Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bao giờ Tác Bỉ trở về?"

Bên cạnh Hà Anh, một nam tử gầy gò sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ âm lãnh lên tiếng. Nếu Ralph ở đây, chắc chắn hắn sẽ nghe ra giọng nói của người này hoàn toàn giống như người bí ẩn trong bóng tối.

Đáng tiếc, Ralph đã chết.

"Trở về?" Hà Anh cười ha hả: "Hắn còn muốn về sao? Tác Bỉ đối phó với ta lâu như vậy, sao ta lại cho hắn cơ hội cho được? Gã này bản lĩnh cũng khá, đáng tiếc tính khí vừa thối vừa cứng, vẫn là giết đi thì hơn, bớt việc."

"Binh đoàn số năm chắc chắn ngươi cũng động tay động chân." Nam tử cao gầy thản nhiên nói.

"Vẫn là ngươi hiểu ta, chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ thôi." Hà Anh cười gằn: "Nha đầu Lăng Hạ vẫn quá non nớt. Ta chỉ rải chút cát thôi, ả muốn chỉnh đốn lại còn không biết tới năm nào tháng nào. Có điều ả sẽ không còn cơ hội. Lần này ta không tính để người nào của Lăng gia sống sót."

Kiều Diệc An bên cạnh HÀ Anh trong lòng run lên.

"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ngươi làm đúng lắm." Nam tử cao gầy gật đầu: "Vậy Mãnh Nam thì sao? Hắn là nhân tố bất ổn, ngươi không nên bất cẩn."

"Bất cẩn?" Ánh mắt Hà Anh hiện vẻ âm độc: "Ta đã chuẩn bị đại lễ cho hắn. Hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ, chủ tướng là Athox. Hừ, ta không tin còn không bắt được hắn."

"Thanh Châu Bá Kỵ?" Nam tử cao gầy biến sắc bất ngờ.

"Là Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ." Hà Anh sửa chữa, hắn có phần đau lòng: "Ta phải tốn rất nhiều tiền mới thu được đám tinh nhuệ này đấy. Ta giấy bọn họ trong trung tâm lính đánh thuê, Thanh Châu Bá Kỵ không phải U Châu Quỷ Kỵ. Tên kia lần này chết chắc rồi!"

Kiều Diệc An bên cạnh trầm mặc không nói, trong mắt lại khó tránh khỏi lộ vẻ tiếc hận. Mãnh Nam thực lực xuất chúng, là cường giả khó gặp, thế nhưng trong thời đại binh đoàn xưng bá này, cường giả vĩnh viễn không thể chiến thắng binh đoàn. Cho dù cường giả như Mãnh Nam, trước mặt tinh nhuệ như Thanh Châu Bá Kỵ cũng không thể tránh né nổi.

"Chẳng trách ngươi tự tin như vậy." Nam tử cao gầy gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng: "Ngươi làm việc nghiêm cẩn, xem ra những năm nay tiến bộ không nhỏ."

Hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ, chủ tướng Athox càng không phải hạng vô danh, thực lực như vậy tuyệt đối không phải cái gọi là cường giả chống đối được.

"Ta cũng không định để đầu tư của các ngươi đổ xuống sông xuống biển." Hà Anh mỉm cười tự đắc nói.

"Vậy thì tốt." Nam tử cao gầy thần thái thỏa mãn.

Ầm!

Đột nhiên, xa xa ánh sáng chói mắt bộc thẳng lên trời, vụ nổ kinh người khiến gần như cả thành Bạch Sa rung động theo.

Hà Anh cả kinh, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha! Thiên Thanh Bá Thương! Thiên Thanh Bá Thương của Thanh Châu Bá Kỵ, thế nào? Đồ sộ lắm phải không? Uy lực như vậy, tinh nhuệ như vậy, ai ngăn cản được ta?"

Thiên Thanh Bá Thương!

Nam tử cao gầy biến sắc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ánh sáng từ từ ảm đạm xa xa, sóng năng lượng trong khoảnh khắc vừa rồi, uy lực khổng lồ, ngay tâm thần của hắn cũng phải run sợ một hồi.

Thiên Thanh Bá Thương là sát chiêu nổi danh nhất của Thanh Châu Bá Kỵ, uy chấn tứ phương. Tận mắt chứng kiến mới thấy quả thật danh bất hư truyền. Trong lòng hắn bỗng nhúc nhích, nếu tuyệt kỹ cỡ này có thể thu vào bản châu, vậy chẳng phải. . .

Trước nay ánh mắt hắn cao hơn đầu, không để tuyệt kỹ các châu khác vào mắt, thế nhưng lúc này cũng không khỏi động lòng.

Kiều Diệc An sắc mặt tái nhợt, chấn động năng lượng kinh khủng như vậy, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không còn chút vụt xương nào.

Thật đáng tiếc, hắn bỗng có cảm giác mèo khóc chuột.

"Chờ sau khi Tác Bỉ chết, đưa hải tặc cho ta mượn dùng một chút." Nam tử cao gầy nói.

Hà Anh nhíu mày: "Ta không biết vì sao các ngươi lại kiêng kỵ những gia tộc kia như vậy, mấy năm nay ta đã thăm dò, không phát hiện bọn họ có bản lãnh gì."

Nam tử cao gầy nghe vậy ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi đã điều tra bọn họ?"

Hà Anh không hề sợ hãi, cười lạnh nói: "Ta phải làm rõ rốt cuộc mình đang làm gì chứ. Tránh cho bất cẩn bị người ta tính kế."

Ánh mắt nam tử cao gầy càng lạnh, gương mặt lộ vẻ châm chọc: "Quá thông minh cũng không hẳn là việc tốt đâu, không ai không thể thay thế. Đừng quên, chúng ta có thể nâng ngươi lên đương nhiên cũng có thể khiến người ngã tới tan nát."

Gò mát Hà Anh giật giật, cười ha hả: "Ngươi lo lắng quá rồi! Chút chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề! Chờ sau khi Tác Bỉ bị giết chết, ta sẽ để binh đoàn số ba cùng binh đoàn số bốn rút về, như vậy hải tặc có thể nhân lúc trống vắng cướp bóc mấy gia tộc kia một lượt. Còn chết hay sống, toàn bộ theo tâm tình của ngươi. Có điều lần này phải đợi Tác Bỉ thật sự tử vong mới được. Nếu không, không có hai binh đoàn canh giữ, Tác Bỉ dùng chiêu hồi mã thương, chúng ta cũng sẽ phiền phức."

Nam tử cao gầy nghe vậy sắc mặt hơi hoãn lại, gật đầu: "Trước nay chúng ta hợp tác cũng khá tốt, mong rằng chuyện này tiếp tục kéo dài. Tới lúc đó Bạch Sa Châu chính là thiên hạ của ngươi."

Nghe câu cuối của nam tử cao gầy, ánh mắt Hà Anh nóng bỏng, hắn cười ha hả: "Yên tâm! Giờ chúng ta đi xem thôi, tiểu thư Ngữ Nhiên mỹ lệ vô song, cảm giác độc bá mỹ nhân chắc chắn rất tuyệt."

Nam tử cao gầy cũng mỉm cười: "Đặc biệt là còn tặng phẩm như vậy."

"Tặng phẩm?" Hà Anh đắc ý cười nói: "Ta thích cách nói này! Có điều những tặng phẩm này ai nấy đều là bảo vật vô giá! Mưu kế này của ngươi thật quá khéo! Hiệu quả tuyệt hảo! Ha ha, có đám gia quyến này trên tay, ta không tin còn ai dám phản đối ta!"

"Cái này là do mị lực của tiểu thư Ngữ Nhiên." Nam tử cao gầy cười khẽ: "Thế nhưng từ nay trở đi nàng đã thuộc về ngươi. Nếu ngươi không thích, ta tin rằng dùng nàng mới chào có thể mời được bất cứ ai, chỉ cần hắn là nam nhân!"

"Có lẽ nữ nhân cũng được." Hà Anh mỉm cười hèn mọn: "Thế nhưng ta sẽ tuyệt đối không đưa nàng cho người khác, say ngủ dưới gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ, đây mới là cuộc sống chứ."

Nam tử cao gầy vỗ tay cười lớn: "Nói đúng lắm!"

Hà Anh hăng hái: "Đi nào! Thời cuộc hỗn loạn như vậy, chúng ta phải bảo vệ cho tốt các mỹ nhân, đừng để bị quấy nhiễu."

Nam tử cao gầy khen: "Ta thích chính khí lẫm nhiên này của ngươi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đường Thiên co quắp ngồi trên mặt đất, toàn thân đầy bùn, hắn giờ toàn thân mềm nhũn như lấy hết sức lực. Cuối ngã tư đường, một hố to đường kính hơn một cây số đang bốc khói đen nghi ngút.

Trong phạm vi năm dặm, tất cả kiến trúc đều hóa thành phế tích.

Nhìn từ bầu trời xuống, mặt đất xuất hiện một rãnh lớn, khiến người ta nhìn mà giật mình.

Ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, Đường Thiên vẫn còn sợ hãi, quả thật là nguy hiểm tới cực điểm. Nếu hơi chậm chút thôi, sợ rằng hắn cũng bị chôn thây trong vụ nổ kinh khủng tuyệt luân này. Tuy hắn ném quả "bom" ra xong lập tức lui lại, thế nhưng dư âm vụ nổ vẫn thổi bay hắn hơn ba trăm mét.

Những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, ngã ngang ngã dọc trên mặt đất máu me khắp người, ngay cả đại công tử miệng mũi cũng có vết máu, có hai hộ vệ vì bảo vệ hắn dùng lồng năng lượng cứng rắn chống đỡ sóng năng lượng xung kích, kết quả hy sinh mới cứu được đại công tử một mạng.

Sống sót sau tai nạn, mọi người đều lộ vẻ bi thảm.

Thanh Châu Bá Kỵ ở chính giữa vụ nổ thậm chí bị xóa bỏ trực tiếp, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Đoàn người lung lay đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền tới một tiếng xé gió, đám người Đường Thiên không khỏi biến sắc. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn không có sức chiến đấu, chỉ một đám lính mới cũng đủ giết chết tất cả bọn họ.

Khi Đường Thiên chứng kiến người tới, lập tức thở phào một hơi.

Là Đường Sửu!

Đường Sửu thấy dáng vẻ thê thảm của Đường Thiên, lập tức giật mình: "Đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Gặp phải hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ." Đường Thiên khẽ động gò má, nhưng nụ cười trông cực kỳ thê thảm: "Đám người này quả thật mạnh mẽ! Cũng may thiếu niên cũng thật may mắn, ôi, mau tới dìu ta cái nào. . ."

Thanh Châu Bá Kỵ, Tạ Vũ An cùng Aya biến sắc, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt nhau.

Aya không nhịn được hỏi: "Đại nhân, các ngươi giết chết hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ?"

"Một mình đại nhân!" A Lãnh vết thương chằng chịt hừ lạnh một tiếng: "Là Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ, chủ tướng là Athox!"

Tới giờ hắn đã bái phục Đường Thiên tới sát đất, cho dù Đường Thiên giờ bảo hắn đi chết hắn cũng không hề do dự. Một thân một mình giết chết hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ tinh nhuệ do Athox chỉ huy, thực lực biến thái như vậy quả chưa từng nghe nói!

Tạ Vũ An và Aya như trúng phép định thân, hai người ngây ra như phỗng.

Danh xưng tinh nhuệ tuyệt đối không dễ nhận được, có thể được xưng tinh nhuệ đương nhiên cao hơn Thanh Châu Bá Kỵ thông thường một cấp. Hơn nữa chủ tướng Athox cũng không phải hạng vô danh, quả thật là một hãn tướng chân chính.

"Thiếu Niên Như Thần lợi hại như vậy đó, á da.."

Đường Thiên sắc mặt đương đương tự đắc, làm động tới vết thương, lại hít một hơi lạnh.

Không buồn nhìn Tạ Vũ An và Aya vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, Đường Sửu đã quen với cách thức làm việc của Đường Thiên, hắn hỏi: "Đại nhân, giờ chúng ta đi đâu?"

Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi thôi, chúng ta tới Từ Ký, lái chiến hạm, về nhà!"

Lăng Hạ cùng đại công tử sắc mặt đại biến, đại công tử vội vàng nói: "Mãnh tiên sinh, chúng ta vừa thỏa thuận rồi mà. . ."

"Đúng vậy." Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên: "Ta chỉ nói bảo vệ an toàn cho ngươi, thế nhưng không nói nhất định phải trong Bạch Sa Châu."

Lăng Hạ cùng đại công tử ngây ra như phỗng.

"Hơn nữa, các ngươi còn gì ở Bạch Sa Châu?" Đường Thiên sắc mặt nghiêm túc: "Trên tay các ngươi không có thứ gì, các ngươi căn bản không phải đối thủ của đối phương. CÒn nữa, đừng tính toán hai binh đoàn của ta, bọn họ thậm chí còn chưa hoàn thành huấn luyên. Trên tay Hà Anh còn ba binh đoàn cấp bạc đấy."

Đại công tử hồn bay phách lạc, mỗi lời của Mãnh Nam như lưỡi kiếm đâm sâu vào trong lòng hắn.

Nhưng hắn lại biết, Mãnh Nam nói hoàn toàn chính xác.

Một bóng người cẩn thận từng chút một vượt qua cái hố khổng lồ kia, khi hắn vừa bò ra khỏi hố, thấy đám người đen kịt, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Đột nhiên, hắn chú ý thấy Đường Thiên giữa đám người, bỗng vui tới phát khóc, hắn lảo đảo chạy về phía này.

"Mãnh đại nhân! Mãnh đại nhân! Mau cứu tiểu thư! Van cầu ngài, mau cứu tiểu thư!"

Đường Thiên sửng sốt quay sang, thấy rõ người tới là hộ vệ của Tần Ngữ Nhiên, trong lòng bỗng dâng lên linh cảm không lành, chẳng lẽ Tần Ngữ Nhiên gặp nguy hiểm?

Chết tiệt!

Sắc mặt gã trầm xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK