"Thế nào?" Trương Minh Hách vội vàng hỏi. Đoạn hình ảnh này là do hắn dùng giá cao mua lại từ thám tử của thế lực khác. Chính hắn cũng xem qua một lần, rất chấn động. Có điều nếu nói tới việc phân tích, thì không ai có thể là đối thủ của Tiểu Thất.
Khuôn mặt tròn của Tiểu Thất lúc này lại có vẻ hơi nghiêm túc: "Một đám người phi thường lợi hại!"
"Nói thừa! Ta đương nhiên biết là rất lợi hại!" Trương Minh Hách không vui đáp.
Tiểu Thất có nhân duyên tốt nhất trong mười người. Bối cảnh của hắn đơn giản, hơn nữa lại say mê nghiên cứu, đối với việc đấu tranh quyền lực không có một chút hứng thú, hướng đi chính là con đường học giả. Người như vậy, chẳng ai muốn động chạm làm gì. Bất luận về sau ai là người nắm quyền, thì trưởng lão đỉnh cấp trong võ hội chắc chắn có một vị trí của hắn.
Mọi người khi còn nhỏ có quan hệ rất đơn thuần, sau mười hai tuổi, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Như Diệp Triều Ca chẳng hạn, bản thân hắn không có hứng thú với quyền lực, nhưng Diệp gia phía sau hắn lại rối rắm phức tạp. Một đời này của Diệp gia tuy rằng chỉ có Diệp Cửu có chút bản lĩnh, còn lại chỉ là một trưởng lão trung tầng, nhưng căn cơ trong võ hội lại thâm sâu, không thể khinh thường.
"Tỉnh Hào tiến bộ rất lớn, điều này không có gì kỳ quái." Tiểu Thất nghiêm túc nói: "Hắn luôn được rất nhiều trưởng lão xem trọng không phải không có lý do. Thiên phú của hắn rất tốt, tâm tính cũng mạnh mẽ, thứ hạng không cao chỉ là bởi vì con đường hắn chọn chính là kiếm pháp tự ngộ. Con đường này quá gian nguy, nhưng một khi thông qua, chắc chắn sẽ có khoảng trời riêng. Có lẽ bây giờ hắn đã tìm được cánh cửa này, có tư cách gia nhập vào hàng ngũ chúng ta rồi. Hắn bị Diệp lão lục đánh thảm như vậy, bởi vì vừa mới lĩnh ngộ. Tuy nhiên lần này hắn không chết, thực lực khẳng định sẽ tiếp tục tiến bộ."
"Tên Tỉnh Hào này không tệ, lão sư hắn lại kém một chút!" Trương Minh Hách đối với lão sư của Tỉnh Hào rất không chấp nhận: "Nếu như ngay từ đầu lão sư hắn không lùi bước thì chẳng có chuyện gì xảy ra, Kình Ngư tọa là cái rắm gì? Nhưng lão lại lùi bước khiến Diệp Cửu chiếm lý. Tỉnh Hào làm như vậy lại không đúng, Diệp Cửu chắc chắn không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy đâu."
Tiểu Thất đối với những loại đấu tranh thế này rất không thích, hắn cũng không biện luận thêm, chỉ nói: "Vậy thì đáng tiếc rồi!"
"Không có gì đáng tiếc cả!" Trương Minh Hách bình thản: "Cùng lắm thì đợi sau khi phong thánh hẳn trở về. Đừng nói là Diệp Cửu, dù cho toàn bộ Diệp gia phản đối cũng vô dụng. Được rồi được rồi, nói tiếp đi!"
"Bốn người A Mạc Lý, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn." Tiểu Thất rất đơn giản nói: "A Mạc Lý cùng Hàn Băng Ngưng có tiềm lực cao nhất, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn có thể tiến tới tầng thứ trưởng lão."
Trương Minh Hách vuốt cằm, có chút bất ngờ, trưởng lão võ hội có rất nhiều cấp bậc, nhưng có thể tiến vào hàng ngũ trưởng lão, thì chắc chắn có khác biệt với võ giả thông thường. Hắn bây giờ đã bắt đầu tham gia sự vụ của gia tộc. Hắn biết rõ, một gia tộc muốn có địa vị vững chắc trong võ hội, ngoại trừ bên trên cần có người, thì bên dưới cũng cần người.
Tựa như một bộ rễ cây vậy.
Trong tộc, đệ tử trẻ tuổi có tiềm lực phát triển đến cấp trưởng lão, đều được dốc sức bồi dưỡng. Mà tiềm lực của A Mạc Lý và Hàn Băng Ngưng càng cao hơn, có nghĩa là ít nhất cũng đạt tới trưởng lão trung tầng. Đối với một gia tộc mà nói, đây có thể xem là lực lượng trung kiên.
Đương nhiên, đây chỉ là tiềm lực, đã là tiềm lực thì vẫn chứa nhiều biến số.
Thật đáng tiếc, nếu mình có thể sử dụng là tốt quá.
"Mục tiêu trọng yếu là ba người Lăng Húc, Hạc và Đường Thiên." Thần tình Tiểu Thất càng thêm nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại như phát ra ánh sáng.
Trương Minh Hách phục hồi lại tinh thần: "Ba người bọn họ hẳn là rất lợi hại."
"Phi thường lợi hại!" Tiểu Thất khen không dứt lời: "Thiên phú của ba người này, chỉ sợ không kém hơn so với chúng ta."
"Thiệt hay giả vậy?" Trương Minh Hách vẻ mặt hoài nghi: "Ngươi nói Đường Thiên cũng được, Lăng Húc và Hạc cũng mạnh như thế sao?"
Tiểu Thất sờ sờ mũi: "Thương pháp của Lăng Húc mang theo bóng dáng của thương pháp Bạch Dương tọa trước đây. Rất có thể hắn chính là kẻ kế thừa của Ngân Sương kỵ."
Trương Minh Hách ngẩn ngơ, ngay lập tức cười nói: "Vậy thì có náo nhiệt để xem rồi. Ngân Sương kỵ chính là tử địch của Bạch Dương tọa hiện nay, không lẽ sẽ diễn ra một màn tranh đấu truyền thừa của Bạch Dương tọa? Có cần đem tin tức về Lăng Húc truyền tới Bạch Dương tọa không? Ấy không được, cai quản khối này chính là Tề gia, không thể để tiện nghi cho Tề Sơn được!"
Tiểu Thất không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên Trương Minh Hách, coi như không nghe thấy. Tề Sơn trong miệng Trương Minh Hách, chính là kẻ xếp thứ ba trong bọn họ, Tề Sơn.
"Có thể nhận được truyền thừa của Ngân Sương kỵ, không thể là một nhân tài bình thường." Trương Minh Hách lẩm bẩm, trong lòng đã nâng Lăng Húc lên ngang tầm với hắn.
Bất luận là truyền thừa cũng vậy, bí bảo cũng thế, càng cao cấp, yêu cầu đối với võ giả lại càng cao. Thiên phú, tâm tính, thiếu một thứ cũng không được.
Lịch sử Bạch Dương tọa gần như chính là lịch sử của Ngân Sương kỵ. Huy hoàng của Bạch Dương tọa, gần như là huy hoàng của Ngân Sương kỵ. Bạch Dương Tinh Thần thương quán tuyệt thiên hạ, đây tuyệt đối không phải tự nói phét.
Nếu như Lăng Húc thật sự có thể đem Bạch Dương Tinh Thần thương phát huy rạng rỡ, vậy hắn tuyệt đối đủ tư cách tiến vào hàng ngũ những võ giả mạnh nhất hiện nay.
Truyền thừa của mười hai cung Hoàng Đạo không phải loại xoàng.
Đương nhiên, nếu như thiên phú tâm tính của Lăng Húc không đủ, dù chết cũng chẳng ai quản.
"Hạc là cháu trai Thiên hậu." Tiểu Thất trầm ngâm nói: "Thiên phú cũng phi thường xuất sắc, hắn tu luyện hẳn là Thiên Hạc Kiếm Cương đã thất truyền của Hạc phái."
"Hạc phái?" Trương Minh Hách cười nhạt: "Nơi nghèo nàn như thế cũng chẳng có gì. Hắn phải về Xạ Thủ tọa, mới có thể là kình địch của chúng ta."
Tiểu Thất liếc mắt nhìn hắn, nói: "Hạc phái không yếu như ngươi tưởng tượng đâu. Hàng một trăm hai mươi hai, tủ thứ chín hàng thứ bảy của điển thất* có thể tìm được một quyển bút ký. Đó là bút ký do Điền Hạ, một trưởng lão võ hội tám trăm năm trước để lại. Ghi chép bên trong có đề cập đến quá trình ông giao thủ cùng Hạc chân nhân."
*Thư viện.
"Điền Hạ?" Khuôn mặt anh tuấn của Trương Minh Hách nhăn thành một đống, lộ ra vẻ đau khổ suy tư: "Hình như có chút ấn tượng!"
Quang Minh võ hội có lịch sử rất lâu đời, trưởng lão vô số, hắn tự nhiên không nhớ rõ.
"Trưởng lão Điền Hạ am hiểu Đại Dương chưởng, xếp thứ chín trong tầng thủ tịch trưởng lão năm đó." Tiểu Thất đối với những nhân vật thế này thuộc làu làu: "Năm sáu mươi hai tuổi, ông tiến cấp thánh vực."
"Thánh vực!" Trên mặt Trương Minh Hách lộ ra vẻ nghiêm túc.
Bất kỳ thời đại nào, tiến vào thánh vực đều là cường giả cao nhất. Phong thánh là mộng tưởng của những người như bọn hắn, nhưng con đường này gian nguy vô cùng. Đừng nghĩ mỗi người bọn họ đều tài hoa hơn người, thiên phú kinh người, lại sở hữu tài nguyên mà người khác khó có được, nhưng mà có thể phong tháng cũng chỉ là một số rất ít. Không ai dám bảo đảm sau này mình có thể phong thánh.
Bất kỳ một vị thánh vực nào cũng đều đáng tôn kính.
"Trong đời ông đã giao thủ ba lần với Hạc chân nhân, không một lần thắng." Tiểu Thất bình tĩnh nói tiếp.
Trương Minh Hách không hé răng nổi, chiến tích kinh khủng như vậy có vẻ hơi dọa người rồi. Trương Minh Hách điều chỉnh thái độ, thấy được mình quả thực đã coi thường Hạc phái rồi. Mỗi một kẻ có thể khai sáng ra một tinh tọa, đều là cường nhân. Đừng thấy bốn mươi hai túc Nam Thiên trong mắt bọn họ là nơi hoang dã, thật sự những người khai sáng ra chúng năm đó không ai không phải là cường hào một phương, ở thời bọn họ.
Trương Minh Hách tuy rằng đối với lịch sử võ hội không tinh thông như Tiểu Thất, nhưng cũng biết võ hội không phải là luôn luôn mạnh mẽ như hiện nay. Trong lịch sử có không ít lần võ hội suy nhược. Ngay cả Hắc Hồn, đối thủ lớn nhất của họ, thậm chí có vài lần thiếu chút nữa đã bị người ta nhổ tận gốc.
Anh hùng đều trong dân gian mà ra.
"Ngươi nhìn kỹ vết thương trên thân của Diệp lão lục xem! Vết thương do một kiếm kia của Hạc để lại, đến sau cùng cũng không khép lại." Đồng tử trong đôi mắt tròn trên khuôn mặt Tiểu Thất lóe sáng, tựa như phát hiện điều gì đó khiến người ta hứng thú: "Ta đã nghiên cứu qua huyết mạch của Diệp lão lục. Muốn để lại vết thương khó khép lại trên thân hắn, rất trắc trở. Khả năng tự lành thân thể của Diệp lão lục phi thường mạnh mẽ. Ta thử hai trăm phương pháp, cuối cùng chỉ có ba loại có thể để lại vết thương không thể tự lành thôi."
"Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ!" Trương Minh Hách nói thầm trong miệng: "Thảo nào trưởng bối của Tỉnh Hào đều không hề hé răng. Một đám gia hỏa như thế, về sau nếu như phát triển lên, vậy thì không ổn rồi. Tỉnh Hào chưa hẳn vượt qua bọn họ đâu."
Hắn cũng bỏ đi ý nghĩ mời chào đoàn người này.
Bốn người A Mạc Lý còn dễ nói. Lăng Húc và Hạc, một tên thân gánh vác truyền thừa đỉnh cấp, một tên thiên tư thông minh có danh môn chống phía sau. Hai người này tuyệt đối không phải kẻ hắn có thể mời chào. Mà hắn cũng không dám, Lăng Húc chính là một phiền toái lớn, mời chào hắn có nghĩa là trở thành tử địch với Bạch Dương tọa. Mời chào Hạc? Phỏng chừng Thiên Hậu một tát đánh hắn bay đi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với Đường Thiên. Lấy thân phận địa vị của hắn, còn không đủ tư cách mời chào hai người này, vậy Đường Thiên dựa vào cái gì để trở thành thủ lĩnh những kẻ này?
Lăng Húc tính tình nóng nảy, Hạc thì tốt một chút, nhưng đệ tử thế gia tên nào không phải mắt cao hơn đầu? Nhưng hai người đối với Đường Thiên, không ngờ lại nói gì nghe nấy.
"Vậy Đường Thiên thì sao?" Trương Minh Hách không khỏi hỏi tiếp.
Tiểu Thất hít sâu một hơi: "Lăng Húc cùng Hạc, tuy rằng có tiềm lực rất cao, nhưng thực lực trong võ hội, cũng không tính mạnh. Phong cách Lăng Húc rất nặng chất hoang dã, hiển nhiên là tự mình tìm tòi. Hạc thì sao, điều này rất rõ ràng, trên thân hắn không tìm thấy chút khí tức nào của Xạ Thủ tọa, hoàn toàn là võ kỹ Hạc phái. Theo ta được biết, võ kỹ Hạc phái thất truyền rất nghiêm trọng, có lẽ Hạc vừa tìm được chân truyền của Hạc phái không bao lâu. Hai người không có danh sư chỉ điểm, lại khuyết thiếu đủ loại tài nguyên, tuy rằng bằng vào thiên phú đạt được thực lực không tệ, nhưng cùng chúng ta so sánh vẫn còn chênh lệch rất lớn. Nếu Diệp lão lục không hoàn toàn kích nổ bọn họ, thì thứ hạng bọn họ trong học viện võ hội hẳn là trên dưới hai trăm."
"Nhưng Đường Thiên khác với bọn họ."
Những lời này của Tiểu Thất lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trương Minh Hách.
"Thực lực Đường Thiên phi thường mạnh mẽ, nếu như đặt trong học viện võ hội, thứ hạng cũng tầm năm mươi. Cho nên hắn mới có thể trong tình huống Diệp lão lục không ngừng thụ thương, tổn hao nghiêm trọng, hạ gục Diệp lão lục. Thật khó tưởng tượng, một tên võ giả không có đủ tài nguyên, thiếu danh sư chỉ điểm, vậy mà lại có thể đạt được trình độ như thế ở tuổi này."
Trương Minh Hách ngây người ngẩn ngơ: "Năm mươi? Ngươi chắc chứ?"
Lịch sử Quang Minh võ hội và Hắc Hồn rất lâu đời. Đối với việc bồi dưỡng thiếu niên, đã tìm ra một phương pháp vô cùng xuất sắc. Chính nhờ phương pháp bồi dưỡng xuất sắc này, Quang Minh võ hội mới có địa vị mạnh mẽ như hiện tại.
Tài nguyên hùng hậu, danh sư chỉ dẫn, cơ chế cạnh tranh kịch liệt, học viên xếp hạng trước một trăm của Quang Minh võ hội, đặt ở bất kỳ một tinh tọa nào cũng là học viên đứng đầu. Mỗi người bọn họ, đều không phải kẻ vô danh.
"Không sai!"
Tiểu Thất trả lời rất chắc chắn, đôi mắt hắn phát ra quang mang kỳ dị.
"Nhưng điều khiến ta cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, Đường Thiên là võ giả có chiến lực phức tạp nhất mà ta từng gặp qua!"