, nhất định sẽ tẩy trừ hào môn ngay.
Gia Á cũng không hiểu, từ lúc nào giữa Thánh Điện và hào môn lại đến tình trạng không chết không thôi như thế.
Nhưng trong con mắt Gia Á, chuyện hào môn làm ngu xuẩn nhất chính là ám sát Charles điện hạ. Giống như lời đồn Tô Phỉ được đại trưởng lão chế tạo ra, lời đồn đại khác cũng lưu truyền rộng rãi, Charles điện hạ là con tư sinh của đại trưởng lão.
Gia Á biết rõ nội tình.
Charles điện hạ không phải con tư sinh của đại trưởng lão mà là cháu trai ruột, là truyền thừa duy nhất của gia tộc đại trưởng lão. Người biết rõ việc này cực ít, Gia Á vô ý biết được, hắn chưa bao giờ nói lộ ra.
Hào môn liên minh ám sát Charles điện hạ, bọn họ không biết rằng từ lúc đó đại trưởng lão tuyệt đối không thể nào thỏa hiệp được nữa.
Gia Á lo lắng nhất là đại trưởng lão sẽ làm chuyện gì đó không có lý trí. Tính cách hắn ít lời, cho dù là yến hội náo nhiệt, hắn cũng chỉ thích nâng một chén rượu ngồi ở trong góc khuất.
Người an tĩnh thường dễ dàng phát hiện một vài chi tiết không khiến người ta chú ý.
Ở trong mắt mọi người, đại trưởng lão thần bí quyền uy, cơ trí, không gì làm không được. Nhưng Gia Á lại nhạy cảm nhận thấy đại trưởng lão ẩn dấu sự điên cuồng cực sâu.
Nhớ tới chuyện Mục Chi Hà từng nói với hắn, trong lòng hắn càng thêm lo lắng. Thân nhân duy nhất trên đời bị giết, ngay cả bản thân đại trưởng lão...
Gia Á tin tưởng vững chắc rằng con người sống trên đời dù sao cũng phải có ràng buộc, không có bất cứ người nào có ràng buộc lại làm chuyện điên cuồng và không thể thuyết phục. Mà nếu như đối phương là một vị cường giả, hoặc là nắm giữ vô thượng quyền lợi, đó chính là nhân họa. Suy nghĩ tới đại trưởng lão, Gia Á chỉ có thể cười gượng.
Duy nhất khiến hắn tương đối yên tâm là tình cảm và sự thành kính của đại trưởng lão đối với Thánh Điện, điểm này không mảy may sai.
Bỗng nhiên, một gã thuộc hạ thần sắc hoang mang xông tới. Trong lòng Gia Á bỗng nhiên hiện lên dự cảm bất tường, tên thuộc hạ này là hắn đặc biệt phái đến Thánh Châu thăm dò tình báo, hắn không muốn lún vào nhưng không thể hoàn toàn không biết gì cả.
Thuộc hạ đi tới bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng: "Đại nhân, Thánh Châu đột nhiên bị phong tỏa."
"Bị phong tỏa?" Tâm Gia Á giật nảy, cái này là lưỡi lê sắp thấy máu a, hắn cũng hạ giọng: "Ai phong tỏa hạm đội?"
Thánh Châu có rất nhiều cửa biển, muốn phong tỏa Thánh Châu chỉ có dựa vào con số hạm đội khổng lồ.
"Không biết." Thuộc hạ hiển nhiên dùng tốc độ cao nhất đuổi tới, không nghỉ ngơi chốc lát, thanh âm khàn khàn: "Là Thánh Viêm, Thánh Viêm vàng kim. Toàn bộ cửa biển đều bị Thánh Viêm ngăn cách. Có người thử xông vào, tất cả đều bị đốt thành tro."
Khi hắn nói tới câu cuối cùng, nghĩ đến cái hình ảnh đáng sợ kia, thanh âm tự dưng run run.
Thánh Viêm? Gia Á sửng sốt, hắn không ngờ là đáp án này, Thánh Viêm thì khẳng định là Thánh Điện rồi, nhưng Thánh Viêm sao lại ngăn cách cửa biển?
Chờ chút! Thánh Viêm vàng kim! Gia Á liền nghĩ đến đại trưởng lão, tại Thánh Điện người có thể tu luyện Thánh Viêm đến kim sắc chỉ có đại trưởng lão.
Gia Á đột nhiên nghĩ đến cau Mục Chi Hà đã từng nói, huyết sắc trên mặt hắn trong nháy mắt tuột sạch sành sanh.
Lúc này, Thánh Châu đã ở tình trạng hỗn loạn.
Bầu trời phiêu phù vô số Thánh Viêm vàng kim, hoa mỹ sáng lạn. Trước kia, khí tức Thánh Viêm luôn luôn khiến người tâm an. Thế nhưng hiện tại, khí tức Thánh Viêm thần thánh trang nghiêm hơn lại giống như gió mạnh trong trời đông giá rét, khiến người ta cảm thụ được hơi lạnh thấu xương.
Mỗi một đóa Thánh Viêm, chính là một bạch cốt.
Hào môn liên minh đã ở tình trạng hỗn loạn, bọn họ tu luyện đều là truyền thừa của gia tộc, không tu luyện Thánh Viêm. Thế nhưng, vô luận là ai, đặt mình trong tại phiến Thánh Viêm chi hải này đều sẽ cảm thụ được sự nhỏ bé mình, cảm thụ được sinh mệnh mình bé nhỏ không đáng kể lẫn với sự sợ hãi.
Bản năng cầu sinh khiến bọn họ liều mạng giãy dụa. Bọn họ đang không ngừng mà thử các loại biện pháp muốn tìm một tia sinh cơ. Nhưng chỉ cần bọn họ dính vào Thánh Viêm, liền sẽ như ngọn nến bị đốt cháy. Một khi bị đốt cháy, bọn họ dùng bất cứ biện pháp gì đều không thể dập tắt Thánh Viêm cho đến khi hồn phách bị thiêu đốt sạch mới kết thúc.
Cũng may năng lượng tráo còn có thể có tác dụng, Thánh Viêm vàng kim uy lực kinh người, mỗi một đóa tắt đi đều sẽ tiêu hao lượng lớn năng lượng. Nhìn thấy Thánh Viêm vô biên vô hạn, mỗi người đều vàng như đất, tâm tuyệt vọng. Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy may mắn chính là những Thánh Viêm này không có một ai thao túng, chúng nó phiêu đãng khắp nơi không mục đích, năng lượng tráo còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, bọn họ cũng có thể bảo tồn một tia hi vọng xa vời.
Bạch Tuyết thành ngày trước phồn hoa náo nhiệt giờ một mảnh tĩnh mịch, không thấy một tiếng kêu rên, không một thanh âm, tựa như một tòa quỷ thành.
Chỉ có ở gần Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội mới có một chút sinh cơ.
Đám Đường Thiên đang nỗ lực thử nghiệm, tuy nhiên không như người sống sót khác, họ thử nghiệm Hồn tướng. Tìm rõ ý đồ của Thánh Điện, cũng không có nghĩa là có thể chạy được. Bầu không khí phi thường khẩn trương, tất cả mọi người đều biết, nếu như không thể trước lúc địch nhân lớn mạnh tìm ra biện pháp, vậy thì bọn họ gặp nguy hiểm rồi.
Thánh Điện có thật đặt ý tưởng ở trên Hồn tướng hay không, không ai có thể bảo chứng, nhưng thời điểm này không một ai nghi ngờ. Lúc này Đường Thiên cũng quả quyết, không chút do dự đặt tất cả lợi thế ở trên Hồn tướng.
Tiểu Nhiên(Tiểu Man) và A Tín tỉ mỉ cảm thụ Thánh Viêm.
Thánh Điện tốn hao thế trận lớn như thế, thậm chí không tiếc dùng nhiều mạng người như vậy, Thánh Viêm nhất định có tác dụng vô pháp thay thế được trong kế hoạch.
Thánh Viêm có thể lớn mạnh Hồn tướng, cái suy đoán này dễ dàng liên tưởng đến nhất.
Hồn tướng dưới trướng Tiểu Nhiên(Tiểu Man), đa số tâm trí thấp tuy rằng có thể nghe hiểu được mệnh lệnh, nhưng để tự bọn họ đi thử nghiệm cảm ngộ đó là đàn gảy tai trâu. Chỉ có thể là hai người Tiểu Nhiên(Tiểu Man) và A Tín tới phá giải bí mật Thánh Viêm.
Thần Trang binh đoàn đang toàn lực chống đỡ phòng hộ tráo, hoàn toàn trở thành cu-li. Tuy nhiên cái này cũng là chuyện không khác được, không có năng lượng tráo bảo hộ mọi người đều nguy hiểm.
Cũng may tuy rằng đám người Cát Trạch đối với năng lượng tráo dùng không nhiều, nhưng bọn họ đã bắt đầu từ từ quen làm thế nào điều động pháp tắc tuyến tại hoàn cảnh năng lượng mật độ cao.
Bọn họ rất nhẹ nhàng tạo năng lượng tráo, nhưng một lát sau, bọn họ liền bắt đầu trở nên không thoải mái.
"Mật độ năng lượng đang hạ thấp!" Cát Trạch hú lên quái dị: "Không đúng! Thánh Viêm đang chuyển hóa năng lượng thuộc tính khác thành năng lượng quang minh!"
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng hơn, Thánh Điện xuất thủ quả nhiên là vòng nọ xích vào vòng kia, căn bản không lưu cho người khác cơ hội. Thánh Viêm đem năng lượng phân li trong không trung chuyển hóa thành năng lượng quang minh, không những suy yếu địch nhân còn có thể lớn mạnh chính mình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Cho dù là đám Cát Trạch, một khi không có năng lượng, đơn thuần dựa vào pháp tắc phòng ngự thì quá cật lực.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mọi người đều cảm thụ được áp lực cực lớn.
Tư Mã Tiếu cắn răng gọi Câu Ngọc gia nhập vào hàng ngũ phá giải Thánh Viêm. Khí tức Câu Ngọc âm nhu, hoàn toàn tương phản với khí tức Quang minh của Thánh Viêm, Câu Ngọc e sợ Thánh Viêm từ bản năng.
Nhưng đến lúc này, thêm một phần lực lượng đều trở nên rất trọng yếu.
Tư Mã Tiếu hạ quyết tâm, đưa ra mệnh lệnh cho Câu Ngọc. Câu Ngọc nhìn hắn một cái, con mắt quyến rũ câu hồn lúc này giống như một làn thu thủy sâu rộng. Nàng không nói gì thêm, xoay người bay tới một luồng Thánh Viêm.
Một cái thoáng nhìn của Câu Ngọc kia, tựa như chém một đao ở trong lòng Tư Mã Tiếu, trong lòng hắn khổ sở đến cực điểm, cắn chặt môi, nỗ lực khiến nước mắt mình không chảy xuống.
Khi tại chòm sao Bò Cạp, Câu Ngọc trợ giúp hắn ngồi lên Thiên Hạt vương vị, nhưng ở trong lòng hắn khi đó Câu Ngọc chỉ là một công cụ, một công cụ tốt. Nhưng đến sau khi tới Tội Vực, Câu Ngọc càng thêm linh động, hắn và Câu Ngọc sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm đã khác rồi.
Nhưng thời điểm này, thêm một phần lực lượng đều là tốt a.
Thánh Viêm Đường Thiên không giúp được gì, hắn liền chuyển sự chú ý đặt ở một điểm then chốt khác, hắn nghiên cứu Trụ phán xử. Trụ phán xử không chỉ có thể phong tỏa toàn bộ Thánh Châu còn có thể cầm cố bầu trời, khiến người ta vô pháp phi hành. Ở trong chiến đấu, có thể phi hành hay không rất then chốt. Vô pháp phi hành, vậy có nghĩa ngay từ đầu liền ở vào hoàn cảnh xấu, hơn nữa là hoàn cảnh cực xấu. Đối phương hoàn toàn có thể bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, ầm ầm dội đánh bọn họ.
Nếu như có thể đánh vỡ khả năng cầm cố của Trụ phán xử, bọn họ có thể phi hành, đối với chiến đấu có ảnh hưởng sâu xa.
Đường Thiên cẩn thận né tránh Thánh Viêm phiêu đãng bốn phía, đi tới bên cạnh Trụ phán xử.
Kim sắc hỏa trụ thô to, thẳng nhập tận trời, đi tới gần có thể cảm thụ được nó cao vút.
Đường Thiên nhanh chóng có phát hiện.
Tới gần hỏa trụ, khí tức thần thánh trang nghiêm độc hữu của Thánh Viêm nhạt hơn rất nhiều, thay vào đó là một loại khí tức khá đặc thù khác dao động.
Đường Thiên nhịn không được di một tiếng, loại dao động đặc thù này làm hắn cảm nhận được một chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó. Đường Thiên vắt hết óc, liều mạng tìm kiếm trong đầu óc, nghĩ xem mình đã gặp ở nơi nào.
Hắn có dự cảm, đây là điểm đột phá!