“Đã điều tra xong!” Một người áo đen cung kính nói: “Chổ đó chỉ có một ngoại doanh của Quang Minh võ hội, không có cao thủ nào.”
“Ngoại doanh của Quang Minh võ hội được đặt nơi nào?” Một nữ tử mang mặt nạ khác có chút nghi hoặc.
Thanh âm của nàng trầm thấp, mang theo một loại êm ái như cát, rất đặc biệt.Cái cổ thon dài, trắng như tuyết, khéo léo mà ưu nhã. Chiếc xương quai xanh* khéo léo tinh xảo càng tăng thêm phần gợi cảm. Bộ võ phục màu đen cũng không cách nào che đi những đường cong uyển chuyển của nàng. Khí chất lạnh lùng mà trong trẻo làm cho nàng tràn đầy vẻ thần bí.
*Tỏa cốt: (Xương quai xanh) còn gọi là xương đòn, là một trong những xương của thành ngực trước. Nó là một xương dẹt cong hình chữ “S”. Một đầu xương tiếp khớp với xương ức, đầu còn lại tiếp khớp với xương bả vai. Theo một cuộc khảo sát thì vùng xương này được đánh giá là điểm hấp dẫn nhất trên cơ thể người phụ nữ, cặp nhũ hoa chỉ đứng thứ nhì.
“Thuộc hạ đã điều tra qua, nghe nói từng có võ giả của Quang Minh võ hội cảm nhận được chấn động của bí bảo tại nơi này, nên ngoại doanh vẫn lưu lại nơi này.” Người áo đen khẽ cười một tiếng, nói: “Hiện giờ nó trở thành vùng đất lưu vong của Quang Minh võ hội. Bị đưa đến đây là một số người mới không có tiền đồ.”
Nữ tử đương nhiên hiểu rõ “không có tiền đồ” nghĩa là gì.
“Một cái ngoại doanh không đáng để lo.” Nữ tử thản nhiên nói: “Những chúng ta vẫn không được chủ quan.”
“Vâng!” Tên thuộc hạ áo đen vội nói.
“Nếu như nhiệm vụ lần này hoàn thành, ta sẽ tiến cử ngươi đi Tiểu Hồn đảo.” Nữ tử nhẹ nhàng nói.
“Đa tạ đại nhân tài bồi!” Tên thuộc hạ áo đen vô cùng vui mừng.
*********
“Võ Hồn Điện?” Đường Thiên luôn luôn hiếu kỳ với những thứ mới mẻ không ngừng xuất ra từ miệng Binh đại thúc.
“Đúng vậy! Một nơi thu thập những mảnh vỡ của Võ Hồn.” Âm thanh vẫn khô khan như trước của Binh vang lên: “Có hai phương thức cường hóa Võ Hồn. Một loại là tự cường hóa bản thân, rất nhiều thế lực đều dùng phương thức tương tự. Một loại phương thức khác chính là thôn phệ*.”
*Thôn phệ: cắn nuốt. (ở đây xin để nguyên văn)
“Thôn phệ?” Đường Thiên có chút giật mình, dường như có một thứ ma lực nào đó.
“Không sai! Thôn phệ mảnh vỡ Võ Hồn, từ đó làm lớn mạnh Võ Hồn của bản thân.” Binh tiếp tục nói: “Trại tân binh Võ Hồn Điện, nói chính xác giống như một cánh cửa vào Võ Hồn Điện. Bên trong Võ Hồn Điện trôi lơ lững một lượng lớn mãnh vỡ Võ Hồn. Chúng ta không phải người đầu tiên phát hiện ra Võ Hồn Điện, kẻ đầu tiên chính là Thiên Hạt binh đoàn. Nhưng không lâu sau, chúng ta và Xà Chi binh đoàn cũng tìm được cửa vào. Chúng ta suy đoán, Võ Hồn Điện có lẽ tọa lạc tại một nơi hẻo lánh không ai biết tới của Thiên Lộ.”
“Còn có nơi kỳ quái như thế sao…?” Đường Thiên nghe xong rất kinh ngạc.
“Năm đó, Võ Hồn Điện bị ba đại binh đoàn lũng đoạn. Lúc đó, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người của ba binh đoàn đều chết ở nơi này. Đó là một chiến trường rất nguy hiểm.” Binh nói.
Đường Thiên lắc đầu nguầy nguậy: “Này Binh đại thúc! Chổ nguy hiểm như thế ta nhất định không đi!”
Đường Thiên mặc dù tự tin bạo dạn, nhưng không có ngốc. Thực lực tân binh Nam Thập Tự binh đoàn so với hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Mà những kẻ kia đi vào lại chết nhiều như vậy, với thực lực tam giai của hắn không đủ để nhét kẻ răng.
“Thực lực của ngươi quả thực yếu kém, nhưng ta có thể đi cùng người, ta là Hồn Tướng.” Binh bỗng nhiên nghiêng đầu: “Xà Phu Tinh Tọa mai một*, Xà Chi binh đoàn khẳng định cũng mai một rồi. Nam Thập Tự binh đoàn chỉ còn lại ta. Thiên Hạt binh đoàn không biết có ai còn sống không, Võ Hồn Điện không biết hiện giờ thành dạng gì nữa?”
*Nguyên văn là “yên diệt”.
“Binh đại thúc! Thực lực của ngươi có được không đấy?” Vẻ mặt Đường Thiên khinh bỉ hoài nghi.
“Chẳng lẻ ngươi không muốn đi xem thử?” Binh nhìn về phía Đường Thiên.
“Muốn!” Đường Thiên thành thật nói.
“Ta cũng muốn xem thử, nhiều năm như thế, không biết biến thành dạng gì rồi.” Binh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực lực của ta đã khôi phục một chút, chỉ cần đừng gặp Thiên Hạt binh đoàn, sẽ không có nguy hiểm gì. Chúng ta còn một biện pháp nữa.”
“Biện pháp gì?” Đường Thiên tò mò hỏi.
Binh chỉ vào Quỷ Trảo: “Mang hắn theo!”
“Nông tiền bối không phải chỉ là ảo ảnh thôi sao, làm thế nào mang theo?” Đường Thiên có chút không hiểu.
“Dùng hồn hạch trên tay ngươi có thể khiến hắn ngưng thành thực thể. Có điều, thời gian rất ngắn, duy trì khoảng ba ngày.” Binh giải thích.
“Có biện pháp như vậy… sao ngươi không nói sớm?” Đường Thiên hối thúc: “Vậy chúng ta nhanh lên, cần bao nhiêu hồn hạch?”
“Mười khối!” Binh nói.
Đường Thiên vội lấy ra mười khối hồn hạch, đưa cho Binh.
Binh nhìn lướt qua rồi nói: “Những hồn hạch này phẩm giai quá thấp, sẽ làm thực lực Quỷ Trảo rớt xuống một cấp.”
“Vậy cũng lợi hại rồi!” Đường Thiên nói. Nông tiền bối vốn là thất giai, rớt xuống một bậc vẫn còn lục giai. Thực lực như vậy vẫn làm cho hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Với thực lực Đường Thiên bây giờ đối phó với võ giả tứ giai không vấn đề gì, võ giả ngũ giai khẳng định hắn không phải đối thủ.
Mỗi một viên hồn hạch đều cỡ hạt đậu. Lục Đàn Tí Viên là tinh hồn thú hệ mộc, nên hồn hạch của nó có màu thanh thúy như ngọc bích. Mười khối hồn hạch chui vào trong cơ thể Quỷ Trảo, hóa thành vô số ánh sáng xanh. Hai mắt Quỷ Trảo tiền bối bỗng nhiên xanh biếc óng ánh, rồi từ từ tan đi.
Thân thể mơ hồ của Quỷ Trảo tiền bối ngưng thực hơn rất nhiều.
“Sau này, ta có thể dùng phương pháp như vậy chứ?” Đường Thiên chỉ Quỷ Trảo tiền bối hỏi.
“Đây chỉ là phương pháp ứng phó lúc cần kíp thôi.” Binh nói.
Đường Thiên suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Mười khối hồn hạch có thể bán được rất nhiều tiền. Nếu bình thường dùng đến quả thực không có lợi. Hiện giờ có hai đại bảo tiêu Binh và Quỷ Trảo cũng khiến Đường Thiên yên lòng hơn.
Binh vẫy tay, cảnh sắc xung quanh biến đổi nhanh chóng.
Một quang môn* xuất hiện phía trước Đường Thiên.
*Quang môn: Cổng ánh sáng.
*********
“Sao lại biến thành như thế này?” Trong thanh âm của Binh mang theo vẻ mơ màng.
Cửa hàng rực rỡ muôn màu, tiếng rao ồn ào náo động, dòng người hối hả. Nơi này không còn hoang dã nữa. Nhìn không hết Hồn Tướng phiêu phù bốn phía. Không còn địch nhân ẩn nấp, không còn chuyện có thể xảy ra một kích trí mạng bất cứ lúc nào.
Nơi đây là một thành thị vô cùng phồn hoa.
Chỉ có chữ “Hồn” trong cái tên thành Tam Hồn như chứng minh nơi này và Võ Hồn Điện năm đó có liên quan.
Tâm tình Binh có chút sa sút.
Tình cảnh này khiến người ta cảm nhận được bốn chữ “cảnh còn người mất*”. Không thất thần như Binh, Đường Thiên tràn ngập tò mò.
*Nguyên văn: “Vật thị nhân phi”
Thành Tam Hồn hoàn toàn không giống với thành Tinh Phong.
Diện tích thành Tam Hồn rất lớn, khắp nơi đều là các kiến trúc cao ngất, những phiến ngói đỏ tạo thành từng mảng, từng mảng mây đỏ chói mắt. Người trên đường ăn mặc cũng khác nhau.
Nhưng khác biệt lớn nhất chính là Hồn Tướng, mỗi một người đều có Hồn Tướng bay quanh, ít thì một, nhiều thì bảy, tám. Đường Thiên lần đầu nhìn thấy số lượng Hồn Tướng hoành tráng như thế, hơn nữa, thực lực những kẻ này đều làm Đường Thiên giật mình. Cho đến hiện giờ, cấp thấp nhất cũng là tứ giai. Thực lực tam giai như hắn đi trên đường lại nổi bật lên, thỉnh thoảng còn có vài người ném đến ánh nhìn kinh ngạc.
Cũng có vài ánh mắt để lên người Binh, gương mặt không có gì kia cũng khiến người khác khá chú ý.
Dụ Bảo đã sớm quan sát thiếu niên đang nhìn quanh quẩn kia. Ánh mắt của hắn rất độc, khi phát hiện thực lực Đường Thiên chỉ đạt tam giai, trong nội tâm hắn kinh hỉ, dê béo, tuyệt đối là dê béo.
Mặc dù Đường Thiên ăn mặc hơi rách rưới, nhưng bằng vào thực lực tam giai mà có thể tiến vào thành Tam Hồn, nhất định là thiếu gia của một đại thế gia. Không có thực lực tứ giai căn bản không thể vào thành, muốn tiến vào với thực lực tam giai, trừ phi có bí bảo tuyệt đỉnh hiếm có mới làm được chuyện này. Nhìn hai Hồn Tướng bên cạnh Đường Thiên, Dụ Bảo càng chắc chắn về phỏng đoán của mình. Một tên lục giai, một tên nhìn không ra cấp bậc. Dụ Bảo ở thành Tam Hồn lâu đến như vậy, số Hồn Tướng gặp được tính với con số ngàn vạn, nhưng hắn chưa từng thấy tên Hồn Tướng nào mà trên mặt trống trơn như vậy.
Thiếu gia đại tộc! Nhưng không phải thiếu gia đại tộc bình thường!
Những tên thiếu gia như thế này tuyệt đối là dê béo! Không nhìn thấy hộ vệ bên cạnh hắn, chắc chắn là lén trốn đến đây chơi.
“Vị thiếu gia này! Có muốn đến đây xem thử một chút hay không? Bổn điếm toàn vật trân quý, đều là bảo bối lưu lại từ thời cổ đại…! Thiên Hạt Vương Triều sáu ngàn năm trước, Thiên Hạt Thứ đại danh đỉnh đỉnh, bổn điếm vừa nhập hàng. Ngay cả cổ xưa hơn một chút, Nam Thập Tự binh đoàn nổi danh nhất là gì? Đương nhiên là huân chương Thập Tự, hoa mỹ cao quý, còn kèm theo các loại công năng. Bổn điếm vừa có được một bộ huân chương Thập Tự hỏa hệ, là trân phẩm ban phát sau trận chiến tại Hỏa Diễm tinh của Nam Thập Tự binh đoàn…”
Dụ Bảo khua môi múa mép như kẹo dẻo, hắn biết rõ những thiếu gia này thích gì. Hoa mỹ, đồ vật bí ẩn đối với họ tràn ngập hấp dẫn, bọn hắn hoàn toàn không để ý đến công năng những vật này.
Đường Thiên dừng bước, hắn nghe được mấy chữ Nam Thập Tự binh đoàn, xoay người nhìn Binh.
Binh thờ ơ.
Dụ Bảo thấy Đường Thiên dừng lại trở nên can đảm: “Thiếu gia đến xem thử một chút, tiểu điếm vừa nhập nhóm tinh phẩm này, tuyệt đối là trân bảo. Mua hay không cũng không sao, thiếu gia chỉ cần nhìn một cái là tiểu nhân hãnh diện. Không phải tiểu nhân nói khoác tại thành Tam Hồn, cửa hàng đầy đủ hơn so với tiểu điếm không có nhiều lắm đâu.”
“Được rồi! Vậy thì xem thử!” Đường Thiên đi vào trong tiệm.
Những điếm tiểu nhị ven đường khác thấy Đường Thiên vào trong điếm, trên mặt lộ ra nét hả hê.
“Cái tên gia hỏa bán đồ vứt đi này, hôm nay, không chừng có thể khai trương đây.” Một tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Hôm nay hắn vừa đi lão Tào làm mới lại đồ bỏ đi, vận khí không tệ nha…”
“Hết cách, trên đời luôn có kẻ ngốc mà…” Một gã điếm tiểu nhị khác cũng cười nói.
Hai người cười ha ha.
Thanh danh Dụ Bảo trên cả con đường cực kém. Hắn dùng giá cực thấp, không biết từ đâu, mua một đống đồ bỏ đi, sau đó đem đi lừa gạt những người lơ mơ không rành. Cửa hàng của Dụ Bảo sinh ra tranh chấp nhiều nhất, nhưng tên này nổi danh vô lại nơi đây. Nghe nói có họ hàng xa với đội trưởng đội trị an của thành Tam Hồn, nên không ai dám trêu chọc hắn.
Đường Thiên vào trong tiệm.
Không gian trong tiệm vô cùng lớn, trên giá gỗ bốn phía đều bày đồ vật bám đầy bụi. Vật ly kỳ cổ quái nào cũng có, chủ tiệm cũng là một kẻ khua môi múa mép như kẹo dẻo. Một khối sành sứ bị vỡ, sau một hồi thao thao bất tuyệt, thì cũng thành vật có lai lịch kinh khủng nào đó. Chủ quán đưa huân chương Thập Tự ra, đẹp đẽ vô cùng, nhưng Binh liếc qua một lần rồi không thèm nhìn nữa.
Về phần Thiên Hạt Thứ vừa nói chính là một khối gỗ chạm khác hoa văn Thanh Đồng Thứ rất đẹp. Đường Thiên không hề cảm nhận được nữa điểm chấn động Võ Hồn.
Dụ Bảo đem vài món “bảo vật trấn điếm” ra đều không làm Đường Thiên dừng lại một chút, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Bỗng nhiên, Binh chỉ vào một đống đổ nát nằm một góc vắng: “Cái đống đổ nát này bao nhiêu tiền?”