Mục Lôi mở to mắt, con ngươi còn hơi chút men say thoáng hiện ra ý chí sắc nhọn.
Nắm lấy cánh tay của mình, không nói một lời, Mục Lôi tự mình lấy ra một túi rượu nữa, ngửa mặt uống như điên. Cố Tuyết ngồi ngay ngắn, hai tay nhẹ nhàng bưng túi rượu, tựa như không nghe thấy tiếng chân dồn dập xung quanh.
Một tiếng cuồng tiếu phá vỡ sự yên tĩnh.
“Ha ha ha ha! Tuyết biểu muội thân yêu, rốt cuộc ngươi đã trở về. Ta đã nóng lòng chờ đợi từ lâu rồi. Vạn nhất trên đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta đây đúng là hối hận cả đời.”
Một nam tử khôi ngô cường tráng được một đám đông vây quanh bảo vệ đang xông vào, gã chính là Cố Vũ. Mũi ưng, hai mắt hẹp dài, môi mỏng mà sắc bén, đôi mắt màu nâu giống hệt Cố Tuyết đang tham lam mà nóng bỏng nhìn chăm chú vào nàng.
Không phải là lần đầu tiên gã gặp Cố Tuyết, nhưng gương mặt của nàng lúc này đang hiện lên vẻ đỏ ửng, vẫn làm cho hơi thở của gã không tự chủ được mà trở nên ồ ồ gấp gáp --- Thật sự là cực kỳ xinh đẹp.
“Cố Vũ, trên đường ta đã gặp phải Tề Á, là do ngươi phái tới sao?” Cố Tuyết bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Cố Vũ nghe đến hai chữ ‘Tề Á’ đồng tử co rụt lại, giật mình một cái, vẻ tham lam trong mắt lập tức biến mất: “Tề Á? Dạ Mạc kiếm khách Tề Á? Các ngươi đã gặp hắn?”
Cố Vũ không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi, hắn quét mắt xung quanh vài lần, không thấy còn ai lạ mặt, sự nghi ngờ trong lòng càng đậm. Lấy thực lực của Mục Lôi, muốn bảo toàn tính mạng Cố Tuyết dưới kiếm của Tề Á, tuyệt đối không có khả năng.
Chẳng lẽ có người tương trợ?
Vô số ý niệm lướt qua trong đầu gã, trên mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, nói: “Tuyết muội, oan uổng cho ta. Ta sao có thể xuống tay với muội chứ? Ta còn đang mong muội sinh cho ta một đứa con trai mà.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Cố Tuyết bĩnh tình nói: “Trên người ta có Tuyết Hồng* huyết mạch, người khác không biết nhưng Vũ biểu ca sao lại không biết cơ chứ? Chỉ tiếc lại là huyết mạch ẩn tính**, bằng không mà nói, ai dám đến nhà ta càn rỡ? Vũ biểu ca, ngươi nói có đúng hay không?”
*Tuyết Hồng: cầu vồng tuyết (DG: trắng như tuyết chăng? Biên: lão tg nghĩ ra vậy, thì chịu thôi ^^!)
**ẩn tính: kiểu như gen lặn
Tuyết Hồng huyết mạch!
Từ đám hộ vệ xung quanh Cố Vũ vang lên những tiếng kinh hô. Tuyết Hồng huyết mạch là huyết mạch cường đại nhất của Cố gia, một khi mở ra, xung quanh thân mình sẽ hình thành từng đạo Tuyết Hồng xinh đẹp. Ở Cố gia không ai là không biết Tuyết Hồng huyết mạch, bởi vì võ kỹ cường đại nhất Cố gia ‘Tuyết Hồng Đao’ có điều kiện tu luyện chính là phải mở ra Tuyết Hồng huyết mạch.
Đã hai trăm năm qua, Cố gia không có thiếu niên nào mở ra Tuyết Hồng huyết mạch. Khát khao của Cố gia với Tuyết Hồng huyết mạch, ngoại nhân không thể nào hiểu được. Mỗi một hài tử vừa ra đời, bọn họ sẽ nghĩ cách để kiểm tra xem có đủ Tuyết Hồng huyết mạch hay không. Nhưng mà có một loại không cách nào kiểm tra được, đó chính là huyết mạch ẩn tính.
Huyết mạch ẩn tính phải đến năm mười sáu tuổi mới dần dần biểu hiện ra. Huyết mạch ẩn tính không có cách nào chính thức mở ra, nhưng nếu sinh con đẻ cái, thì có khả năng rất lớn là đứa nhỏ sẽ có được Tuyết Hồng huyết mạch.
Cố Vũ biến sắc, gã không nghĩ tới Cố Tuyết lại tự mình nói ra bí mật này. Cố gia không chỉ có mỗi chi nhà gã, gã dám khẳng định chỉ trong tối nay, tin tức này sẽ lan truyền khắp các chi họ của Cố gia.
Bất luận như thế nào, tối nay nhất định phải mang Cố Tuyết trở về, gạo nấu thành cơm, đến lúc đó thì chẳng ai làm gì được nữa.
Cố Vũ cười ha ha: “Tuyết rơi lớn thế này, sao có thể để Tuyết muội chết cóng ở đây được. Tuyết muội hãy cùng ta trở về đi.”
Cố Tuyết lắc đầu: “Đa tạ hảo ý của Vũ biểu ca! Đêm nay, ta sẽ ở đây không muốn đi đâu cả.”
Cố Vũ mỉm cười nói: “Đại Ngụy, thỉnh tiểu thư về phủ!”
Một tên đại hán thần sắc lạnh lùng bỗng nhiên phóng về hướng Cố Tuyết.
Oanh!
Một nắm đấm bỗng xuất hiện trước mắt Đại Ngụy, con ngươi Đại Ngụy co rụt lại, mũi chân điểm một cái, mạnh mẽ dừng thân người lại. Mục Lôi đứng sừng sững ở đó, đôi con ngươi mang theo men say lúc này phát ra hào quanh lạnh thấu xương.
“Tiểu thư không muốn đi, ai dám ra tay bắt ép?”
Đại Ngụy hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết!”
Chẳng biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm hai thanh dao găm. Lưỡi dao xanh thẩm, vừa nhìn đã biết là tẩm kịch độc. Thân hình nhoáng một cái, liến biến mất trong không trung.
Mục Lôi bỗng nhiên trợn tròn đôi mắt, thét lên phẫn nộ: “Muốn chết!”
Ngọn lửa màu xanh từ trong cơ thể hắn bay lên. Trong ngọn lửa, Mục Lôi nhìn như Chiến Thần. Tay phải nắm lại, ngọn lửa màu xanh tụ tập tại nắm đấm với tốc độ kinh người, bỗng nhiên hắn giật khuỷu tay về phía sau.
Phanh!
Hỏa diễm bắn ra, một bóng người tung bay.
Đại Ngụy rung nhẹ chủy thủ trong tay. Chủy thủ lung lay phía trên ngọn lửa xanh, thần sắc ngưng trọng vô cùng.
“Thiên Thanh Mục Lôi, quả nhiên danh bất hư truyền. Nghe nói những kẻ có Thiên Thanh huyết mạch đều là người trung thành dũng mãnh. Mục Lôi, nếu ngươi nguyện đi theo ta, ta chắc chắn sẽ coi ngươi là phụ tá đắc lực.” Cố Vũ trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Mục Lôi nóng bỏng vô cùng.
“Bằng vào ngươi?” Mục Lôi miệt thị liếc nhìn, trong lỗ mũi nhổ ra hai chữ: “Cũng xứng sao?”(Kiểu như vừa nói vừa hừ lạnh ấy)
Cố Vũ trầm mặt xuống: “Ngươi đã không thức thời, vậy đừng oán ta tâm ngoan thủ lạt. Đại Ngụy, không cần giữ lại người sống.”
Đại Ngụy không nói một lời, từng sợi sương mù từ thân thể hắn chui ra, ngưng mà không tán.
Đồng tử Mục Lôi co rụt lại: “Vụ Ảnh!”
Vụ Ảnh huyết mạch, Bạch ngân giai huyết mạch, có thể hóa thân thành sương mù, thập phần khó chơi. Nhưng nội tâm Mục Lôi không có một chút sợ hãi, Thiên Thanh huyết mạch của hắn, đồng dạng là Bạch ngân huyết mạch.
Mục Lôi tức sùi bọt mép, thanh diễm phần phật. (Thanh diễm: lửa xanh)
Bước một bước thật lớn, xoay eo ra quyền. Thanh diễm tụ tập cực nhanh về phía quyền đầu, rồi xoay quanh nắm tay hắn bằng tốc độ cực nhanh.
Thiên Toàn Hỏa Quyền.
Thân hình quỷ mị của Đại Ngụy khẽ động, mang theo một mảng Vụ Ảnh, phiêu hốt bất định.
Mục Lôi lấy chậm đánh nhanh, thế như thiên quân. Mà Đại Ngụy quỷ mị phiêu hốt, nhanh như thiểm điện.
Hai đạo bóng xanh và xám dây dưa đan vào nhau, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng va chạm điếc tai. Đại Ngụy vọt đến đâu, liền đem sương mù đến đấy, sương mù càng ngày càng nặng ở nơi giao đấu. Mục Lôi cũng dần dần cảm thấy có vẻ sắp cố hết sức.
Đám sương mù này, giống như từng cái mạng nhện vô hình, gắt gao bao gã lại.
Mục Lôi hít sâu một hơi, quyền pháp trên tay biến đổi, bỗng dưng một quyền đánh ra. Một cơn lốc lửa màu xanh bắn ra khỏi tay.
Một quyền nối tiếp một quyền, vừa rời mắt đã đánh ra mười hai cơn lốc lửa. Mười hai đạo lốc lửa này xoay tròn quanh người Mục Lôi, tạo thành một hàng rào lửa màu xanh, những nơi nó đi qua, sương mù lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ.
Đại Ngụy đột nhiên tăng tốc mạnh mẽ, sương mù xung quanh bắt đầu trở nên nồng đậm, theo mọi hướng chèn ép Mục Lôi.
Tốc độ bay của cơn lốc lửa lập tức chậm lại.
“Ha ha! Tuyết biểu muội, xem ra ngươi muốn ta tự mình đến thỉnh đó!” Cố Vũ cười dài một tiếng, thân hình mở ra như một con chim lớn, hướng về phía Cố Tuyết đánh tới.
“Thằng nhãi, ngươi dám!” Mục Lôi trợn mắt tròn xoe, hai đấm mạnh mẽ hướng Cố Vũ đánh ra.
Hai đạo quyền mang màu xanh, gào thét mà tới.
“Không biết tự lượng sức mình!” Cố Vũ cười lạnh.
Song chưởng bỗng nổi lên một tầng ngân quang, ngân quang lóng lánh kia không hề né tránh mà nhẹ nhàng vỗ thẳng vào hai đạo quyền mang.
Phốc!
Quyền mang tựa như hai quả bong bóng, đơn giản bị đâm phá.
Giữa không trung, mặt Cố Vũ hiện lên một chút đỏ hồng, nhưng đảo mắt liền khôi phục như thường. Thân hình không thay đổi, tiếp tục đánh về hướng tới Cố Tuyết trên mặt đất.
Mục Lôi trợn mắt như muốn nứt ra. Đúng lúc này, một thanh chủy thủ xanh thẩm tựa như một con cá màu xanh lam bơi tới, lặng lẽ xuất hiện ngay cạnh eo Mục Lôi.
Xùy!
Hoa máu tóe ra, miệng vết thương bị nhiễm ánh sáng u lam như huỳnh quang, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Thân hình Mục Lôi cứng đờ, màu xanh lam lan tràn toàn thân bằng tốc độ kinh người.
“Ha ha ha!” Nhìn thấy Cố Tuyết càng ngày càng gần, nội tâm Cố Vũ như lửa nóng, cuồng tiếu: “Tuyết biểu muội, từ nay về sau, ngươi chính là người của ta!”
gã duỗi thẳng cánh tay, năm ngón tay như móc câu.
“Cút!” Một âm thanh xa lạ, bỗng nhiên nổ tung bên tai Cố Vũ.
Khóe mắt Cố Vũ nhảy dựng, còn chưa kịp có phản ứng gì, một nắm tay gấp rút phóng to trong mắt hắn.
Một quyền này tốc độ nhanh đến tuyệt đối, nhanh đến nỗi căn bản gã không có thời gian phản ứng.
Hốt hoảng trong lòng, hắn chỉ kịp vươn tay ra che mặt.
Phanh!
Gã liền cảm thấy một luồng lực lượng kinh người từ phía trước bàn tay bộc phát, giống như bị một thanh búa tạ quăng trúng mặt.
Thân hình của gã cứ thế mà đứng im trên không trung.
Đây là...
Gã còn chưa kịp kinh hô, Phốc, lại một quyền hung hăng đánh vào bụng. Thân hình gã đột nhiên cong lại như con tôm, con mặt lồi dữ dội, vẻ mặt như cứng lại.
Này, này... Chết... (tên đáng chết này)
“Thiếu chủ!” Đại Ngụy quá sợ hãi, không chút do dự bỏ qua Mục Lôi, hướng Đường Thiên đánh tới.
“Loại hỗn trướng như các ngươi là đáng chết nhất!” Mắt Đường Thiên hiện lên vẻ chán ghét, sát ý dạt dào, nhìn một màn trước khi hắn đuổi tới, lập tức ác tâm nổi lên.
Đường Thiên thản nhiên xông thẳng tới đón đầu Đại Ngụy.
Loại hỗn đản các ngươi, đi chết hết đi! Sát cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn. Lần đầu tiên hắn muốn giết người như vậy, chính là muốn giết đám người trước mặt này.
Không chút do dự, hắn nhẹ nhàng nhảy lên.
Chưởng trái nắm lại, vô số hoa văn vỡ vụn do chấn động, giống như mạng nhện bị hắn giữ lại trong lòng bàn tay, Chấn Đãng Quyền độc đáo của Đường Thiên!
Lọt vào Chấn Đãng Quyền, thân hình Đại Ngụy lập tức trì trệ, không còn chỗ nào không bị chấn động, trùng kích vào thân thể gã, lập tức làm người gã cứng đờ.
Đây là... Chấn động!
Trong lòng Đại Ngụy run lên, nhưng bình thản tự nhiên không sợ hãi, gầm lên một tiếng. Chủy thủ trong tay nhanh như thiểm điện hướng về Đường Thiên vẽ một vòng.
Hai đạo quang mang u lam xẹt qua, giao nhau trên không trung.
Trong mắt Đường Thiên sáng lên một đạo hàn mang, nếu như Đại Ngụy dùng Vụ Ảnh triền đấu với hắn, hắn còn cảm thấy phiền toái. Còn cứng đối cứng, hắn không có một chút nào sợ Đại Ngụy.
Hít sâu một hơi, ngực bụng bỗng nhiên hõm lại, sức mạnh toàn thân hơi lay động, tay phải dựng thẳng lên, một chưởng đẩy ngang ra ngoài.
Chưởng ấn ngưng đọng chắc như một tấmbia.
Đại Bi Chưởng!
U lam quang ngân cùng Đại Bi Chưởng ấn va chạm thẳng thắn không chút hoa xảo.
Quang ngân chui vào thật sau trong Đại Bi Chưởng ấn. Với Đại Ngụy, ngũ giai võ kỹ căn bản không tạo thành uy hiếp gì. Đại Ngụy không có chút nào sơ ý, hắn chưa nhìn ra tên thiếu niên đột nhiên giết tới này, rốt cuộc là đã mở ra huyết mạch gì.
Mang huyết mạch làm sát chiêu, trong chiến đấu nhìn mãi quen mắt.
Nếu như không có huyết mạch, Đại Bi Chưởng ấn tuyệt đối không thể ngăn cản Lam Tâm Tiểu Thứ của hắn.
Lam Tâm Tiểu Thứ là võ kỹ lục giai, hơn kém một cấp chứng minh uy lực của hai đòn không cùng một cấp bậc.
Oanh!
Đại Bi Chưởng ấn không dấu hiệu chợt nổ tung, Đại Ngụy chỉ cảm thấy chủy thủ trong tay bắn ra. Nhoáng một cái kình lực bị đánh tan.
Còn tưởng là sát chiêu lợi hại, Thiên Long kình mà thôi, hơn nữa cấp độ cũng không cao.
Đại Ngụy lập tức đoán ra người này chỉ có thực lực ngũ giai, yên tâm trong lòng. Trừ phi có huyết mạch vô cùng lợi hại, nếu không hôm nay mình thắng chắc rồi. Bàn tay khẽ đảo, nắm chặt chủy thủ, thân hình hơi khom xuống, động tác giống như dã thú trước khi vồ mồi.
Thân hình Đại Ngụy đột nhiên biến mất.
Từng đạo quang ngân màu lam chói mắt đan vào nhau, trong tầm mắt Đường Thiên chợt sáng lên.
Đường Thiên làm ra một động tác quái dị vô cùng, hạ người lui lại, hai tay vươn về phía trước mười ngón tay xòe ra, giống như ôm một quả cầu hư ảo.
Đến rồi hả?
Hai chân như mọc rễ, eo đột nhiên trầm xuống.
Trong mắt Đường Thiên chợt hiện lên một đạo hào quang như đao phong lạnh thấu xương.