Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Tính dịch thành "Đường Thiên tới!" nhưng nghĩ vậy chưa đủ hổ báo nên...

Một kiếm này của Hạc nhanh như thiểm điện.

Diệp Triều Ca không hề né tránh, trong mắt hắn hiện lên một quầng đỏ quỷ dị khó nhận ra.

Hạc kiếm hung hăng đâm vào thân thể hắn. Diệp Triều Ca tựa như con rối vô lực, trong nháy mắt bị xuyên qua, sau lưng bắn ra một cơn mưa máu.

Thập Tự Trảm của Binh, giống như búa tạ nện lên lưng Diệp Triều Ca.

Thập tự sáng ngời như ấn ký khắc lên lưng Diệp Triều Ca.

Mũi thương của Lăng Húc khoét một lỗ lớn trên đùi Diệp Triều Ca, để lộ ra xương trắng đứt gãy bên trong.

Băng Cát kiếm của Hàn Băng Ngưng mang quấn lên mắt cá chân của Diệp Triều Ca. Mắt cá chân của hắn nhanh chóng chuyển sang một màu trắng bệch. Hàn ý giống như một luồng không khí lạnh ở vùng địa cực, lan tràn sang những phần khác trên thân thể Diệp Triều Ca với tốc độ chóng mặt.

Quyền mang đen trắng của Lương Thu rót vào cơ thể Diệp Triều Ca, phá hoại sinh cơ trong cơ thể hắn.

Năm ngón tay như móc câu của Tư Mã Hương Sơn không chút khó khăn xé rách cổ họng của Diệp Triều Ca. Vòi máu bắn lên cao vút, cổ Diệp Triều Ca rũ xuống, lộ ra máu thịt rợn người.

Thành công dễ dàng như thế làm mọi người nhất thời đều sửng sốt. Diệp Triều Ca vừa rồi còn hung hãn như thế, làm sao có thể bị đánh bại dễ dàng đến vậy?

Lẽ nào bên trong còn có âm mưu gì?

Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Triều Ca thế này này, ai cũng không tin hắn có thể sống sót.

"Mau tránh ra!"

Binh quát lớn làm tất cả mọi người tỉnh táo lại, mọi người lập tức cuống quýt tránh ra.

Đường Nhất thống lĩnh binh đoàn Sài Lang ầm ầm tiến công, đã xông tới phạm vi trăm thước! Trên thân mọi người đều hiện lên quang mang sáng ngời, quang mang hợp làm một, bao phủ cả binh đoàn. Trảm mã đao vung lên cao của Đường Nhất mang theo quang mang nồng đậm đến chói mắt.

Mỗi một người đều bị khí thế xung phong của Đường Nhất chấn nhiếp.

Quang đoàn trên thân mỗi một người của binh đoàn là do chân lực kích động đến cực điểm mà phát ra hào quang. Đối với mọi người mà nói, quang đoàn như thế chỉ có thể xem là mỏng manh. Thế nhưng khi hai trăm quang đoàn hợp làm một, loại khí thế kia giống như một cơn sóng thần mênh mông, cuộn trào mãnh liệt đập thẳng vào mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác ngạt thở.

Đây là binh đoàn, chân lực hải dương.

Ai cũng hiểu được, một kích tiếp theo của Đường Nhất chắc chắn sẽ long trời lở đất!

Dù cho Diệp Triều Ca có âm mưu gì chăng nữa, thì trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không có lấy một cơ hội sinh tồn.

Chờ chút, không đúng!

Con ngươi Binh đột nhiên co rụt lại, Diệp Triều Ca rũ đầu xuống, máu thịt bầy nhầy, sao vẫn còn phập phềnh tại không trung! Nếu như đã chết rồi, lúc này đã phải rơi xuống mới đúng!

Lẽ nào... đến như vậy mà còn chưa thực sự chết?

Bỗng nhiên, nhìn thấy tay trái Diệp Triều Ca ‘đã chết’ giật giật, một màn quỷ dị tiếp đó khiến mỗi người đều kinh hãi không giải thích được. Tay trái Diệp Triều Ca đột nhiên vung lên, sờ vào cái đầu của mình, sau đó chỉnh lại cái đầu.

Những thứ như máu, thịt, da không ngừng chuyển động, sinh trưởng lại.

Trong nháy mắt, cổ hắn đã hoàn hảo như lúc đầu. Vết thương do một kiếm kia của Hạc để lại máu đã ngừng chảy, máu thịt bên trong chuyển động. Vết thương lớn như nắm tay thu hẹp lại với tốc độ kinh người. Nhưng khi nó thu nhỏ lại như hạt đào thì không thể thu nhỏ lại nữa.

Bàn chân hắn nhẹ nhàng run lên, mắt cá chân bị đóng băng bóc ra từng lớp băng, tổn thương do giá lạnh biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Triều Ca hé miệng phun ra một ngụm làn khói trắng đen rõ ràng, chính là quyền mang trắng đen vừa mới rót vào cơ thể hắn.

Sắc mặt mọi người đại biến, trợn mắt há hốc mồm nhìn con quái vật này.

Tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?

Ngay cả Vĩnh Tiên Trung thấy được cũng ngây ra tại chỗ. Hắn biết em vợ mình rất lợi hại, nhưng không ngờ được, em vợ lại biến thái đến thế này.

Đường Nhất thấy hết tất cả, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ kinh hãi tại chỗ. Nhưng lúc này đang toàn lực tiến công, trong đầu hắn không có một chút tạp niệm. Chân lực xung quanh cuộn trào mãnh liệt, kích thích huyết mạch trong hắn sôi lên. Dù trước mắt thật sự là một quái vật bất tử đi nữa, thì trong lòng hắn cũng không hề sợ hãi.

Trăm kỵ đạp cát, thế như sét đánh.

Địch nhân càng lúc càng gần, khí thế binh sĩ phía sau đang không ngừng dâng lên, Đường Nhất như đang đặt mình trong nước lũ nóng cháy.

"Giết!"

Đường Nhất hô vang, dùng hết sức lực chém xuống.

"Giết!"

Âm thanh như ngòi nổ, xông thẳng lên trời xanh, hai trăm thanh loan đao, ầm ầm chém xuống.

Từ trên trời nhìn xuống toàn bộ quang mang giống như thủy triều, kịch liệt tụ lại trên trảm mã đao trong tay Đường Nhất. Trảm mã đao trong tay Đường Nhất giống như nhiễm một lớp dịch màu vàng.

Đao mang màu vàng bay ra. Trong nháy mắt, bầu trời như tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng của đất trời đều tụ lại trong đao mang vàng rực này!

"Cút!"

Diệp Triều Ca quát lên chói tai, kiếm trong tay đột nhiên biến mất, không khí trước mặt hắn bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Vô số kiếm khí vô hình dày đặc mưa điên cuồng đánh về phía đao mang vàng kim.

Bốp bốp!

Kiếm khí vô hình chạm vào đao mang vàng kim, lập tức nổ mạnh. Những mảnh vụn không khí chuyển động khiến không gian xung quanh đao mang vàng kim trở thành một mảnh mơ hồ, tựa như nước bị xao động.

Diệp Triều Ca điên cuồng huy động kiếm trong tay, kiếm khí vô hình tiếp tục đánh về phía đao mang vàng kim.

Kiếm khí vô hình vô cùng hung hãn, căn bản không thể lay động đao mang vàng kim. Đao mang vàng kim không biết chém vỡ bao nhiêu kiếm khí vô hình, tuy quang mang ảm đạm một chút, nhưng vẫn mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Diệp Triều Ca.

Diệp Triều Ca giống như bị một con mãnh thú nguy hiểm đến cực điểm nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng, nhưng hắn ngay lập tức nổi giận: "Cút!"

Trường kiếm trong tay múa lên trước ngực, huy động chân lực.

Đao mang vàng kim chém lên trường kiếm.

Oanh!

Giống như mặt trời bị nổ tung, ánh sáng vàng chói mắt làm đất trời hóa thành một màu trắng xóa, không thể nhìn thấy gì. (Dg: chắc là vàng quá nên thành trắng ^^!)

Chân lực kinh khủng thiêu đốt mỗi một tấc không khí, từng dòng khí nhỏ giống như những lưỡi dao cực kỳ sắc bén, ầm ầm khuếch tán ra khắp nơi. Những ai né tránh không kịp, trên thân không khỏi có thêm vài vết thương. Nhưng trong lòng mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong năng lượng vụ nổ cuồng bạo như thế, không ai có thể sống sót.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười điên cuồng từ trong quang đoàn vang lên, sắc mặt mọi người không khỏi kịch biến, làm sao... làm sao có thể?

Quang mang tan hết, mọi người lúc này mới thấy rõ ràng. Kiếm trong tay Diệp Triều Ca chỉ còn lại có nửa đoạn, toàn thân hắn đều là máu, giống như vừa mới bò ra từ hồ máu, máu tươi nhỏ giọt dọc theo thân thể hắn.

Trên mặt hắn cũng đều là máu. Máu tươi ào ào chảy xuống từ trán của hắn, phủ đầy khuôn mặt hắn, bộ dáng đáng sợ không thể nói nên lời.

Binh đoàn Sài Lang, ngoại trừ Đường Nhất còn ngồi ngay ngắn tại lưng ngựa, những người khác tất cả đều tán loạn ngã xuống ngựa, gần một phần ba số người đều ứa máu ra khóe miệng. Đường Nhất không thể tin tưởng mà nhìn Diệp Triều Ca trên bầu trời. Hắn không thể tin được trên đời này lại có người có thể ngăn cản được một đao này.

"Ai có thể ngăn cản ta? Ai có thể ngăn cản ta?"

Tiếng rít điên cuồng mang theo sát ý nồng đậm.

Diệp Triều Ca bỗng nhiên thôi gào lên, nâng đoạn kiếm trong tay lên, trên mặt hiện lên nụ cười gằn. Vô số kiếm khí vô hình từ trong đoạn kiếm bắn ra, chúng xoay tròn cực nhanh quanh thân kiếm, tụ thành một cơn lốc xoáy, mang theo thanh thế đáng sợ xông thẳng lên trời.

"Các ngươi, đi chết đi!"

Đoạn kiếm bỗng dưng chĩa về phía mọi người, bầu trời đột nhiên tối sầm.

Kiếm khí vô hình quấn quanh thân kiếm, bỗng nhiên hóa thành bảy dòng nước lũ, đánh tới mọi người.

Mắt Lăng Húc lộ ra vẻ tuyệt vọng, một kích vừa rồi đã tiêu hao chân lực của hắn gần như không còn.

Phải chết sao?

Chết trên tay cường giả thế này cũng không tính là bôi nhọ...

Thế nhưng vẫn không cam lòng mà!

Miệng Lăng Húc đắng nghét! Bỗng nhiên, trước mắt hắn tối lại, một cái thân ảnh màu đen quen thuộc chắn trước người hắn.

Hạc...

"Xin chào, ta là đệ tử Hạc phái, ngài có thể gọi ta Hạc."

"... Thực sự xin lỗi, không ngờ lại mặc đụng hàng rồi..."

"... Về sau ta sẽ mặc màu đen, thực sự xin lỗi..."

Hạc... Vì sao...

Thân ảnh màu đen trước mặt giống như một con hạc khổng lồ màu đen tuyệt đẹp đang nhảy múa. Thân ảnh tiêu sái đủ làm người ta đỏ mắt đột nhiên quát nhẹ, nghiêm túc kiên định: "Hạc Kiếm Bình!"

Hạc kiếm mang theo mười hai kiếm ảnh, một con hạc đen sáng lên, kéo thẳng lên tạo thành một bức tường kiếm.

Kiếm khí vô hình như nước lũ ầm ầm đánh lên tường kiếm.

Binh xuất hiện phía trước binh đoàn Sài Lang. Thiên Không Hổ giao hai tay vào nhau, thân hình khom xuống một quầng sáng thập tự xuất hiện trước mặt hắn.

Thập Tự Quang Thuẫn!

Thân thể Đường Nhất chấn động, đại nhân...

Hàn Băng Ngưng cùng Tư Mã Hương Sơn một trái một phải, xuất hiện bên cạnh Lương Thu. kiếm quang của Hàn Băng Ngưng kéo thành một bức tường băng, mà Tư Mã Hương Sơn thì ném ra một làn khói đen.

Đôi mắt Lương Thu đỏ lên.

Hai người kia biết rõ hắn không chạy được nên tới giúp hắn.

Sao mình lại trở thành kẻ gây phiền toái như vậy?

Từng sợi tóc của hắn dựng thẳng, tay trái đen như mực, tay phải trắng như ngọc. Hai tay chậm rãi đẩy ra, một quầng sáng hai màu trắng đen quấn lấy nhau, che trước mặt ba người.

Ta sao có thể trốn phía sau các ngươi chứ, ta lớn tuổi nhất mà...

*************

Đường Thiên đang chạy như điên, dùng toàn lực mà chạy, hô hấp nặng nề như kéo ống bễ, đại não trống rỗng hắn, hắn không biết mình chạy bao lâu.

Hắn chỉ biết chạy, dùng hết tất cả sức mạnh mà chạy, tựa như bản năng.

Ánh mắt mệt mỏi của hắn nhíu lại, trong tầm mắt, cảnh sắc phương xa cuối cùng cũng thay đổi.

Trại tân bình!

Đó là trại tân binh!

Hộc... hộc...

Hô hấp nặng nề, tiếng tim đập thình thịch bên tai, mồ hôi lướt qua khuôn mặt đang ngây ra, Đường Thiên gian nan nhếch đôi môi của mình.

Cuối cùng cũng sắp đến rồi...

Cuối cùng cũng sắp đến rồi!

Một luồng sức mạnh không biết từ đâu đến khiến tốc độ của hắn tăng thêm một phần. Đôi mắt trống rỗng dần tỏa ra thần thái, ánh mắt trở nên chuyên chú, hắn nhếch miệng, vô thanh cười cười.

Khởi động thế này thật là dài quá mà...

Xin lỗi mọi người, xin hãy kiên trì thêm một chút nữa!

Chỉ cần một chút thôi!

Ta tới rồi!

Cơn mệt rút đi như thủy triều, đôi mắt Đường Thiên sáng ngời từng điểm, hô hấp vẫn nặng nề, mồ hôi vẫn thấm ướt quần áo trên người. Nhưng kèn lệnh chiến tranh kia đã thổi lên trong lòng thiếu niên, máu nóng kia đã bắt đầu sôi trào.

Dốc sức chạy nhanh, tất cả nỗ lực, tất cả… tất cả… đều là để có thể bước trên chiến trường, đều để có thể cùng các ngươi kề vai chiến đấu!

Đều vì ước định chúng ta đã đồng thuận!

Đều vì thắng lợi thuộc về chúng ta!

Mồ hôi nhỏ giọt trên sàn trại tân binh, một cái thân ảnh ngoan cường như lửa đỏ vượt qua quang môn.

Đèn đuốc của cứ căn trong lòng đất sáng trưng, lại không có một bóng người.

Vượt qua quang môn Đường Thiên không hề dừng lại, đạp lên mặt đất, bay lên trời, đánh tới trần nhà trên đầu.

Diệp Triều Ca từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.

Một dòng máu chảy dọc theo bàn tay của Hạc, thân hình Hạc không chút động đậy, bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi.

Rắc rắc rắc! Vết rạn như mạng nhện cấp tốc lan tràn trên mặt ngoài của Thiên Không Hổ.

Hàn Băng Ngưng, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn ba người bay ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.

"Một trận đấu không tệ!" Diệp Triều Ca nhếch miệng cười lạnh: "Có điều, kết thúc rồi!"

Hắn nâng đoạn kiếm trong tay lên.

Oanh!

Đột nhiên một tiếng nổ làm hắn dừng lại.

Một cồn cát cực lớn cách đó không xa, không hề dấu hiệu mà nổ tung, con số mấy vạn tấn cát bị hất tung lên mấy trăm trượng.

Con ngươi Diệp Triều Ca đột nhiên co rụt lại.

Cát như mưa phủ xuống, một thân ảnh mơ hồ không rõ cầm theo song kiếm, chậm rãi đi ra từ trong mưa cát.

"Ngại quá, tới chậm một chút rồi!"

Thanh âm khàn khàn trầm thấp quét ngang toàn trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK