Đường Thiên cảm giác toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, hắn dốc sức tu luyện trong cửa ánh sáng.
Chòm sao Anh Tiên! Thiên Huệ!
Ta sẽ tới!
Ầm ầm, Đường Thiên đeo Hắc Thiết quyền sáo, không ngừng đánh vào tường sương, ngọn lửa bao quanh hai nắm đấm của hắn, hắn đánh hết chưởng này đến chưởng khác vào tường sương, chưởng nào cũng tỏa ánh lửa. Theo Thạch Đầu đại ca nói thì mỗi lần ra đòn là một lần tôi luyện võ hồn trong quyền sáo.
Võ hồn trong Hắc Thiết quyền sáo là một ngọn lửa bập bùng.
Đánh hàng trăm ngàn lần, Đường Thiên có thể cảm nhận được võ hồn ngọn lửa trong quyền sáo lại càng trở nên ngưng tụ, không còn chập chờn sắp tắt như trước.
Phương pháp của Thạch Đầu đại ca quả nhiên có hiệu quả, Đường Thiên nhận được sự khích lệ rất lớn. Người bình thường nếu phải đánh hàng trăm ngàn lần mới có một chút biến hóa như vậy thường sẽ cảm thấy quá thiệt thòi. Thế nhưng Đường Thiên cảm thấy rất hài lòng, đằng nào cũng phải luyện tập, lại còn có thể làm cho quyền sáo thăng lên cấp đồng, chuyện tốt như vậy biết kiếm đâu ra!
Toái Ảnh Chưởng của Đường Thiên đã sớm luyện tới mức hoàn mỹ, hắn vẫn không ngừng luyện tập nhưng còn hơn hai mươi vạn lần nữa mới có thể luyện được sát chiêu Mãn Thiên Tinh.
Toái Ảnh Chưởng hoàn mỹ đánh ra sẽ vỡ thành mười hai mảnh nhỏ, nhưng sát chiêu Mãn Thiên Tinh có thể vỡ thàn ba mươi sáu luồng khí kình, phạm vi bao thủ càng rộng hơn.
Mồ hôi Đường Thiên tuôn như tắm, đánh từng chưởng từng chưởng, chưởng ảnh vỡ thành mười hai mảnh trong không khí. Tường sương trước mặt Đường Thiên sẽ nổ nham nhở.
Binh lơ lửng sau lưng Đường Thiên, không nói lời nào.
Toái Ảnh Chưởng không thích hợp với việc phá tường sương, nó là võ kỹ đánh đông, lực phá hoại nhỏ hơn Tiểu Băng Quyền nhiều. Có điều phạm vi bao phủ của nó lớn, tuy tốc độ phá tường rất chậm nhưng sau hàng trăm ngàn lần tu luyện cũng đánh vỡ một mảng lớn trên tường sương.
Bây giờ diện tích trong cửa ánh sáng đã rộng hơn trước nhiều, khoảng bảy tám trượng, có cảm giác thoáng đãng sáng sủa, không gian hoạt động lớn hơn nhiều.
Đường Thiên điên cuồng luyện tập.
Người khác không tin tư chất của hắn rất kém nhưng hắn biết rõ thiên phú của mình quả thực không tốt. Muốn mạnh hơn người khác thì phải bỏ ra nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người khác, không nên kỳ vọng vào sự may mắn. Còn mấy ngày nữa sẽ lên đường đến Anh Tiên, hắn muốn trong lĩnh ngộ sát chiêu của Toái Ảnh Chưởng trong thời gian còn lại này.
Chỉ còn hai mươi vạn lần...
Hai tay Đường Thiên chống lên đầu gối, mồ hôi đổ như tắm, thở hổn hển.
Binh yên lặng lơ lửng phía sau hắn.
Đột nhiên Binh hỏi: "Sao ngươi lại cố gắng đến vậy?"
"Tại sao?" Đường Thiên vừa khôi phục được chút thể lực, ngây ra, hắn đứng thẳng lên, hơi nước bốc lên từ mái tóc ướt đẫm, hắn nhìn Binh, nghiêm túc nói: "Ta muốn mạnh hơn nữa!"
"Trở nên mạnh hơn?" Giọng nói vạn năm như một của Binh cùng với gương mặt trống trơn như giấy trắng của hắn làm cho hắn nhìn giống như một búp bê máy biết nói: "Tại sao lại muốn mạnh hơn?"
"Bởi vì có rất nhiều chuyện muốn làm!" Đường Thiên nói với vẻ đương nhiên, hắn bỗng tò mò hỏi: "Binh, ngươi không có chuyện gì muốn làm sao?"
Binh im lặng, khi Đường Thiên chuẩn bị tiếp tục luyện tập thì hắn đột nhiên lên tiếng: "Có."
Đường Thiên sững lại, lần này hắn thật sự rất tò mò, tiến tới: "Binh, ngươi muốn làm chuyện gì? Không phải ngươi nói đã chuộc tội được rồi sao?"
Đường Thiên vẫn còn nhớ câu nói "Tượng đất hóa hồn, tội lỗi đã chuộc".
Binh im lặng.
"Nếu có chuyện muốn làm, vậy thì làm đi!" Ánh mắt Đường Thiên rực sáng: "Ngươi đã chịu đựng biết bao năm tháng, nhiều tượng đất như vật chỉ có một mình ngươi hóa hồn chứng tỏ ngươi không phải một tượng đất bình thường! A a a! Giống ta đi, oa oa, thiếu niên giống như thần!"
Binh nhìn Đường Thiên, không thể thấy được chút cảm xúc nào trên gương mặt trống trơn của hắn.
"Nỗ lực lên! Thiếu niên Binh giống như thần!" Đường Thiên giơ tay lên, vẫy hai cái với phía Binh, lau mồ hôi trên trán sau đó xoay người tiếp tục luyện tập.
※※※※※※※※※※※※※※
Tối hôm đó, Đường Thiên không tu luyện.
Đường Thiên ngồi cả đêm bên nấm mộ, khi mặt trời mọc vào buổi sớm, Đường Thiên như chợt tỉnh giấc chiêm bao.
Hắn phủi phủi bùn đất trên mông, nhìn nấm mộ, khẽ nói: "Mẹ, con phải đi rồi, Không cần lo cho con, con rất dũng cảm, không hề sợ hãu, con của mẹ đã trở thành một nam tử hán rồi! Mẹ, con phải thực hiện ước mơ của mình."
Ánh mắt Đường Thiên rất dịu dàng, khẽ nỉ non.
Đường Thiên nhìn nấm mộ hồi lâu sau đó dứt khoát xoay người, đi xuống núi.
Khi Đường Thiên tới cửa thành thì thấy một chiếc xe lớn, gần xe có rất nhiều người đến để đưa tiễn, Đường Thiên thấy Sầm lão sư và lão Ngụy. Sầm lão sư được lão Ngụy mời vào học viện Sa Kỳ Mã, dạy chương trình cơ bản cho học sinh.
"Sầm lão sư!" Đường Thiên vẫy tay hô lớn, nhảy đến trước mặt Sầm lão sư.
Sầm lão sư nở nụ cười ấm áp: "Đường Thiên, làm rất tốt!"
Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của thiếu niên bướng bỉnh này, trong lòng Sầm lão sư vô cùng cảm khái, hắn khích lệ: "Đường Thiên, phải nhớ dù thế nào cũng không được từ bỏ!"
Đường Thiên có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Sầm lão sư, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, gật mạnh đầu: "Lão sư, ta sẽ không bỏ cuộc!"
Lão Ngụy đứng bên cạnh cũng nói: "Đường thiếu niên, đừng làm cho học viện Sa Kỳ Mã chúng ta mất mặt đấy!"
"Lão Ngụy, ông tự lo cho mình đi, hai thiếu niên thiên tài chúng ta rời đi, nếu sang năm ông không đủ điểm là chúng ta cũng chẳng giúp được đâu!" Đường Thiên làm mặt quỷ trêu lão Ngụy.
Lão Ngụy cười ha hả: "Thiếu niên, cứ phắn đi!"
Không quá thương cảm vì ly biệt, Đường Thiên vẫy tay với hai người sau đó nhảy lên xe.
Đường Thiên nhìn ra bên ngoài qua kính xe, bỗng Đường Thiên cảm thấy hơi thương cảm. Sống ở đây mười bảy năm, rốt cục cũng rời đi. Nhưng hắn nhanh chóng phấn khởi lên, đây là một khởi đầu mới, tương lai thật đáng mong đợi!
Không lâu sau những người khác cũng lục tục lên xe.
Mọi người chào hỏi nhau, có vẻ không hào hứng lắm, thậm chí có thể thấy vệt nước mắt trên mặt Hàn Băng Ngưng.
Thùng xe rất lớn, nội thất cũng không xa hoa nhưng khiến người ra có cảm giác thoải mái, không gian lớn đến lạ kỳ.
Xe chậm rãi chuyển động, mọi người vẫy vẫy tay với những người ở bên ngoài, dù bình thường họ mạnh mẽ đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi. Tốc độ của xe rất nhanh, chỉ sau một lúc đã không còn thấy bóng người. Lúc này họ mới an vị ở chỗ ngồi, đều không mất hứng thú, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận cảm giác ly biệt.
Sau nửa canh giờ, cảm xúc khi ly biệt của mọi người cũng dần tan, không khí trong buồn xe bắt đầu sôi nổi hơn.
"Đây là xe gì nhỉ, tốc độ nhanh thật! Amaury nhoài người lên cửa sổ, trầm trồ.
Khổng đại nhân cười ha hả: "Đây là Xe Ngôi Sao Phi Mã của chòm sao Phi Mã, hợp với nhũng cuộc hành trình dài. Xe của chòm sao Phi Mã rất nổi tiếng, mọi mặt đều rất tốt. Chiếc xe này có thể chứa tới hai trăm người. Có điều bình thường chúng ta chỉ để chỗ chở khoảng ba mươi người, những chỗ khác được sửa lại để biến thành nơi luyện tập."
"Tốc độ này nhanh hơn Bát Bộ Cản Thiền của ta nha!" Đường Thiên tỏ ra kinh ngạc.
"Ha ha, khinh cấp cấp ba đương nhiên là không thể so được với Xe Ngôi Sao. Có điều xe ngôi sao tiêu hao dá ngôi sao, như chuyến đi này của chúng ta phải tốn ít nhất một viên đá ngôi sao cấp bốn."
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há mồm, tặc lưỡi không ngừng.
Không phải họ chưa từng thấy đá ngôi sao cấp bốn nhưng nó là hàng cực hiếm trong thành Tinh Phong, nhưng những người này đi một chuyến lại tốn một viên đá ngôi sao cấp bốn, mọi người lập lức có ấn tượng rằng Quang Minh Võ Hội "giàu nứt đố đổ vách".
Khổng đại nhân cười ha hả: "Vũ An tinh là tinh cầu ở biên giới, không nằm trong Thiên Lộ, đây là lần đầu tiên các ngươi đi xa nhà, có vài việc ta phải nhắc các ngươi."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
"Thiên phú của các ngươi đều rất tốt thế nhưng không được kiêu ngạo, sau khi đến Anh Tiên các ngươi sẽ phát hiện trên đời này có nhiều người trẻ có thiên phú tốt hơn các ngươi tưởng nhiều. Các ngươi sẽ nhận ra, cuộc sống trong võ hội và thành Tinh Phong khác hẳn nhau, võ hội khuyến khích sự cạnh tranh, trong võ hội cạnh tranh rất kịch liệt. Ngươi muốn có được càng nhiều công pháp, càng nhiều tài nguyên thì cần thể hiện được tài năng trong quá trình cạnh tranh. Biểu hiện của ngươi càng ưu tú ngươi sẽ có được càng nhiều sự ưu đãi từ võ hội. Các ngươi cần phải nhanh chóng quen với loại cạnh tranh này, trong võ hội sự cạnh tranh xảy ra ở khắp mọi nơi, không chỉ có các ngươi mà cả ta cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh. Ta chọn mấy người các ngươi, sắp xếp các ngươi đến Anh Tiên cũng có chút mạo hiểm, cũng phải chịu áp lực, các ngươi đều là người thông minh, ta tin các ngươi có thể hiểu được."
Khổng đại nhân nói tiếp: "Nếu các ngươi thể hiện tốt thì những gì các ngươi nhận được vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi. Trường cũ của các ngươi, gia đình của các ngươi đều sẽ được lợi, thế lực của Quang Minh Võ Hội lớn hơn các ngươi tưởng nhiều. Vì thế, trong thời gian này, các ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, các ngươi chỉ cần nghĩ cách để càng mạnh hơn, mạnh hơn nữa, để cho thầy của các ngươi nhanh chóng nhận thấy tiềm lực của các ngươi."
"Đây chính là chuyện quan trọng nhất với các ngươi, cũng là việc quan trọng duy nhất. Đừng có hy vọng vào may mắn, sự cạnh tranh trong nội bộ của chúng ta tàn khốc hơn các ngươi tưởng nhiều."
Ánh mắt Khổng đại nhân chậm rãi lướt qua mọi người.
Mọi người đều cảm nhận được áp lực lớn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
"Một khi ngươi không theo kịp những người khác sẽ không có ai đánh mắng ngươi, kết quả duy nhất của ngươi chính là biến mất một cách vô thanh vô tức, Chết một cách lặng lẽ trong những nhiệm vụ nguy hiểm, chẳng ai hay biết." Vẻ mặt Khổng đại nhân rất nghiêm túc: "Ta không nói đùa đâu."
Mọi người hơi biến sắc, lời của Khổng đại nhân làm cho bọn họ thấy rất khiếp sợ. Ai mà ngờ được Quang Minh Võ Hội mà mọi người tranh giành nhau để được vào lại nguy hiểm như vậy.
"Các ngươi sẽ nhận thấy sau một thời gian những gương mặt quen thuộc quanh mình sẽ ngày càng ít đi."
Mấy người khác vẫn có thể trấn định nhưng Cốc Tiểu Vũ đã sợ run cả người, trong những người này thì thực lực của hắn yếu nhất, đến giờ hắn vẫn không hiểu sao mình được chọn.
"Trong cuộc hành trình này, ta sẽ đích thân chỉ bảo cho các ngươi." Khổng đại nhân bình thản nói: "Các vị, nỗ lực lên nào!"